Buổi chiều thứ Tư, ngày đầu tiên của tháng Tám, nhà hàng Nhật cạnh công viên Rose Fitzgerald Kennedy Greenway tại Boston chỉ có hai vị khách. Vừa thấy họ, những nhân viên mặc kimono liền
hiểu tại sao giám đốc lại thu điện thoại của mình. Bởi vì, Tiểu Tạ và bạn gái của anh đang dùng cơm tại đây. Một cô nhân viên thầm nhủ, dạo gần đây hai1người họ xuất hiện trên báo đài suốt mà, làm vậy thì chuyện bé xé ra to quá rồi.
Tạ Khương Qua khoanh tay, nhẫn nại nhìn Thẩm Họa hào hứng lướt web phía đối diện. Chỉ với một tiếng trôi qua, tin tức anh và cô xem trận đấu từ thiện của NBA Boston Celtics tại TD Garden đã tràn ngập trên mạng, trở thành minh chứng mới cho mối8tình đằm thắm của họ. Cuối cùng Thảm Họa cũng đọc hết tin tức, cô ngẩng đầu lên, trông rất vui vẻ. Bởi vì trong đó có một tấm chụp cô ta đẹp hơn bên ngoài rất nhiều. Thẩm Họa khoe tấm ảnh ấy cho Tạ Khương Qua xem: “Khương Qua, xinh không? Em thích tấm này, trong em khí chất lắm.”
Anh không nhìn ảnh, chỉ thờ ơ hỏi cô:2“A Họa, em cần anh phối hợp thể nào nữa? Có cần ghé qua chỗ nhà thiết kế áo cưới nào đó không?”
“Gì cơ... Khương Qua... Anh nói gì thế?” Thấm Họa ra vẻ khó hiểu.
Anh thở dài một hơi: “Có lẽ em đã đoán được lý do anh đến đây lần này rồi phải không? Thế nên em phô trương bắt anh làm đủ trò để mọi người thấy4được hạnh phúc” của chúng ta. Sau những màn khoe mẽ này, em đinh ninh rằng Tạ Khương Qua nhất định sẽ không làm em buồn, bởi vì anh là Tạ Khương Qua của em.
Nhưng A Họa à, lần này thì khác!” Thẩm Họa bỗng cầm cốc nước hắt lên mặt Tạ Khương Qua. Anh lau mặt, nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẫn kiên trì nói hết: “Dừng lại đi, anh hiểu em, em ghét làm những chuyện thế này. Anh sẽ không nói mấy lời sáo rỗng như khi chúng ta còn trẻ. Cả anh và em còn rất nhiều cơ hội lựa chọn cuộc sống phù hợp với mình, cuộc đời này rất dài, sao chúng ta không cho bản thân một lối đi riêng. Anh nghĩ, anh chỉ có thể nói với em, A Họa, chúng ta không thể đến với nhau được.”
Tạ Khương Qua thậm chí còn không thèm nói dối một hai câu. Cũng phải thôi, nếu anh làm vậy thì anh đã không phải là phương Qua của Thẩm Họa nữa.
Cô chăm chăm nhìn vào anh, gằn từng câu từng chữ: “Khương Qua, vậy em hỏi anh, lúc anh đoán được chúng ta sẽ phải làm những chuyện thế này, anh có đau lòng không?”
“Có chứ, anh đau lòng!” Anh trả lời dứt khoát.
Thảm Họa có được đáp án mình muốn, hơn nữa tốc độ trả lời của anh cũng làm cô hài lòng. Biết đau lòng là tốt, còn cảm nhận được là tốt! Thảm Họa chớp mắt để giọt lệ trào ra nơi khóe mắt: “Khương Qua, cô gái lần này giống cô ta đến mức nào? Chắc hẳn cũng đặc biệt như cô ta nhỉ?” Giọng Thẩm Họa thêm phần nghẹn ngào, hệt như lần đó.
Hồi ấy, khi nghe nói Tạ Khương Qua đốt trụi chiếc du thuyền mang tên Thẩm Họa vì cô, bạn bè cô đều rất ghen tị. Con gái mà, ai chẳng thích mấy chuyện lãng mạn như thế, càng thích đàn ông làm chuyện điên cuồng vì mình. Nhưng, họ đâu biết, thật ra cô chỉ mong chuyện ấy chưa từng xảy ra, và càng không thích chiếc du thuyền mang tên mình ấy. Lần đó, anh vừa đổi bạn gái. Mãi đến khi gặp bạn gái mới của anh, cô mới hiểu tại sao anh lại tặng cô du thuyền.
Bạn gái mới của anh rất giống một người, đặc biệt là đôi mắt lúng liếng lúc giận dỗi. Anh nấu cơm cho bạn gái mới, còn cố tình chọc giận đối phương. Hai người liếc mắt đưa tình để cô lặng lẽ đứng một bên nhìn tới toát mồ hôi lạnh.
Sau đó, cô nói với Tạ Khương Qua: “Khương Qua, chúng ta chia tay đi! Em không chịu được nữa.” Rồi òa khóc bỏ đi.
Cô vừa uống rượu vừa ve vãn đám đàn ông trong quán bar. Kết quả, Tạ Khương Qua tìm được cô, mang cô đi từ vòng ôm của gã đàn ông nào đó.
Đến hứng sáng, Tạ Khương Qua đốt trụi chiếc thuyền mang tên cô, ngọn lửa hừng hực nhuộm đỏ cả bầu trời. Anh nói với cô, A Họa, anh chia tay với cô gái kia rồi, sau này anh không làm em đau lòng nữa.
Khi đó, Thẩm Họa biết mình đã thắng. Trong mắt Tạ Khương Qua, hành động uống rượu và tán tỉnh đàn ông của cô chính là vì lỗi lầm của anh.
Nhưng tiếc rằng, đàn ông thường không quản nổi trái tim mình. Không lâu sau, Thẩm Họa lại phát hiện những cô gái anh hẹn hò thường có vài điểm quen mắt. Cô làm bộ không nhận ra, còn anh cũng biết chừng
mực, nhanh chóng chia tay với đám con gái ấy. Có những lúc, con người ta phải biết nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, Thẩm Họa hiểu đạo lý này. Hơn nữa cô còn biết, cho dù những cô bồ của anh giống cô gái kia đến mức nào đi nữa, chung quy vẫn không phải là bản chính.
Bởi vậy, thỉnh thoảng cô sẽ cho phép anh vượt rào trên mặt tư tưởng ở mức độ nào đó. Có điều, lần này anh lại chủ động nói chia tay cô.
“Khương Qua, em nghĩ cô gái anh gặp được chắc hẳn rất giống cô ấy phải không?” Cô nghẹn ngào hỏi.
Đây là lần đầu tiên họ thẳng thừng nói về “nhân vật then chốt” này với nhau. Cô muốn lôi cô ta ra để nhắc nhở anh thứ gì có thể chạm đến, thứ gì không thể.
Cô không hề nhận được câu trả lời từ anh, bởi vì ngay lúc này, sắc mặt anh đã hoàn toàn thay đổi sau một cú điện thoại, thậm chí anh còn rời đi mà chẳng hề nói với cô câu nào.
Nhìn theo bóng dáng hớt hải ấy, cho đến tận khi anh khuất dạng, cô mới nhận ra, khi nãy anh không buồn liếc nhìn cô, còn gạt tay cô khi cô muốn níu kéo anh nữa.
Tạ Khương qua ngày càng quá quắt! Thẩm Họa vừa nhìn tay mình vừa mắng thầm.
Lát sau, cô thở dài một hơi, chậm rãi uống hết cốc nước. Không sao cả, dù sao Khương Qua vẫn sẽ phải cưới cô. Cô đã chờ lâu vậy rồi, cô không thể lấy ai khác ngoài anh. Sau khi trải qua chuyện kia, thứ cô khao khát duy nhất là muốn được kết hôn với anh, muốn cùng anh sinh ra những đứa trẻ xinh xắn.
Khi nãy, không phải Khương Qua đã nói đau lòng vì cô sao? Đau lòng là tốt, đau lòng là đủ rồi, chỉ cần cô bám víu lấy chút thương hại của anh, giấc mơ sẽ trở thành hiện thực.
Thẩm Họa gật đầu với cái bóng của mình in trên cốc nước. Xem ra, lần này cô phải đi xem cô gái đó giống người kia đến mức nào.
Phạm Khương gọi điện cho Tạ Khương Qua, vừa báo cáo có một người đàn ông tới nông trường tìm cô Tô thì anh đã sốt ruột hỏi người đó trông thể nào. Trông thể nào á? Phạm Khương nheo mắt nhìn người đàn ông bị cản ngoài nông trường, tự động thốt lên hai từ: Cao lớn, lịch thiệp. Phạm Khương cầm điện thoại đi về phía đó để nhìn cho kỹ, như vậy mới miêu tả chi tiết được. Nhìn ở khoảng cách gần, Phạm Khương cảm thấy người đàn ông kia rất có sức hấp dẫn. Tuy mặt mũi bình thường nhưng vô cùng phong độ, chính là kiểu đàn ông luôn mang đến cảm giác an toàn cho phụ nữ. Sau khi nói tới đặc điểm thứ ba, Phạm Khương chợt nhận ra rằng cuộc gọi đã bị ngắt từ lúc nào, chỉ còn một chuỗi âm thanh tút tút đều đặn vang lên.
Xem đồng hồ, bây giờ là hơn chín giờ sáng. Từ Mỹ tới Ý cần tám tiếng, nếu phải chuyển máy bay thì chắc phải mất mười tiếng.
Phạm Khương dám cá, mười tiếng sau mình có thể chứng kiến một màn kịch hay. Tốt nhất là hay đến mức khiến khán giả không muốn dời mắt. Bởi vì kiểu gì lần này anh ta cũng bị Tạ Khương Qua đuổi việc với lý do thất trách, không quật gã người đàn ông kia trước lúc đối phương đi vào nông trường. Trước khi đi, ông chủ Tạ đã dặn đi dặn lại là phải trông chừng cô Tô thật kỹ.
Nhớ tới dáng vẻ Tạ Khương Qua khi ấy, Phạm Khương lại buồn cười. Sau một hồi luyên thuyên dặn dò, Tạ Khương qua lại vòng về, nghiêm túc cảnh cáo: “Phạm Khương, tôi nói trông chừng không phải là nhìn chằm chằm vào cô ấy, tôi muốn anh chú ý tới cô ấy một chút, chú ý một chút thôi, hiểu chưa?”
Đây là lần đầu tiên Tạ Khương Qua nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy, làm anh chỉ biết ngơ ngẩn gật đầu. Thế nên, việc quan sát cô ấy đã trở thành nhiệm vụ của Martha và Vi An, còn anh chỉ cần chú ý tới cô ấy là được.
Tuy nhiên người đàn ông kia đã vào đi vào từ lúc nào không ai hay, còn mang theo bó hoa hồng đỏ. Hiển nhiên là có ý định tạo ra một sự lãng mạn nào đó cho cô Tô đây mà.
Tô Vũ đi từng bước về phía Mai Hựu Khiêm.
Thương nhân Mai Hựu Khiêm hay phải nói là người chồng cũ Mai Hựu Khiêm của cô hiện tại đang bị mấy người đàn ông ngăn cản. Anh mặc cho họ túm quần túm áo, chỉ mỉm cười ôn hòa nhìn về phía cô, trước ngực là bó hoa hồng đỏ thắm.
Mai Hựu Khiêm mặc áo sơ mi đen như muốn làm nền cho bó hoa ấy. Nhìn những bông hoa đó, Tô Vũ cảm thấy quá đỗi nực cười.
Anh ta từng tặng có rất nhiều hoa, chỉ duy nhất chưa tặng loại hoa hồng tượng trưng cho tình yêu này lần nào.
Cô dừng trước mặt anh ta. Vẫn là ánh mắt hòa nhã, dịu dàng quen thuộc thuở nào, có chăng là giờ thêm chút vui vẻ.
Song, Tô Vũ cũng đã từng được thấy những ánh mắt khác của anh ta, đó là tàn nhẫn và tham lam giữa màn đêm mê loạn.
“Buông anh ta ra đi.” Cô nói với những vệ sĩ đang giữ chặt Mai Hựu Khiêm. Rồi quay sang nói với Martha và Vi An đứng cạnh: “Hai người cũng đi đi.” Martha, Vi An và những vệ sĩ đều nhìn về phía Phạm Khương, sau đó im lặng rời đi. Trước khi đi, Vi An còn lo lắng cầm tay cô. Tô Vũ biết sắc mặt mình hiện tại rất kém.
Khi chỉ còn lại hai người, Tô Vũ đứng im sau hàng rào, còn Mai Hựu Khiêm thì đứng bên ngoài chỉnh trang lại quần áo, nở nụ cười hệt như những ngày họ còn sống yên bình ở Chiang Mai.
“Hình như anh chưa bao giờ tặng em hoa hồng.” Giọng anh ta thản nhiên, cúi đầu nhìn bó hoa trước ngực: “Trước kia, mỗi lần đến cửa hàng bán hoa, ông chủ luôn hỏi anh tặng cho ai. Anh nói anh tặng vợ, họ liền chọn cho anh hoa hồng đầu tiên. Họ nói hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu nồng cháy. Nhưng lần nào anh cũng từ chối, anh muốn họ chọn loại hoa khác.
Tô Vũ, anh đã quen với cuộc sống tính toán thiệt hơn. Anh luôn cho rằng tình cảm mình dành cho em vẫn chưa đến mức có thể tăng loại hoa đó. Anh luôn nghĩ, đợi thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, có lẽ sẽ có một ngày anh chủ động yêu cầu cửa hàng bán hoa gói cho anh bó hoa hồng thật đẹp. Anh sẽ đặt bó hoa ấy ở trước giường chúng ta vào một buổi sáng nào đó, để em vừa tỉnh giấc đã trông thấy, thế nhưng anh đã bỏ lỡ. Thì ra, câu nói "Tình cảm không chịu được sự phí hoài của thời gian" rất đúng.
Nhưng, hôm nay anh rất vui. Anh đã may mắn mua được bó hoa hồng lớn nhất ở tiệm hoa Napoli để mang tới nơi đây tặng em.” Mai Hựu Khiêm đưa bó hoa tới trước mặt Tô Vũ, còn không quên nói những lời có cánh: “Em đúng là cô tiên nhỏ có thể làm mọi điều trên đời, ngay cả Mai Hựu Khiêm cũng rung động trước hoa ngữ của hoa hồng đỏ từ phép màu của em. Anh vẫn cho rằng điều này chỉ tồn tại với những người mơ mộng. Tô Vũ, may mắn là giờ đây anh đã hiểu được điều ấy. Em thấy có chúng có đẹp không?”
Dưới ánh mắt mong chờ của Mai Hựu Khiêm, Tô Vũ nhận lấy mấy cành hoa hồng kia, tuy nhiên không thèm ngó ngàng tới mà thẳng tay vứt xuống đất, sau đó nhấc chân giẫm chúng tan nát. Cô nhìn vào vẻ mặt vẫn đang tỏ ra thâm tình tha thiết của anh ta, buông lời nhẹ tênh: “Bây giờ chúng đã biến thành một đống rác rồi.”
Anh ta làm như không thấy gì, chỉ thở dài: “Xem ra cô tiên nhỏ giận anh lắm thì phải!”
“Mai Hựu Khiêm, tôi cảnh cáo anh.” Tô Vũ khẽ hừ lạnh: “Đừng gọi tôi là cô tiên nhỏ gì nữa. Tôi mới ăn sáng nửa tiếng trước, nếu anh còn gọi thế nữa, chắc tôi phải nôn bữa sáng trong bụng ra mất.”
Ánh mắt anh ta dần trở nên ảm đạm, im lặng chốc lát rồi lại nở nụ cười: “Tô Vũ, em giận anh cũng đúng thôi.”
“Mai Hựu Khiêm, à không! Anh Mai, anh là gì mà tôi phải giận dỗi. Tôi chỉ cảm thấy việc anh nên làm lúc này không phải là đến nói những lời linh tinh vớ vẩn với tôi. Anh nên cuốn xéo ngay khỏi đây, từ vẻ mặt cho đến giọng nói của anh đều khiến tôi kinh tởm.”
Cô xoay người định bỏ đi, song vừa dợm bước thì đã bị anh ta nắm tay giữ lại, còn nhảy phắt qua khỏi hàng rào nông trường.
“Tô Vũ, em không muốn biết lý do anh đến tìm em sao?” Giọng Mai Hựu Khiêm không còn bình thản như ban nãy mà giống như đang van nài. “Không muốn!” Cô rất muốn tránh khỏi tay Mai Hựu Khiêm, nhưng khổ nỗi tay anh ta như gọng kìm sắt, bị cô đá mà cũng chẳng hề suy suyển, cuối cùng cô đành thở dài chán ngán.
“Anh Mai, ở đây có một con sói tuyết, năm con chó ngao, chưa kể mấy chục con sói khác, nếu tôi hô một tiếng, chúng sẽ lập tức xông đến đây ngay đấy, anh đừng tưởng tôi đang đùa...” Cô dừng lại vài giây, khó khăn nói: “Kể từ đêm hôm đó, giọng nói của anh làm tôi cực kỳ buồn nôn, quả thật tôi không muốn nghe giọng anh, không muốn nhìn thấy mặt anh một chút nào nữa hết.”
Tô Vũ quay đầu, nhìn xoáy vào Mai Hựu Khiêm. Cô thấy mặt anh ta dần tái nhợt, anh ta rũ mắt xuống, song bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông. Mai Hựu Khiêm nói: “Như vậy, ngay cả giọng nói của Tiểu Cầu, em cũng không muốn nghe sao?” Tiểu Cầu, Tiểu Cầu! Là cô nhóc chỉ biết đến hai màu đen trắng, nó luôn như một dòng suối ngọt len lỏi trong lòng cô.
Bởi vì cô bỏ đi mà con bé từng nhịn ăn suốt một tuần, nó còn nhỏ như vậy, không biết học được kiểu phản kháng ấy ở đâu, lại dám bắt chước người lớn tuyệt thực, kết quả phải đưa đi bệnh viện mới giữ được tính mạng, tuy nhiên người thì gầy rộc hẳn đi. Trong lúc giằng co, điện thoại của Mai Hựu Khiêm đổ chuông. Tô Vũ như lường trước được chuyện gì sắp diễn ra nên định chạy trốn, cô còn muốn gọi đám chó sói kia ra để dọa anh ta. Ấy thế mà cô còn chưa có động thái gì thì anh ta đã nhét điện thoại vào tay cô. Loa nghe truyền đến giọng nói non nớt của Tiểu Cầu, mới đầu là “Tô Vũ”, “cô tiên nhỏ”, “cô gái xấu tính” và cuối cùng... là tiếng “mẹ” thiêng liêng. Một lúc sau, cô chậm chạp đưa điện thoại lên tai. Tiểu Cầu hỏi: “Mẹ, mẹ không muốn nhìn xem bây giờ con trông thế nào hả?”
Tô Vũ chỉ muốn cúp điện thoại ngay, nhưng giọng nói kia vẫn không ngừng lại: “Mẹ, con buồn lắm! Con cứ tưởng lớn lên con sẽ trở nên thật xinh đẹp, xinh đẹp giống như mẹ cơ...”
“Mẹ, mẹ là đồ lừa đảo, mẹ gạt con, mẹ bảo là ánh mắt của mẹ rất chính xác, mẹ nói khi con lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, vậy sao giờ tất cả các bạn đều gọi con là Con Béo chứ.” Tiểu Cầu đau lòng kể lể..
“Con Béo ư, không thể nào, sao con lại thành Con Béo được! Con vốn gầy lại còn bị bệnh, sao có thể là Con Béo được chứ.” Tô Vũ áp di động sát tại mình hơn, vội vàng trấn an:“Tiểu Cầu, con đừng tin những lời những cuội
mà đám bạn học đó nói, mẹ đoán là bọn nó ghen tỵ với con thôi, con phải tin mẹ, ánh mắt của mẹ rất chuẩn. Rõ ràng lúc còn nhỏ mẹ rất xinh đẹp, nhưng các bạn học đều chê mẹ trông thật xấu xí. Về sau mẹ mới biết bọn họ ghen tỵ với mẹ, có lẽ bạn học của Tiểu Cầu cũng...” Giọng cô càng lúc càng nhỏ.
Cô nhìn thấy gương mặt Mai Hựu Khiêm đang gần trong gang tấc, mắt anh ta lấp lánh, đưa tay về phía mặt cô.
Khi ngón tay anh ta sắp chạm vào mặt thì Tô Vũ hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh khỏi tay anh ta.
***
Buổi chiều, trong nhà hàng gần bến cảng Napoli, Tô Vũ và Mai Hựu Khiêm ngồi trong góc phía Nam, từ nơi này có thể ngắm toàn cảnh cảng Napolia, đồng thời cũng có thể trông thấy chiếc du thuyền với phong cách thiết kế mới mẻ độc đáo đầy hấp dẫn của Tạ Khương Qua.
Tiếng nói của Mai Hựu Khiêm kéo ánh mắt cô từ du thuyền trở về.
“Ăn thêm đi, sao em không ăn?” Anh ta đẩy đĩa đến trước mặt cô, trên đĩa là món mì ống sốt kem. Đây là món mà Tô Vũ Thích. ở Chiang Mai có một nhà hàng làm món mì ống sốt kem rất ngon, có một khoảng thời gian, Mai Hựu Khiêm thường đưa cô đến nhà hàng đó ăn.
“Tôi không đói.” Cô nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi: “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì hả anh thương nhân?”
Mai Hựu Khiêm không né tránh ánh mắt cô, anh ta đẩy chiếc đĩa lại gần cô hơn chút: “Em ăn món này xong anh sẽ nói cho em biết.” Vẻ mặt anh ta thoáng nét đau buồn, “Em gầy đi rất nhiều so với lúc còn ở Chiang Mai, những năm qua...”
Cô giơ tay: “Thôi được rồi, anh Mai, tôi ăn là được chứ gì. Đề nghị anh hãy giữ im lặng lúc tôi ăn, bởi vì giọng nói của anh khiến tôi buồn nôn lãm!”
Một lúc sau, cô đã ăn toàn bộ thức ăn trên đĩa. Tô Vũ chỉ vào đồng hồ và nói với Mai Hựu Khiêm: “Được rồi, giờ anh có thể nói.” Lúc này Phạm Khương đang ngồi cách bọn họ khoảng năm bàn, quan sát từng hành động, cử chỉ của hai người họ.
Dường như Mai Hựu Khiêm không thấy hành động ra hiệu của Tổ Vũ, chỉ nhìn cô không chớp mắt. Dưới ánh mắt đau buồn ấy, trái tim cô như bị bóp chặt, Tô Vũ dè dặt hỏi: “Mai Hựu Khiêm, chẳng lẽ... là vì Tiểu Cầu, con bé có chuyện gì à? Có phải...”
Người có thể khiến anh ta lo lắng phiền lòng đến vậy dường như chỉ có một mình Tiểu Cầu mà thôi. Mai Hựu Khiêm chợt lấy một thứ gì đó từ trong áo, cẩn thận mở ra rồi chậm rãi nói: “Tiểu Cầu không sao, người có sao là anh.”
Đó là một tờ bệnh án.
Sau khi thấy rõ bệnh án này, Tô Vũ đã vò nó rồi ném lên bàn, sau đó đứng dậy, hằn học nhìn Mai Hựu Khiêm.
“Mai Hựu Khiêm, anh đang định lừa tôi à, hòng lừa gạt tôi đúng không?” Lời nói của cô không còn mạch lạc nữa. Lúc này nỗi phiền não to lớn chiếm trọn lòng cô, đối với những chuyện mà bản thân hơi bài xích, hầu hết mọi người đều phản bác lại theo bản năng, cho dù sự phản bác ấy chỉ là vô ích.
“Không, không có, cậu không lừa mẹ đâu.” Giọng Tiểu Cầu vang lên đằng sau Tô Vũ, giọng nói ấy nghe cứ như đang tố cáo cô vậy.
Cô nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, bàn tay trong quá khứ đã lớn hơn một chút so với trước kia đang nắm lấy bàn tay cô.
“Cậu không lừa mẹ đâu.” Giọng nói kia lại vang lên, lần này âm lượng cũng lớn hơn một chút. Tô Vũ cực kỳ căm ghét cái chết. Khi cô vừa biết làm hoa bằng chocolate thì cũng là lúc bà ngoại qua đời, bà ngoại không thể nhận được mấy bông hoa bằng chocolate kia; sau đó là ba, khi đó, câu chuyện ba mới kể cho cô đoạn đầu thì bị gián đoạn mãi mãi, từ đó về sau, cô không còn dám nghe ai kể câu chuyện ấy nữa. Sau nữa là, là... Cô bỗng nhớ đến buổi sáng hôm đó khi chạm phải cơ thể lạnh như băng kia.
Tô Vũ đột ngột mở to mắt, rút phắt tay khỏi bàn tay Tiểu Cầu, định chạy trốn khỏi đây.
Song mới đi được vài bước, Tiểu Cầu lại gọi: “Mẹ, mẹ không muốn nhìn xem con giờ đây trông như thế nào sao?”
Tiếng gọi nghe sao mà thân thiết. Thật kỳ quái, rõ ràng không phải con do cô sinh ra, nhưng mỗi lần con bé gọi cô đều như máu mủ ruột thịt vậy.
“Mẹ, mẹ liếc nhìn con một cái cũng không được sao?” Cô cứ tưởng rằng mình sẽ không quay lại, nhưng rốt cuộc cô vẫn mềm lòng, không chỉ quay đầu, cô còn bước từng bước đến chỗ cô nhóc đang mặc quần lụa mỏng màu trắng kia, còn giúp nó lau đi nước mắt trên mặt, còn chạm tay vào mặt nó nữa. Tiểu Cầu là một con bé dối trá, rõ ràng trông nó đáng yêu xinh đẹp thế này cơ mà.
Cô nhóc vùi đầu vào lòng Tô Vũ, Tiểu Cầu cao lên nhiều, đã đến ngang vai cô. Tiểu cầu cũng thông minh hơn nữa, thông minh hơn bất cứ ai, biết nói những lời tội nghiệp, khiến người ta phải xót xa. “Mẹ, tới giờ con cũng không dám đi gặp mẹ, bởi vì chỉ mình con không đủ để giữ mẹ lại. Con muốn đến giúp mẹ, nhưng giờ con lại không có cách nào cả.
Mẹ, cậu cần mẹ!
Con van xin mẹ, mẹ giúp cậu đi, con đã mất đi mẹ ruột rồi, con không muốn mất thêm cậu nữa.” Tô Vũ đặt tay trên lưng Tiểu Cầu, chậm rãi quay về phía Mai Hựu Khiêm. Lần này, cô nhìn anh ta thật kĩ, sắc mặt anh ta tái nhợt, người cũng gầy đi.
Tiểu Cầu vẫn đang cầu xin cô một cách đau khổ, tất nhiên nước mắt cũng rơi rất nhiều, làm ướt cả vai áo cô. Cô phải làm sao đây? Rõ ràng cô chẳng nợ gì nhà họ hết.
Mai Hựu Khiêm là một kẻ cực kỳ ích kỉ, thế nhưng kẻ ích kỉ này lại chính là người từng cho cô một khoảng thời gian yên bình tốt đẹp nhất.
Mấy phút sau, Tô Vũ cầm ly nước hất lên mặt Mai Hựu Khiêm: “Mai Hựu Khiêm, anh quá vô liêm sỉ, thế mà lại đi lợi dụng người tin tưởng anh nhất.” Những giọt nước chảy dọc theo trán anh ta, trong mắt anh ta toát lên nỗi khổ một cách rõ rệt. Mai Hựu Khiêm nhìn vào cô: “Tô Vũ, khi bác sĩ chẩn đoán anh có một khối u não, anh đã rất vui, bởi vì cuối cùng anh đã có cớ để gặp được em. Bác sĩ đề nghị anh phải tiến hành phẫu thuật ngay, anh lập tức đồng ý, nhưng với điều kiện trước khi mổ phải để anh đi gặp một người, bởi vì, có đến 50% khả năng sau khi mổ xong, anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Anh nói như vậy, em đã hiểu chưa? Tô Vũ, không phải em là cô tiên nhỏ sao?” Cô lại cầm ly nước trong tay, chỉ là không còn sức để hắt lên mặt anh ta nữa.
Mai Hựu Khiêm quả nhiên là người bẩm sinh đã có tố chất thương nhân, anh ta dùng chính mạng sống của mình để làm điều kiện trao đổi.
Tô Vũ lo âu đi lòng vòng trong phòng, bên cạnh là hộ chiếu và túi hành lý. Mai Hựu Khiêm mua vé máy bay vào tối nay để đến Đức trước, anh ta sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u tại đó. Trước khi đi anh ta còn không biết ngượng mồm bảo rằng muốn cô ở bên cạnh vào thời khắc sinh tử kia.
Sắc trời dần tối, cô cầm điện thoại, suy nghĩ xem có nên gọi cho Tạ Khương Qua không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...