Tảng sáng thứ Ba, Tô Vũ và Tạ Khương Qua mới về đến Bangkok. Đây là ngày cuối cùng hai người bên nhau. Trời còn sớm nên hành lang khách sạn không một bóng người, họ quấn quýt từ thang máy đến tận cửa phòng 101. Bàn tay bạo dạn của cô lần thứ ba luồn vào quần jean của Tạ Khương Qua.
Lần thứ hai là bảy tiếng trước trên tàu1hỏa. Tạ Khương Qua không hề ép cô đưa tay vào như trước mà do cô chủ động. Trong không gian chật hẹp trên tàu, khi tất cả mọi người đang yên giấc, cô trêu chọc Tạ Khương Qua, cậu khẽ suỵt một tiếng: “Đừng nghịch nữa!”
Nhìn vẻ mặt khả nghi của cậu, cô lấy chiếc ba lô to ra che chắn. Quả nhiên nơi ấy đã căng phồng lên rồi,8cô muốn với tay vào nhưng cậu lập tức giữ lại.
“Khương Qua, không ai biết đâu, họ đều ngủ cả rồi” Cô nhỏ giọng dụ dỗ.
Ngón tay Tô Vũ khá xa lạ với những việc như thế này, thế nhưng cô vẫn nắm chắc lấy, vô cùng hăng hái vỗ về ‘cậu bé’, cố gắng nghĩ tới vài tiểu xảo bạn bè nhắc đến, cuối cùng giúp cậu phóng thích trong2lòng bàn tay cô.
Buồng tàu hỏa rất tối, Tô Vũ không thấy rõ vẻ mặt của Tạ Khương Qua. Cậu kê đầu trên vai cô, nhẹ nhàng nói: “Tô Vũ, anh sẽ nhớ đến em.”
Thời khắc đó, Tô Vũ hiểu, thì ra mình không nằm trong kế hoạch tương lai của cậu, giống như cậu cũng không nằm trong kế hoạch tương lai của cô vậy.
Cô tự nhủ với lòng: Khương4Qua còn quá trẻ, Khương Qua đã trẻ mà còn nghèo, người như mình chỉ có thể đứng ngoài thế giới của cậu mà thôi.
Nhờ dũng khí mà cậu mới dám ở bên cô, cùng cô điên cuồng trong mấy ngày qua.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt!
Trên hành lang lờ mờ sáng, Tô Vũ tựa vào cửa phòng khách sạn, lần thứ ba cô thò tay vào quần jean của Tạ Khương Qua. Cũng như lần thứ hai, cậu giữ lấy tay cô.
“Khương Qua, chúng ta vào phòng đi.” Trong hành lang yên ắng, Tô Vũ cất giọng dụ dỗ Tạ Khương Qua. Cô muốn cậu hòa quyện vào mình, cô muốn cậu chiếm cứ từng chút một trong cô, để cô không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung về chuyện sắp đến.
Tạ Khương Qua kéo tay cô ra, tì trán mình vào trán cô thở hổn hển. Lát sau, cậu vuốt lại mái tóc bị mình vò rối, ôm lấy mặt cô cất giọng khàn khàn: “Em vào trước đi, nghỉ ngơi thật tốt, anh về nhà một chuyến rồi lại tới tìm em.”
Tô Vũ túm chặt lấy vạt áo cậu, cố chấp lắc đầu: “Em không muốn, ngày mai anh hẵng về.”
“Ngoan, anh sẽ quay lại ngay!” Cậu đặt nụ hôn lên trán cô.
Tô Vũ vẫn lắc đầu nguầy nguậy: “Em không muốn, hôm nay là sinh nhật anh, em nhất định phải ở bên anh.”
Cậu cúi đầu, vừa gỡ ngón tay cô vừa nói: “Sao em giống trẻ con thế này? Anh có nói là không đến nữa đâu, lát nữa anh sẽ quay lại ngay mà.”
Tạ Khương Qua vừa gỡ được ngón này thì ngón kia của cô lại túm chặt lấy cổ áo cậu lần nữa, cô cố chấp nói: “Em không muốn anh về, chưa hết một tuần mà, em không muốn anh về đâu. Em biết anh vừa về là con bé Thẩm Họa kia sẽ quấn lấy anh, líu ríu nói chuyện với anh. Em ghét thế lắm, em cũng ghét luôn con bé ấy.”
Cậu nhích người ra, ánh mắt lạnh tanh khiến cô phải rũ mắt, không dám nhìn thẳng.
Giọng cậu cũng lạnh lẽo: “Tại sao lại ghét Thẩm Họa? Tôi không thích bất kỳ ai ghét em ấy, dù người đó là em!”
Lòng Tô Vũ chua xót, quả nhiên năm tháng là tường đồng vách sắt không gì phá nổi, cô còn tưởng bở lên giường với cậu vài lần là có thể đạp đổ bức tường ấy được. Hóa ra...
Bàn tay đang túm chặt Tạ Khương Qua thoáng buông lỏng. Cậu vừa định giơ tay lên gỡ tay cô ra thì Tô Vũ lại chuyển sang siết chặt lấy vạt áo cậu, làm cậu tức giận cáu gắt: “Em còn gì chưa thỏa mãn, vì em mà tôi đã nói dối hết lần này đến lần khác, không chỉ trốn học mà còn nói dối dì Phân. Bảo dì ấy là nhà trường cử tôi đến trường phía Bắc để trao đổi học tập, dì Phân không hề chớp mắt trấn an tôi ‘Khương Qua, con đi đi, dì và A Họa sẽ chăm sóc cho mẹ con’.
Tô Vũ, tôi không phải là em, cuộc sống của tôi hoàn toàn khác em. Em có tư cách ngang bướng còn tôi thì không! Em đừng ép tôi...”
“Được!” Cô vội vàng ngắt lời cậu, những gì cậu nói đã đủ làm cô khó chịu, “Anh về đi!”
Tô Vũ buông vạt áo cậu ra, quay người, tìm chìa khóa phòng trong túi. Có lẽ cậu đã nhận ra mình có phần quá đáng, Tạ Khương Qua khẽ khàng đặt tay lên vai cô, an ủi: “Em ở đây chờ anh, anh về nhà một chuyến rồi quay lại ngay.”
Cô không lên tiếng, tiếp tục tìm chìa khóa trong túi. Thực ra chiếc chìa khóa đã nằm trong tay cô rồi, nhưng không biết tại sao tay cô vẫn bất động. Dường như Tô Vũ còn muốn nghe thêm động tĩnh từ người phía sau. Tạ Khương Qua chuyển bước về bên trái rồi đi xa dần. Cuối cùng Tô Vũ cũng lấy chìa khóa ra khỏi túi, tra chìa vào ổ, vô thức ngoảnh mặt sang bên trái. Giây phút bóng dáng cậu sắp biến mất ở khúc quanh, cô mở miệng muốn gọi với theo rằng: “Tạ Khương Qua, cậu không cần quay lại nữa, bởi vì tôi sẽ không chờ cậu, không chờ cậu nữa đâu!” Thế nhưng cuối cùng cô vẫn không có đủ can đảm thốt ra những lời đó. Cô mở cửa phòng, tắm rửa rồi lên giường ngủ. Khi nằm lên chiếc gối mềm nhũn, cô phát hiện mình thật sự rất mệt mỏi.
Tô Vũ ngủ thẳng đến bốn giờ chiều. Lúc tỉnh lại, cô lập tức tìm Tạ Khương Qua khắp phòng nhưng không thấy đâu, cô tiếp tục tìm kiếm dấu vết xem cậu có tới không song cũng chẳng có, sau cùng cô còn gọi điện xuống quầy lễ tân hỏi thăm.
Ngả mình xuống giường, Tô Vũ tức giận đến độ muốn xé nát bươm mọi món đồ trong phòng. Tạ Khương Qua chưa hề tới! Cậu chưa hề tới đây, vậy mà dám hứa sẽ đi một lúc rồi trở lại, còn dám hứa là đi một lúc thôi cơ đấy!
Một giờ sau, Tô Vũ đeo túi ra cửa. Cô mua một chai rượu, một bó hoa và ít trái cây ở bên cạnh khách sạn, cuối cùng đi đến cửa hàng bánh ngọt để nhận chiếc bánh sinh nhật cô đặt mấy ngày trước.
Trở lại khách sạn, cô cắt hoa quả thành từng miếng, cắm hoa vào bình rồi đặt cạnh bánh sinh nhật, chai rượu và ly để một bên. Chỉ vài tiếng nữa thôi là Tạ Khương Qua sẽ tròn hai mươi tuổi. Hai mươi tuổi là tuổi trưởng thành, dĩ nhiên đã trưởng thành thì cần uống chút rượu để ăn mừng.
Tô Vũ chờ từ 6 giờ tới khi đồng hồ điểm 11 giờ vẫn không thấy người đâu. Cô soi gương và mỉm cười, không biết mình lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn đến vậy.
Nhưng dường như lòng nhẫn nại trong cô vẫn chưa bị mài mòn toàn bộ, nếu không sao cô có thể gọi điện đến cho cậu, vậy mà chờ mãi chẳng có một ai bắt máy. Tô Vũ thầm mắng: Tạ Khương Qua điên rồi, dám không tiếp điện thoại của mình. Cô cứ thế gọi tiếp cho đến khi có người bắt máy, song đối phương không phải Tạ Khương Qua mà chính là Thẩm Họa.
Tô Vũ biết giọng Thẩm Họa, theo nhận xét của cô, giọng nói đó rất êm tai, ít nhất là đáng yêu hơn vẻ ngoài cô ta gấp trăm lần.
Hừ, đã 11 giờ rưỡi mà hai người đó còn ở bên nhau cơ à. Những người sinh sống ở vùng sông nước không có thú vui tiêu khiển nên đều ngủ sớm dậy sớm, tại sao đã muộn thế này mà hai người còn ở cùng nhau.
“Bảo Tạ Khương Qua nghe điện thoại.” Tô Vũ lạnh lùng ra lệnh.
“Bây giờ Khương Qua không rảnh, lát nữa chị gọi lại nhé!” Người bên kia nói với giọng rất nhẹ, như sợ dọa đến ai đó.
“Bảo Tạ Khương Qua nghe điện thoại!” Tô Vũ gằn giọng.
“Bây giờ Khương Qua không rảnh mà, chị đợi lát nữa đi!” Thẩm Họa cố hạ giọng thấp hơn nữa, đây đã là lần thứ năm cô ta trả lời như vậy rồi.
Dừng một chút, Thẩm Họa rất muốn hỏi thêm một câu, xin hỏi chị là ai, nhưng chưa gì đối phương đã cúp máy. Cô ta cầm di động, nỗi sợ hãi chợt dâng trào nơi đáy lòng.
Đây là chiếc điện thoại cũ Khương Qua mua từ một cửa hàng điện thoại. Anh ấy mua điện thoại di động đã khó hiểu, mà khó hiểu hơn nữa chính là đã muộn thế này còn có phụ nữ gọi điện tới. Cô gái hung dữ kia là ai, sao cô ta lại biết số điện thoại của Khương Qua, anh ấy đưa số cho cô ta sao?
Thẩm Họa liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Mẹ và Khương Qua đang đứng trên con đê phía trước. Nửa tiếng trước mẹ cô vội vàng đi vào trong nhà, lập tức kéo Khương Qua ra ngoài.
Trên bờ đê, Khương Qua đứng thẳng tắp, còn mẹ hình như vẫn nói không ngừng. Để ý từ những động tác nhỏ, xem ra mẹ đang nổi giận.
Mẹ vẫn luôn dịu dàng, không chỉ dịu dàng mà còn rất ít khi nổi giận. Rốt cuộc Khương Qua đã làm gì khiến mẹ tức giận như vậy? Trực giác của phụ nữ đang mách bảo Thẩm Họa, có lẽ cơn giận của mẹ liên quan tới cô gái gọi điện cho Khương Qua vừa nãy, sự việc bất ngờ ấy khiến Thẩm Họa thảng thốt lo sợ.
Cô sợ đến độ vùi mặt vào bàn tay dì Tạ đang ngủ. Cô lẩm bẩm: “Dì ơi, dì tuyệt đối không được để Khương Qua thích cô gái khác, nhất định không được để anh ấy thích người con gái nào khác nhé. Dì ơi, dì nói với Khương Qua là con rất thích anh ấy đi. Dì ơi, dì bảo Khương Qua thích con đi có được không?”
Bàn tay bị nắm chặt thoáng động, đưa lên chạm vào mặt Thẩm Họa. Mẹ Tạ vừa nhắm mắt thiếp đi đã thức giấc, nói với cô rằng: “Khương Qua không thích cô gái khác đâu, dì sẽ bắt nó thích con.”
Trên bờ đê ven sông, Diêu Thục Phân chậm rãi hỏi Tạ Khương Qua: “Ở cửa phòng 101, con và cô gái kia...”
Khi trông thấy đoạn clip đó, Diêu Thục Phân gần như không dám tin vào mắt mình. Trong đoạn clip giám sát, cậu con trai quấn quýt với cô gái xinh xắn từ thang máy đến cửa phòng 101 thật sự là Tạ Khương Qua ư? Là Khương Qua sao? Không phải Khương Qua đến miền Bắc trao đổi học tập ư? Sao sự việc này lại xuất hiện trong khách sạn nơi cậu làm việc với những thước hình đủ để người xem đỏ lựng cả mặt ấy?
“Người đi cùng cô gái đó thật sự là...” Diêu Thục Phân không tài nào nói ra được nửa câu sau.
Người trước mắt bà chính là Khương Qua. Cậu là đứa trẻ biết kiềm chế, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện gì khiến người lớn phải bận tâm, chưa từng có dù chỉ một lần!
“Vâng, dì Phân, đó là con!” Cậu thẳng thắn thừa nhận.
Câu nói ngắn ngủi của cậu khiến Diêu Thục Phân điếng người. Sau khi hoàn hồn từ cơn bàng hoàng, bà nói: “Khương Qua, như vậy là con đã nói dối dì.”
…
Tô Vũ cúp máy, mở cửa sổ để gió đêm thổi vào phòng. Cô hít một hơi thật sâu như muốn thu cả cơn gió mát lạnh vào người.
12 giờ, Tô Vũ rời khỏi phòng. Cô vứt chiếc túi thơm chứa năm loại cây cỏ tượng trưng cho sự may mắn ở Thái mà cô xin ở chùa vào thùng rác khách sạn. Vốn dĩ đó là món quà cô muốn tặng cho Tạ Khương Qua vào ngày trưởng thành. Những cây cỏ đó đựng trong một chiếc túi thơm xấu xí, đương nhiên chiếc túi thơm xấu xí ấy được làm từ đôi bàn tay cô, nhưng vì xấu quá nên cô phải mua chiếc túi thơm khác thay thế. Bây giờ nghĩ lại lúc ngồi thêu nó, cô càng ghét cay ghét đắng mình hơn, chắc hẳn cô bị thần kinh mới làm vậy.
Trước khi rời khỏi khách sạn, cô còn làm một việc nữa, đó là giao bản hợp đồng có chút trẻ con giữa mình và Tạ Khương Qua cho quản lý khách sạn.
Điều này khiến Tô Vũ rất vui. Như vậy cũng tốt, ít nhất cô không cần nói những lời tuyệt tình kia với Tạ Khương Qua. Sau khi xong xuôi mọi chuyện, cô bước đến nơi khuất sáng, ngẩn ngơ nhìn căn phòng cuối dãy phía Nam của khách sạn bốn tầng. Đó là phòng 101, ở căn phòng ấy, cô đã trao thứ quý giá nhất của mình cho Tạ Khương Qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...