Lại một ngày nữa trôi qua, những bài hát mừng Giáng sinh vang lên khắp phố phường, nhìn người khác khoe đồ đôi, còn tôi thì chân đạp đứng chôn thân tại chỗ.
Đi ngang qua một cửa hàng trang sức rất đơn sơ, chủ nhân là một phụ nữ trạc 50 tuổi, khí chất mang hơi thở nghệ thuật, bước vào cửa hàng, dường như sự sôi động, hối hả bên ngoài đã bị cô lập.
Ánh sáng mờ ảo làm nổi bật sự lấp lánh của các đồ trang trí bằng đá khác nhau trong tủ kính.
Tôi từ từ xem, bà chủ không đến giải thích nhiệt tình.
Nhưng đồng hành cùng tôi để quan sát một cách âm thầm.
Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy một cây bút máy có khắc nét chữ tinh xảo, bà ấy hiểu ý và lấy cây bút ra.
"Chắc cô mua quà tặng cho bạn phải không?"
Tôi gật đầu.
"Không phải là bạn, là người yêu."
"Người yêu sao? Tôi sợ rằng các bạn trẻ sẽ không thích những thứ cổ hủ như vậy."
"Sẽ thích.
Bởi vì người ấy có một cây bút cũng đã dùng nhiều năm, vẫn chưa có ý định đổi nó.
Tôi cảm thấy nên đổi đi rồi."
"Vậy có lẽ người này là một người rất hoài niệm.
Nếu như nó đã thể hiện một ý niệm nào đó, hà tất gì cần phải đổi?"
Lời nói của bà ấy rất có lý, vào lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, trong phút chốc tôi có chút thẩn thờ.
Người phụ nữ trung niên này, giữa mày của bà ấy trông khá giống Phoebe.
Mà loại cảm giác này không có giống như tôi và Tố Duy vậy.
Trên thế giới này có nhiều người giống nhau thật.
Tôi nhìn đến mức xuất thần, bà chủ quơ quơ cái tay lên.
"Sao thế cô gái?"
"Không có ạ...!giúp tôi đóng gói lại cây bút này.
Để tôi xem còn có gì có thể mua nữa không."
Bà chủ cười cầm cây bút máy rời đi.
Tôi nhìn vào một chuỗi vòng chân bằng mã não đen, không giống như những phụ kiện bắt mắt kia, nó rất bình thường khiến tôi cảm thấy nó giống như một sản phẩm lề đường được bán bởi một người bán hàng rong, nhưng nó có một ánh sáng đen độc đáo.
Tôi nhìn bà chủ, chỉ vào chiếc vòng chân, bà ấy lấy nó ra.
"Người trẻ tuổi, cô thật có mắt nhìn đó."
"Sao vậy ạ?"
"Cây bút máy này cây bút này trong một cửa hàng trao đổi ở London, chủ cửa hàng đó không muốn bán cho tôi, vậy là tôi dùng vật đổi vật.
Thế nhưng bà ấy cũng không muốn.
Thế nên tôi hỏi tại sao, sau đó bà ấy nói cho tôi biết, cây bút này là tác phẩm cuối cùng của chồng bà ấy, từ cách khắc trên thân bút đến độ tỉ mỉ của ngòi bút đều được làm thủ công, tuy nhiên chiếc bút này có những khuyết điểm, ở trên mép nắp bút, hoa văn khắc trên đó ngoài ý muốn lại có một chữ P."
Ngón tay tôi nhẹ nhàng xoa tròn chữ P, đây là một cái bất ngờ đầy vui vẻ, và còn có cả ý trời trong đó.
"Tôi rất thích nó.
Nhưng mà tại sao bà ấy lại đồng ý."
"Bà ấy nói chồng bà ấy từng làm ra rất nhiều cây bút, cũng rất được người ta ưa chuộng, có lẽ chất liệu đồng hơi bị oxy hoá, từng có người hỏi thăm qua nó, nhưng mà chưa ai có thể mang nó đi.
Chỉ có tôi năm lần bảy lượt tìm đủ cách đủ mua, cho nên mới đồng ý."
"Nó quý như vậy, tại sao bà không giữ riêng nó cho mình?"
"Tôi không phù hợp, nó là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng nó không thể thoát khỏi công dụng của nó.
Cho nên để đó chờ người thích hợp đến mua, tiếc là không ai quan tâm, cô là người đầu tiên hỏi."
"Vậy sao ạ? Haha, vậy còn cái vòng chân kia có câu chuyện xưa gì không ạ?"
"Tôi đi du lịch ở Nepal, một người lái buôn xin tôi một ngụm nước, đương nhiên là tôi đã cho anh ta, rồi anh ta dùng cái vòng chân này để hồi báo lại."
"Có rất nhiều người nghĩ cái vòng chân này rất bình thường, nhưng thực chất nó là mã não thật."
"Hai cái này bao nhiêu ạ? Tôi muốn mua nó."
"Cây bút này bán với giá 6000, 7000, nhưng mà tôi sẽ cho cô một cái giá duyên phận, 1000 đi."
Nói thật thì 6000 hay 7000, đối với tôi là một số tiền lớn, nhưng mà mức giá 1000 thì lại làm tôi rất ngại.
"Như vậy rẻ quá, thôi thì 4000 đi ạ.
Cái này trong phạm vi chi trả của tôi."
"Vậy được rồi, vòng chân này tôi được nhận miễn phí, vậy tặng lại cho cô."
"Tốt vậy ạ?"
"Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm."
(Nghĩa:
Bàn tay trao hoa hồng là một hình ảnh ẩn dụ về hành động cho đi những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống mà xuất phát là từ tấm lòng con người chân thành đối xử với nhau.
Cái bạn nhận được là hương thơm - chính là niềm hạnh phúc từ tâm hồn bạn, đồng thời cũng là lòng biết ơn từ người được nhận.)
"Cảm ơn ạ."
Bước ra khỏi cửa hàng với món quà, tim tôi như rỉ máu...!4000...!đắt quá...!nhưng nghĩ lại xem, vì Phoebe thì rất đáng giá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...