"Ở trong đó, phải học cách khôn ngoan, muốn làm việc gì cũng phải nhìn mặt đoán ý, đừng tái phạm biết chưa.
Biểu hiện tốt sẽ được giảm án."
Tố Duy đem đồ giao cho quản ngục.
"Đừng lo lắng gì hết, định kỳ chúng tôi sẽ đến thăm em."
Đã đến giờ, tôi không thể không đi vào, tôi quay đầu nhìn Tố Duy và Dư Đinh Chi.
"Chờ tôi trở lại."
...
Sống ở trong tù không khổ thì là nói dối, trước giờ tôi sống thoải mái tự do không có ai quản, giờ này mới hiểu chuyện bị kiện có bao nhiêu phiền phức.
Ở bên ngoài, có một đám bạn che chở cho tôi.
Còn ở đây, tôi phải dựa vào bản thân.
Tôi là người mới, cho nên bị quản nghiêm hơn những bạn tù khác.
Chỗ này có đến 8 người ở, cái chỗ này không phải là phòng giam, hầu hết mọi người đều có việc làm trong này, coi như làm lao động cải tạo.
Mà cái gọi là lao động cải tạo không khác gì đóng góp công sức để đổi lấy ba bữa ăn mỗi ngày.
Tất nhiên, bạn càng làm nhiều, bạn sẽ càng nhận được nhiều điểm, giống như bạn đi học phải học đủ tín chỉ.
Sau khi đủ tín chỉ, bạn phải nỗ lực hết sức có thể, điều này giống như bạn vừa hoàn thành xong tín chỉ muốn có học bổng thì phải học thêm.
Những phạm nhân có thể giảm án cũng giống như những sinh viên xuất sắc trong trường đại học, không trốn học, không bỏ tiết, tích cực tham gia vào hội sinh viên và các câu lạc bộ khác nhau, đồng thời giữ nhiều chức vụ khác nhau.
Vì vậy, một số người sẽ nói rằng khuôn viên trường cũng là một nhà tù lớn, đó là một sự thật.
Tôi và những phạm nhân khác mới đến dành nửa tháng để học giáo dục, sau đó sẽ phân công vào đội lao động trong trạm giam, tôi chủ yếu làm công việc cắt bao thư.
Có phải cảm thấy tôi nhẹ nhàng lắm không? Vậy thì sai rồi.
Mỗi ngày tôi phải thức dậy từ lúc 5 giờ, cần phải dọn dẹp giường cho gọn gàng, chăn xếp lại như miếng đậu hủ vậy.
Đảm bảo hoàn thành tất cả công việc chuẩn bị trong vòng một giờ.
Tôi không thể không cảm thán, bản thân thật may mắn, bạn tù của tôi không phải là những người phạm tội bạo lực, 5/7 người đều là những người có gia đình đàng hoàng còn được học hành tử tế.
Có một số người thì án sai, còn những người còn lại cũng bị phán xử tội nặng.
Trong đó có một người là tội phạm kinh tế, làm trong công ty chứng khoán vi phạm luật chứng khoán, bị xét xử ngồi tù 5 năm.
Chỉ có 2 người còn lại là đi làm gà, xui xẻo mới bị bắt vào, sau đó tôi mới biết hai người họ cũng là vì hoàn cảnh khốn khó cho nên mới phải đi bán thân.
Có người chân tay đầy đủ nhưng quỳ đầu đường để xin 50 xu, có người bán rẻ nhân phẩm để có cơm ăn áo mặc, không có sở trường cũng như sở đoản, trời sinh ra đã có sắc đẹp, cho nên chỉ đành dựa vào nó để nuôi sống gia đình.
Cho nên, tôi không xem thường bọn họ, bọn họ so với những người khác còn nỗ lực hơn nhiều.
Người bạn cùng phòng đầu tiên mà tôi biết là giường dưới của tôi, cô ấy tên là Dư Kiêu, cô ấy đã ở đây được vài năm, một cô gái rất trầm lặng.
Theo lý mà nói, một người trầm lặng bị quản chế nghiêm ngặt, không gian hoạt động cũng nhỏ, sẽ dễ tự kỷ.
Thế nhưng mà không biết tại sao cô ấy lại đối xử với tôi rất tốt.
Sau một ngày lao động cải tạo, ngoài thời gian giặt giũ, thì chúng tôi không có nhiều thời gian để ngồi tâm sự với nhau, nhưng mà cứ hễ có thời gian thì nói không ngừng.
Dư Kiêu là một nhà thiết kế xuất sắc, thiết kế của cô ấy từng đạt giải thưởng, chỉ tiếc, mẹ cô ấy bị người đàn ông cưỡng bức, lại bị cô ấy thấy được, lúc đó cô ấy mất trí cầm hung khí làm cho người đàn ông kia bị thương nặng.
Ở cái xã hội, tiền là thượng đế, thì nó đã sắp đặt cho cô ở đây trưởng thành.
Coi như chúng tôi đồng cảnh ngộ đi, vào lúc rảnh cô ấy sẽ cầm bút vẽ.
Cô ấy nói với tôi, sẽ cố gắng làm việc để có thể nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn thấy những bức tranh vẽ phong cảnh của cô ấy, để tự chữa lành vết lượng.
Ngoài ăn với ngủ, vẫn là cắt bao thư.
Dụng cụ làm việc của tôi rất đơn giản, chính là tờ giấy đã vẽ sẵn kích cỡ bao thư cùng với cây thước đo, ở trong tù, quản lý công cụ rất nghiêm ngặt, sợ có người nào dùng nó tự sát hoặc đả thương người khác.
Còn tôi thì rất yêu quý dụng cụ của tôi.
Số lượng quy định phải hoàn thành trong vòng một ngày, mới có thể đảm bảo không bị trừ điểm, trước mặt ép một đống giấy chữ, cứ như vậy ngồi không động đậy thân thể, ngoại trừ đôi tay của tôi.
Không bao lâu thì tay tôi đã có những vết chai.
Sau khi trải qua lao động cải tạo như máy móc cả tháng, thì Đại Tráng và Soso đến thăm tôi, cảnh sát giám sát đưa tôi đến phòng gặp mặt.
Bên kia tấm kính, giống như cảnh trong phim, chúng tôi đang cầm điện thoại.
"Tiểu Phàm, cậu ở trong đó có ổn không? Có ai bắt nạt cậu không?"
"Đừng lo lắng, mình sống rất tốt, còn đang cố gắng cải tạo bản thân.
Cậu thì sao? Cơ thể khoẻ hơn chưa?"
"Mình khoẻ rồi.
Mình có mang theo ít đồ ăn, mình biết đồ ăn trong đó không ngon, mấy thứ này để lúc cậu đói thì ăn cho đỡ đói."
"Cậu vẫn luôn cưng chiều mình như thế.
Cảm ơn cậu."
"Nói thế làm gì chứ? Phải rồi, mình có đến thăm ba cậu, mình nói với ông ấy là cậu xuất ngoại một thời gian, ra bên ngoài học tập.
Ông ấy tin.
Quán bar cũng rất tốt, không có bị ảnh hưởng gì hết.
Tiền Triệu Thái An bồi thường cũng chuyển đến rồi.
"Cậu có tin tức của Phoebe không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...