'Mùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi.'
Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày.
Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm.
Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề.
Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau.
Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi...
"Với cái kiểu học ương ương dở dở của cậu, thế nhưng lại làm cho người ta săn đón không ngừng, không đem một công ty sắp phá sản đưa cho cậu làm thì cậu sẽ không biết được năng lực của bản thân cậu đến đâu."
Tôi thừa nhận rằng đây không phải là chuyên ngành yêu thích của tôi.
Lẽ ra tôi nên hóng gió với chiếc bảng vẽ trên lưng rồi ăn mì gói và cười nói vô tâm.
Tất nhiên, tôi luôn sống như thế này suốt thời gian qua.
Chỉ là chuyên ngành nghệ thuật, vốn mang đậm phong cách văn học nghệ thuật đã bị thay thế bởi chuyên ngành tài chính, thời buổi bây giờ đi đâu cũng tài chính.
Lúc này, một hình đại diện chợt lóe lên ở góc dưới bên phải trang web của Lala, tần suất nhấp nháy có thể dùng từ thiếu kiên nhẫn để mô tả.
Sau khi uống ngụm cà phê cuối cùng với vẻ khinh bỉ, tôi nhấp vào hình đại diện nhấp nháy.
"Ồ, tình nhân cuối tuần sao?"
Tôi sờ sờ cằm nhìn chằm chằm vào khung chat, người gửi là một người phụ nữ có tên là "Phoebe", một đoạn tin nhắn rất đơn giản, nói chung là thế này: Nếu có thời gian thì gặp mặt một lần đi, nếu hợp mắt thì có thể thử làm tình nhân cuối tuần của nhau.
Tôi nhìn vào nội dung hộp thoại với vẻ bối rối.
Thật buồn cười, bây giờ không phải 419 đã rất phổ biến sao? Từ khi nào có cách chơi mới vậy? Tôi cau mày và suy nghĩ về nó, và cuối cùng quyết định rằng tốt hơn là nên thử.
Suy cho cùng, không phải ai cũng giống như tôi, buồn chán đến mức phải lang thang trên mấy trang web tìm kiếm điều làm cho bản thân thoả mãn.
"Vậy cho cái thời gian hẹn gặp đi."
Sau khi vội vã gõ một vài từ, tôi lặng lẽ bắt đầu đợi hồi âm của Phoebe.
Không mất nhiều thời gian phoebe đã phản hồi, coi như là chốt hẹn.
"Then Coffee & Bar, 20h tối, Tel: 139xxxxxxxx..."
Đột nhiên, tôi cảm thấy người phụ nữ ngồi trước máy tính bên kia là người kiểu một chữ quý như vàng, cũng không cần hỏi xem hoàn cảnh của tôi, cứ thế mà đồng ý, không sợ tôi là kẻ biến thái hay lập dị sao?
Lúc này, điện thoại cố định ở nhà đột nhiên vang lên, sau tiếng bíp, tôi nghe được tin nhắn thoại của Soso
"Vương Phi Phàm, nếu như cậu còn sống thì may bước ra đây cho mình, cậu là đồ đà điểu đáng chết, chẳng phải chỉ là thất tình và thất nghiệp thôi sao? Có đáng để làm cho bản thân khó sống không? Mình biết cậu vẫn luôn đang trốn tránh trong cái ổ chó bẩn thỉu của cậu!"
Tôi bĩu môi phớt lờ, tay khảy nhẹ một cái làm cho tàn thuốc rơi xuống, sau đó tắt máy tính.
Tôi đứng dậy đi lấy điện thoại, do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho người phụ nữ tên pheobe trước hay không, nghĩ có chút không cần thiết liền hậm hực đặt điện thoại xuống.
Tốt nhất vẫn nên xem ăn mặc thế nào đi ra khỏi cửa, nhìn cái dáng vẻ của mình bây giờ sợ đến chó thấy còn muốn đi đường vòng.
Bước vào phòng tắm và đối diện với gương, đôi mắt hốc hác và nhợt nhạt với cái đầu như cái ổ gà, giật con mẹ nó mình.
Bấm tay tính nhẩm, nhớ lại xem lần cuối cùng đi ra ngoài thanh toán hoá đơn điện nước là khi nào, đừng cười tôi làm gì, bởi vì tôi đúng thật là một con đà điểu, tôi thà trốn tránh tự một mình ôm tổn thương còn hơn đi ra ngoài rồi lại tự xoáy vào chỗ đau của bản thân.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi bước ra khỏi phòng tắm và nhìn vào tủ quần áo của mình, tôi thực sự không có bộ quần áo nào có thể khiến tôi trông nghiêm chỉnh, điều tôi sợ nhất là rắc rối, cho nên quyết đoán chọn một cái áo sơ mi kẻ ô mặc vào sau đó là cái quần kaki, cuối cùng chọn đôi giày vải cổ cao, nhìn bản thân trong gương, cũng chỉ có thế thôi, đó là tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ.
Hình như việc trau truốt cho vẻ ngoài của bản thân ngày càng giảm, và tôi ngày càng chẳng có tiền đồ gì.
Cầm túi xách lên, tôi mới ý thức được bây giờ bản thân nghèo không còn một mảnh giấy lấy cái gì để đi hẹn hò đây, chỉ đành có thể tạ tội với cái thẻ ATM sau vậy, dùng nó để đi trẩy hội mới được.
Khi tôi bước đến cây ATM trong khu chung cư, tôi lấy ra chiếc ví xẹp đến mức không thể nào xẹp lép được nữa, bất đắc dĩ nhét nó vào cây ATM, đúng là sống nhờ vào quá khứ quá lâu rồi, cho nên tiền tiết kiệm cũng chẳng còn lại bao nhiêu, haizz, 3.000 tệ, hẹn cái cọng lông nè.
Tôi đập một phát lên cái máy ATM, hành động này của tôi khiến cụ bà ở bên cạnh đang gửi tiền vào tài khoản bị hoảng sợ, tôi nhận ra bản thân đã thất lễ, nên cúi đầu xin lỗi.
"Cháu xin lỗi...!xin lỗi ạ...."
"Ôi, sao mấy người trẻ tuổi bây giờ lại hung hăng đến thế chứ, a...."
Tôi vội vàng rút ra 3.000 tệ cuối cùng để che mặt và tẩu thoát.
Vừa đi ra ngoài gặp phải chuyện như vậy, tôi hận không thể cắm đầu xuống ruộng biến mất cho rồi.
Haizz lại bắt đầu đà điểu rồi.
Nhìn đồng hồ, còn một đoạn thời gian nữa mới đến giờ hẹn, tôi chọn tiết kiệm nên đi bộ đến "Then Coffee & Bar", trời đã vào thu, cho nên ban đêm tiết trời có mang theo chút lạnh, nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người tôi có chút đau đầu, khu trung tâm ngày càng náo nhiệt, khẽ thở dài cuộc sống về đêm thật sự rất phong phú, đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy cảnh này.
Đã từng có lúc tôi đến nhiều quán bar khác nhau, đã từng có đoạn thời gian ăn chơi vô cùng vui sướng, cái đã từng ấy là lúc tôi còn cô ấy.
Mất đi cô ấy hình như tôi cũng mất đi tư cách tiêu khiển.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
2.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3.
Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4.
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
=====================================
Khi tôi bước vào "Then Cofffee", phát hiện còn kém 1 phút nữa là đúng 20 giờ, đây là lần đầu tiên tôi có một cuộc hẹn như vậy, cuộc hẹn này còn mang nhiều hàm ý khác nhau, đương sẽ có chút khẩn trương.
Cầm một tách latte nóng hổi, tôi nhìn nhân viên phục vụ cười tươi như bôi mật rời đi, ngay sau đó mắt lướt ngang qua, vô tình nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở bước vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...