Khi Triệu Thái An bước vào văn phòng của tôi, đặt hai túi giấy kraft trước mặt tôi với một nụ cười ranh mãnh, tôi không biết mục đích của anh ta.
Anh ta điềm nhiên ngồi đối diện với tôi và châm thuốc một cách nhàn nhã.
"Mong anh tôn trọng người khác. Ở đây không được phép hút thuốc, anh muốn làm gì?"
"Câu hỏi rất hay."
Ngâm điếu thuốc trong miệng, anh ta ra hiệu tôi mở túi trước mặt anh ta.
"Cô không muốn biết bên trong có gì à?"
"Tại sao tôi cần phải biết? Tôi không có húng thú, mời anh rời khỏi đây, đừng quên thân phận của anh."
Lời cảnh báo của tôi không có tác dụng, anh ta cầm túi giấy lên, kiêu ngạo lấy đồ bên trong ra.
"Không ngờ khẩu vị của giám đốc thân yêu của tôi lại độc đáo như thế."
Tiếng sột soạt vang lên, trên bàn đầy ảnh chụp, trong ảnh đều là hình ảnh tôi và Vương Phi Phàm thân mật. Rất dễ nhìn ra là chụp lén.
Tôi đập bàn giận dữ trừng mắt nhìn anh ta.
"Theo dõi tôi? Anh muốn tiền sao? Cho cái giá đi."
Triệu Thái An dập tàn thuốc vẫn kiêu ngạo nhìn tôi, nụ cười trên khóe miệng khiến tôi có chút sợ hãi.
"Tiền à? Cô xem tôi đơn giản quá rồi. Giám đốc Mộ, nếu như những tấm ảnh này xuất hiện trên từng bàn của từng nhân viên, không phải sẽ thú vị hơn sao?
"Mời anh đi thẳng vào vấn đề."
"Thật ra tôi cũng không muốn nhiều lắm, hơn nữa tôi đến là để đưa tiền."
Nói xong anh ta mở một cái túi khác ra.
"Tôi muốn báo cáo cuối năm của Vương Phi Phàm, tôi muốn cô ta bị đá khỏi nơi đây, tôi muốn trèo lên trên đầu cô. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô đáp ứng yêu cầu của tôi, tấm séc 3 triệu này sẽ là của cô, có tiền tại sao lại không lấy nhỉ?"
"Không đời nào, cút ngay khỏi đây!"
"Giám đốc Mộ, đừng nói ra lời tàn nhẫn sớm vậy chứ. Phía trước có hai con đường cô có thể đi, hoặc là cô và Vương Phi Phàm cùng nhau cút ra khỏi công ty này, tôi nghĩ cô là một người hiểu vấn đề rất nhanh, mấy cái ảnh chụp này có uy hiếp như thế nào đối với cô thì tự cô biết. Hoặc là cầm lấy tiền rồi làm theo những gì tôi yêu cầu. Tôi cho cô một đêm để suy nghĩ, ngày mai nếu như cô không đáp ứng tôi thì chắc chắn cô và Vương Phi Phàm sẽ trở thành chuyện phiếm của mọi người. Đến lúc đó, đừng nói đến chén cơm của cô ta, ngay cả của cô cũng bị đuổi đúng không?"
"Ai bắt anh làm điều này?".
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
"Cô không cần phải biết quá nhiều, a phải rồi, còn có một thứ mà tôi muốn nữa."
"Cái gì?"
"Cô."
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình, một cảm giác ghê tởm dâng lên trong tôi.
"Không thể nào. Bớt ảo tưởng đi!"
"Mộ Tịch Nhiên, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận, cái nào là quan trọng nhất với cô và cô nên bảo vệ nó, quyền lựa chọn nằm trong tay cô. Tiền, tôi để lại ở đây, muốn hay không, thật ra trong lòng cô sớm đã hiểu rõ."
Triệu Thái An nói xong liền đóng sầm cửa lại, ta nhìn trên bàn hỗn loạn, nụ cười của Phi Phàm làm cho tôi hoảng sợ.
...
Sau khi tan sở, Phi Phàm ngồi vào trong xe, em ấy cười rạng rỡ kể những câu chuyện phiếm mà em ấy nghe thấy trong phòng trà hôm nay, tôi quay đầu lại và nhìn em ấy một cách nghiêm túc, rõ ràng là chúng tôi đã ở bên nhau lâu rồi, tôi không không biết tại sao, tôi vẫn bị thu hút bởi đôi lông mày của em ấy, bỗng nhiên em ấy dừng nói chuyện.
"Sao thế? Trên mặt em có gì à?"
Tôi lắc đầu, Triệu Thái An nói đúng. Thực ra trong lòng tôi đã có lựa chọn, tôi không thể phân biệt được là bản thân bị 3 triệu mê hoặc hay là sợ hãi mọi người biết mối quan hệ của tôi và Phi Phàm. Tôi đã dao động, bị dao động một cách miễn cưỡng.
"Không có, chỉ muốn yên lặng nhìn em thôi, Phi Phàm, nếu có một ngày chị không cần em nữa, em sẽ hận chị sao?"
Em ấy giơ tay sờ mặt tôi, sau đó nở nụ cười.
"Làm sao hận được, cho dù có chia tay, em cũng không hận chị, người xa nhưng tình không xa, huống chi chị sẽ không rời bỏ em mà, đúng không?"
Tôi ngập ngừng gật đầu, nhưng em ấy không nhìn ra sự khác thường của tôi, có lẽ, tôi thật sự không phải là người nán lại trong cuộc sống của em ấy, tôi bực bội với bản thân, hận bản thân sao lại ích kỷ như vậy!
...
Có trốn cũng không trốn được. Khi Triệu Thái An một lần nữa ngồi trước mặt tôi, tôi đã bình tĩnh hơn bao giờ hết.
"Cô nghĩ đến đâu rồi? Nói nghe thử xem."
"Tiền, tôi cầm, báo cáo anh cầm đi."
Đôi mắt anh ta nhìn vào mặt bàn, khóe miệng anh ta lại nở một nụ cười nguy hiểm.
"Tốt lắm, tôi cho cô thời gian, cô có thể cùng với tình nhân nhỏ của cô ôn tồn một chút, ba ngày sau sẽ là tổng kết hàng năm, ngày đó cũng là ngày Vương Phi Phàm cút khỏi nơi này, đến lúc đó đừng quá buồn sầu, từ bây giờ trở đi, chúng ta là những người đứng trên cùng một con thuyền."
Tôi hạ giọng, lạnh lùng nhìn anh:
"Cút."
"Mộ Tịch Nhiên, tôi rất thích em."
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra được sao!"
"Mộ Tịch Nhiên, em cùng tôi yêu đương đi, tôi không chỉ có thể em giữ được vị trí hiện tại, còn có thể làm cho em vinh hoa phú quý, đừng quên, đây cũng là một trong những yêu cầu của tôi!"
...
Khi trò hề này được trình diễn, tôi chỉ biết đứng ở một góc nhìn từ xa, tôi cuối cùng cũng hiểu, Triệu Thái An đã cho tôi vào tròng, cho dù tôi chọn con đường như thế nào, thì cũng không thể nào bảo vệ được những thứ quý giá nhất của tôi.
Phi Phàm ngạc nhiên, sự hung hãn của Triệu Thái An, và sau đó là lời nói phủ quyết của tôi, tôi nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Phi Phàm, vào lúc mà em ấy cần sự trợ giúp từ người em ấy tin tưởng nhất, thì người đó lại phản bội em ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...