Tại triều đường, văn võ bá quan khó thấy được Hoàng Thượng luôn luôn uy nghiêm ngoan lệ, hôm nay sau khi vào triều, trên mặt tuấn tú thủy chung vẫn duy trì nụ cười mê chết người không đền mạng.
Ngay cả khi có đại thần không cẩn thận nói sai, Ngao Trinh cũng không giống lúc trước không lưu tình chút nào mở miệng răn dạy.
Mà khả nghi nhất là, ánh mắt dị thường ôn nhu của hắn thủy chung nhìn vào một người.
Người đó không phải ai khác, chính là người giống như thiên tiên Tần Oản Khanh.
Bởi vì hôm nay là đại triều, Tần Oản Khanh phải tham dự.
Bất quá vào triều thật đúng là bị dày vò, bởi vì tầm mắt Ngao Trinh quá mức nóng rực, hại nàng thấp thỏm bất an, chỉ có thể ở thời điểm không cẩn thận tiếp xúc đến ánh mắt hắn, hung hăng liếc hắn một cái.
Bị giận trừng Ngao Trinh lại cảm thấy cả người sảng khoái, tâm tình tốt đến cực điểm.
( Ụt: Trinh ca thích ngược:v ~)
Thừa tướng Trần Hữu Đạo phủ phủ chòm râu, tuy rằng cảm thấy Hoàng Thượng hôm nay biểu hiện thật sự là không bình thường, nhưng ông vẫn tẫn trách hồi báo một ít chuyện đáng chú ý.
Từ sau khi Tần Oản Khanh đề nghị thực thi chế độ khoa cử, rất nhiều thanh niên làu thông thi thư đều muốn vì quốc gia tẫn tâm lực, nhiều người báo danh tham gia như cá vượt sông, sau khi triều đình trải qua tầng tầng xét duyệt, quyết định lưu dụng một ít nhân tài.
Nhưng trong Kinh Thành có vị thanh niên tên là Bạch Dục, hắn đầy bụng kinh luân, trí tuệ hơn người, đáng tiếc người này cự tuyệt tham gia khoa khảo, lại đối khoa cử cố chấp khinh thường.
Sau khi Trần Hữu Đạo biết được việc này, cố ý đi gặp Bạch Dục.
Cùng hắn luận bàn một phen, ông phát hiện Bạch Dục quả nhiên là một nhân tài, ở phương diện trị quốc lại có thiên phú làm người ta khó có thể tưởng tượng.
Tự đáy lòng ông hy vọng đối phương tham gia khoa cử, nhưng Bạch Dục lại nói chính mình không muốn vào triều làm quan.
Sau lại trải qua hỏi thăm, mới biết được hắn thuở nhỏ gia cảnh nghèo khó, lại chịu khổ bị kẻ quyền quý khi dễ, cho nên từ đáy lòng khinh bỉ quý tộc.
Theo hắn nhận thấy, triều đình lần này muốn làm cái gì khoa cử, căn bản chính là làm bộ làm dáng, kết quả là, chân chính có thể vào hướng làm quan hơn nữa được trọng dụng, vẫn như cũ là đệ tử quan gia xuất thân quý tộc gia thế hiển hách.
Biết được nội tình, Trần Hữu Đạo nghĩ muốn mượn sức Bạch Dục vào triều, liền tại triều đường thượng tấu bẩm báo chuyện này với Hoàng Thượng.
“Không nghĩ tới trên đời lại có kẻ không hề muốn làm quan, thật là thú vị!”
Nghe xong Thừa tướng giảng thuật, Ngao Trinh nhu nhu cằm, lên tiếng nói.
Chính là có thâm ý khác nhìn Tần Oản Khanh liếc mắt một cái, lại bị nàng hung hăng trừng mắt nhìn trở về, tâm tình hắn tốt, chậm rãi nở nụ cười.
Nhưng Tần Oản Khanh đối Bạch Dục có vẻ thực cảm thấy hứng thú.
Quốc gia này bây giờ đúng là thời khắc cần dùng người, nàng cũng hy vọng có thể mời chào một ít người có kiến thức trợ Đại Thịnh càng cường thịnh. Huống chi lão Thừa tướng luôn luôn là đại thần nàng tối kính trọng, tin tưởng ông đề cử tất là một nhân tài.
Nàng âm thầm suy nghĩ như thế nào làm cho người này mới vì triều đình dụng lực.
Sau khi hồi phủ, buổi trưa, trong phủ đang thu xếp ngọ thiện, trong cung liền phái người đưa tới một đống hộp thức ăn nói là Hoàng Thượng ban cho.
Sau khi tiểu thái giám đem đồ ăn bưng lên bàn, Tần Oản Khanh nhìn há hốc mồm.
“Này đều là Hoàng Thượng cố ý phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị, tất cả đều là thức ăn tư âm bổ thân, Hoàng Thượng nói Tần cô nương gần đây làm lụng vô cùng vất vả, lo lắng người thân mình chịu không nổi…”
Tiểu thái giám càng nói, khuôn mặt của nàng càng hồng.
Thẳng đến khi tiểu thái giám xoay người rời đi, nàng nhịn không được ở trong lòng mắng to Ngao Trinh.
‘Tên khốn này khẳng định là cố ý!
Cái gì gần đây làm lụng vô cùng vất vả? Cái gì thân mình chịu không nổi? Hắn rốt cuộc muốn làm sao?’
Lúc này, phía sau vang lên thanh âm, nàng quay người lại, chỉ thấy giá sách trước mặt của nàng buổi sáng mở ra, lại bị người mở ra.
Ngao Trinh một thân thường phục, cười hì hì tiêu sái lại đây.
“Oản Khanh, Trẫm phân phó đưa tới ngọ thiện này, nàng vừa lòng chứ?”
Nàng vội vàng nhìn ngoài cửa, thấy mọi nơi đều không có người, thở ra, thật cẩn thận đóng cửa lại, xoay người giận trừng hắn.
“Hiện tại còn rõ như ban ngày, chàng muốn cho người trong phủ ta nói, ta cùng Hoàng Thượng có gian tình sao?”
“Oản Khanh không muốn Trẫm ở lúc rõ như ban ngày tùy tiện xuất hiện, chẳng lẽ là hy vọng Trẫm nửa đêm không người xuất hiện trên giường nàng?”
Tần Oản Khanh nghe xong lại giận không thể nhịn nổi.
Ai có thể nói cho nàng giết người như thế nào mới không tính là phạm pháp?!
Thấy nàng bên tai đỏ bừng, tâm tình Ngao Trinh tốt hơn nữa, tiêu sái đến trước bàn, đặt mông ngồi xuống, tươi cười hướng nàng vẫy vẫy tay.
“Đừng trừng mắt nhìn nữa, mau tới đây bồi Trẫm ăn ngọ thiện, ăn xong rồi, Trẫm còn muốn mang nàng đi đến nơi rất tốt này.”
Nàng tâm không cam lòng không muốn tiêu sái đến bên người hắn.
“Nơi nào tốt chứ?”
Hắn trừng mắt nhìn nàng.
“Chẳng lẽ nàng không muốn gặp người lão Thừa tướng nhắc tới sao?”
Nhất thời, Tần Oản Khanh hai mắt sáng ngời, vui tươi hớn hở ngồi vào bên người hắn.
“Hoàng Thượng muốn cùng ta ra cung?”
“Ừm, biểu tình này của nàng thật sự là đáng yêu.”
Mặt nàng đỏ lên, giận dữ liếc hắn một cái, lại thừa dịp hắn cười đến đắc ý, ở dưới bàn hung hăng đá hắn một cước.
Thẳng đến khi thần sắc Ngao Trinh ra vẻ thống khổ, nàng mới cảm thấy mỹ mãn cầm lấy đũa, bắt đầu hưởng dụng ngọ thiện phong phú.
Kinh Thành náo nhiệt phồn hoa, trên ngã tư đường người đến người đi, tiểu thương rao hàng chật ních hai bên ngã tư đường.
Tại đây trong đám người đang lui tới, có hai thân ảnh cực kì hấp dẫn ánh mắt người.
Một là huyền y nam tử dáng người cao ngất, tóc đen đội ngọc quan tốt nhất không tỳ vết, hai tròng mắt thâm thúy xanh như nước biển, ngũ quan tuấn mỹ dị thường, trên người còn có cổ khí tức cao quý.
Một người khác là bạch y nam tử thấp hơn hắn một cái đầu, mặc ti y tốt nhất thêu công quý báu, vạt áo cùng ống tay áo có thêu hoa văn lịch sự tao nhã. Trên đầu dương chi ngọc trâm gài tóc ẩn hiện sáng rọi, tóc dài phía sau đón gió bay lên.
Bạch y nam tử kia tay cầm bạch ngọc cốt phiến đi theo bên người huyền y nam tử, khi thì nói giỡn, khi thì nhíu mày, khi thì mang theo vài phần giận dữ nhìn chằm chằm đồng bạn tuấn mỹ bức người bên người, làm dân chúng bốn phía cảm thấy bọn họ không giống phàm nhân, tựa như trích tiên từ trên trời giáng trần, cả người tản ra quang hoa.
Một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi xem ngây ngốc, một người không cẩn thận, lại đụng thật mạnh vào gốc cây, rất chật vật.
Mà tạo cho thành này nhất phương rối loạn không phải người khác, đúng là Ngao Trinh dùng xong ngọ thiện, cải trang ra cung, cùng với người chưa bao giờ lộ mặt trước dân chúng Đại Thịnh đệ nhất nữ mưu sĩ — Tần Oản Khanh.
Tần Oản Khanh đối Kinh Thành rất ngạc nhiên, từ sau nàng vào triều làm quan, vẫn không có cơ hội xuất môn đi dạo nơi nơi, hôm nay khó được tùy Ngao Trinh cải trang vi hành, nàng đương nhiên muốn nắm cơ hội.
Để tránh cho quá nhiều người chú ý, hai người tận lực mặc giản dị, chỉ dẫn theo vài ảnh vệ âm thầm bảo hộ.
Chỉ là bề ngoài bọn họ quá mức xuất chúng, rốt cuộc vẫn khiến cho người bên ngoài ghé mắt.
Ngao Trinh đỡ hoàn hảo một ít, dù sao trên người hắn sở phát ra uy nghiêm, làm cho tiểu dân chúng chùn bước.
Nhưng Tần Oản Khanh thì không giống.
Tuy nói mặc một thân nam trang, nhưng khuôn mặt nàng thật sự là đẹp đến mức khiến người ta nín thở, cho dù chưa trang điểm, vẫn làm cho cô nương nam tử trên đường nhìn thấy tâm hoảng ý loạn, mặt đỏ tim đập.
Ngao Trinh lại nổi giận.
“Sớm biết như thế, Trẫm trước nên che khuôn mặt hại nước hại dân của nàng lại, mới cho nàng ra ngoài.”
Oản Khanh của hắn chỉ cho một mình hắn thưởng thức, người khác liếc mắt một cái, cũng đã làm cho hắn ghen ghét dữ dội.
“Hoàng Thượng chính mình còn không phải lộ ra gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt hay sao, trêu chọc tiểu cô nương chung quanh.”
Hừ! Nàng vừa mới chính mắt nhìn thấy, vài nữ tử mười bảy, mười tám tuổi khi Ngao Trinh đi qua bên người, một bên đối hắn lộ vẻ thẹn thùng mỉm cười, một bên liều mình liếc mắt đưa tình.
Khi nào thì đại cô nương thời này cũng trở nên thoáng như thế?
Ngao Trinh lại bị bộ dáng ghen tuông của nàng chọc nở nụ cười, thừa dịp người bên ngoài không chú ý, cầm tay nàng, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói:
“Chỉ cần nàng đáp ứng vào cung làm Hoàng Hậu của Trẫm, Trẫm lập tức hạ chỉ giải tán hậu cung.”
Bị hắn ở trước công chúng trắng trợn bày tỏ tâm ý, bên tai nàng nhịn không được nóng lên.
“Đừng náo loạn, người là Vua của một nước, loại việc này như thế nào có thể tùy tiện nói ra miệng?”
“Không có nói bậy, Trẫm là thật sự…”
Nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng đám người líu ríu nói chuyện, nàng không muốn lại tiếp tục đề tài này, kéo ống tay áo hắn nói:
“Nghe Thừa tướng nói, Bạch thư sinh kia bình thường ngay tại phụ cận này bày hàng, chúng ta tiến lên nhìn xem, bên kia náo nhiệt như vậy, có phải có liên quan đến vị Bạch công tử kia hay không.”
Ngao Trinh như thế nào lại không biết nàng là cố ý chuyển hoán đề tài. Tuy rằng rất muốn tiếp tục du thuyết nàng thay đổi ý tưởng không lấy hắn làm phu, nhưng việc này không vội.
Hắn theo nàng đi qua, vừa thấy xác thực rất náo nhiệt, trong ba tầng ngoài ba tầng, đứng đầy dân chúng xem náo nhiệt.
Hai người tiến lên sau khi nghe ngóng, người bị vây ở bên trong, quả nhiên chính là Bạch Dục, người Thừa tướng tán thưởng.
Bởi vì hai người thoạt nhìn thân phận cao quý, dân chúng nhịn không được đối bọn họ lễ nhượng ba phần, không lâu sau, hai người bọn họ liền đến trước mặt người kia.
Chỉ thấy nam tử ngồi ở sau bàn, ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, làn da trắng nõn dung mạo tuấn tú, chắc là thuở nhỏ làu thông thi thư, trên người có cỗ khí chất nho nhã, nhưng ánh mắt lại không cho người ta cảm giác văn nhược.
Trên bàn gỗ dài bày đầy tranh chữ sơn thủy.
Thừa tướng nói qua, Bạch Dục lấy bán tranh chữ để dưỡng gia sống tạm, theo tranh chữ này không khó nhìn ra tính cách người này. Chữ hắn cứng cáp hữu lực, giữa những hàng chữ lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ khí phách tự phụ.
Mà chân chính hấp dẫn dân chúng nghỉ chân quan khán, là một đạo đề ngay bên cạnh.
Mặt trên viết vài chữ to: Mỗi ngày một đề.
Tần Oản Khanh tò mò hỏi thăm người qua đường mới biết được, Bạch Dục mỗi ngày ngồi ở chỗ này trừ bỏ bán chút tranh chữ, còn có thể ra một đạo đề cho người qua đường.
Người đáp được, có bạc thưởng, đáp không được, tự nhiên phải xuất ra bạc nhận thua.
Hắn cố tình ra vấn đề xảo trá tai quái, nhìn đơn giản, nhưng muốn ra đáp án chính xác, lại thập phần gian nan.
Trong Kinh Thành nhiều nhất là văn nhân nhã sĩ, rất nhiều đại gia đệ tử không tin tà, mỗi ngày đều có người tiến đến khiêu chiến, đáng tiếc không ai có thể phá giải vấn đề hắn ra, thắng được hai mươi lượng.
Cứ thế mãi, trước tiểu quầy hàng của Bạch Dục, mỗi ngày đều có người vây đầy xem náo nhiệt, bát quái một chút ngày đó lại có vài người xui xẻo bồi thượng bạc còn mất mặt xấu hổ.
Sau khi nghe xong người bên ngoài giải thích, Tần Oản Khanh cùng Ngao Trinh nhìn nhau liếc mắt một cái, nhìn kỹ trên giấy dùng bút lông công tinh tế chỉnh viết xuống vấn đề.
Ai có thể nói ra chuyện khiến ta không tin, ta sẽ cho ngươi hai mươi lượng bạc; Tiếp theo, ta nói ra một việc, nếu ngươi không tin, như vậy ngươi sẽ cho ta hai mươi lượng bạc.
Có mấy người trẻ tuổi ăn mặc rất không đồng nhất, sau khi nhìn đề mục, dũng lược tiến lên, trong đó một người đáp:
“Nhà của ta có một cái bát, phi thường lớn, có thể chứa phân lượng thức ăn ăn suốt mười ngày.”
Chỉ thấy Bạch Dục khẽ nâng mí mắt, nghễ đối phương, hừ cười một tiếng.
“Việc này ta tin tưởng, bởi vì nhà ta cũng có một cái bát, chỉ cần đựng nước, có thể làm người ta chết đuối.”
Người nọ vừa nghe, nhất thời trừng mắt dựng thẳng mục.
“Nói hươu nói vượn, trên đời nào có cái chén lớn khiến người ta chết đuối?”
“Nói như vậy, ngươi không tin sao?”
“Ta đương nhiên không tin!”
Đối phương nói xong, biết chính mình thua, chỉ có thể phẫn nộ giao ra bạc, vẻ mặt không phục.
Một người khác cũng tiến lên nói.
“Ống khói nhà ta phi thường cao, cao đến nhìn không thấy đỉnh.”
Bạch Dục phe phẩy cây quạt lắc lắc, cười trả lời:
“Này ta tin tưởng, nhưng là ống khói nhà ngươi cũng không có cao bằng nhà của ta, ống khói nhà của ta a, nối thẳng thiên đình, có một lần Hằng Nga tiên tử trên Nguyệt cung còn theo ống khói đi đến nhà của ta làm khách a.”
“Điều này sao có thể? Hằng Nga là thần tiên trên trời, sao lại đi đến nhà một bình dân bá táng làm khách?”
Bạch Dục như trước phe phẩy cây quạt.
“Nói như vậy, ngươi cũng không tin?”
Người nọ sắc mặt biến đen, mới phát hiện chính mình cũng thua, tức giận đem bạc ném ra trước mặt mọi người, tránh ở một bên sinh hờn dỗi.
Kế tiếp lại có bốn, năm người không phục, đều tiến lên khiêu chiến, nhưng đến cuối cùng, đều nhất nhất bị Bạch Dục giải quyết dễ dàng, dân chúng vây xem nhìn đều bị chậc chậc lấy làm kỳ.
Ngao Trinh xoa cằm nhìn vấn đề này, cảm thấy rất thú vị.
Thừa dịp người bên ngoài không chú ý, hắn lôi kéo ống tay áo Tần Oản Khanh, đưa mắt nhìn nàng, giống như đang hỏi:
‘Oản Khanh, là nàng đến hay là Trẫm đến?’
Tần Oản Khanh cười cười, trả Ngao Trinh ánh mắt, giống như nói:
‘Tự nhiên là ta đến, người là Hoàng Thượng, việc nhỏ này có thể nào làm phiền Hoàng Thượng tự mình động thủ?’
Ngao Trinh nhìn nàng làm động tác nháy mắt nghịch ngợm thật sự thích thú, gật gật đầu, khoanh tay ngạo nghễ đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Nàng đi đến trước mặt Bạch Dục, đầu tiên là đối hắn cười cười, trong tay cây quạt còn không quên tao nhã thiên thiên.
“Vấn đề này rất thú vị.”
Bạch Dục ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt bất giác thiếu vài phần cuồng ngạo.
Tần Oản Khanh trên người có một loại mị lực thực kỳ diệu, kiếp trước nàng được người nhà sủng ái, vô luận là phụ mẫu hay là huynh tỉ, đều coi nàng là bảo bối để yêu thương.
Sau khi chuyển thế, bản tính, mị lực của nàng không thay đổi, hơn nữa dung mạo so với kiếp trước còn hấp dẫn hơn, hơn nữa nàng tài hoa hơn người, học phú ngũ xe, thuở nhỏ lại cùng phụ thân tập võ luyện kiếm, tản ra một cỗ tư thế oai hùng, tự nhiên lại làm người chú mục, thưởng thức yêu thích.
Hiện tại nàng tuy là một thân nam trang, nhưng cũng che dấu không được dung mạo xinh đẹp, Bạch Dục chỉ cảm thấy bạch y công tử trước mắt này tuấn tú làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
“Xoạt” một tiếng, cây quạt Tần Oản Khanh vừa thu lại, cười chỉ hướng Bạch Dục, cất cao giọng nói:
“Ngươi thiếu ta năm trăm lượng bạc, ngươi tính sao?”
Mọi người vây xem hai bên đều là sửng sốt, ngay cả Ngao Trinh thủy chung không mở miệng cũng giật mình sửng sốt một hồi lâu, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nét mặt anh tuấn tà tứ, không khỏi nổi lên một tia cười hiểu ý.
Nếu Bạch Dục đáp tin, liền thiếu nàng năm trăm lượng bạc, nhưng nếu hắn nói không tin, như vậy đề này hắn liền thua.
Quả nhiên, Bạch Dục sững sờ, hơn nữa ngày không đáp lời, qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi đứng dậy.
“Là ta thua.”
Hắn cũng không có tức giận, mà ngoan ngoãn xuất ra hai mươi lượng bạc, cam tâm tình nguyện đi qua.
Người bên ngoài nhìn cả buổi mới hiểu được, nguyên lai bạch y công tử này lại giải đáp được vấn đề Bạch Dục ra.
Tần Oản Khanh dùng cây quạt đẩy bạc hắn đưa qua trở về.
“Ngươi hỏi một vấn đề, lễ thượng vãng lai027, ta cũng muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
Bạch Dục thực cảm thấy hứng thú.
“Không biết vị công tử này hỏi chuyện gì?”
“Ngươi ăn qua trứng gà chưa?”
“Tự nhiên là ăn qua.”
“Gà là từ trứng mà ra, trứng do gà sinh mà có, ta hiện tại thỉnh giáo Bạch công tử, trên đời này rốt cuộc là gà có trước, hay là trứng có trước?”
Gà có trước hay trứng có trước, thật là không ai rõ, để ý còn loạn vấn đề, đừng nói Bạch Dục đáp không được, ngay cả Ngao Trinh cũng bị vấn đề này làm khó.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Bạch Dục sắc mặt khó coi hướng Tần Oản Khanh thâm thi lễ.
“Ta lại thua rồi, xin hỏi muốn ta trả giá gì?”
Tần Oản Khanh thong dong từ trong lòng lấy ra một khối quyền trượng giao cho hắn.
“Yêu cầu của ta cũng không hà khắc, ngày mai sau giữa trưa, cầm khối quyền trượng này tiến đến Thừa tướng phủ, tự nhiên sẽ có người nói cho ngươi, ngươi thua cái gì.”
Nói xong, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Dục, nàng xoay người, trong lúc mọi người sợ hãi than, chuyển hướng Ngao Trinh.
Hai người rất ăn ý nhìn nhau cười, xuyên qua đám người, rời khỏi nơi đây.
Tâm tình Ngao Trinh cùng Tần Oản Khanh tốt, dạo đến Kinh Thành tây giao ven hồ Phượng Hoàng.
Bởi vì nơi này cách ngã tư đường Kinh Thành phồn hoa có chút khoảng cách, người ở rất thưa thớt, chỉ có xa xa mấy chiến thuyền hoa rong chơi giữa hồ, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng đàn du dương từ phảng nội truyền đến.
Lúc này đã gần đến lúc hoàng hôn, ánh trời chiều lan tỏa khắp nơi, đem mặt hồ chiếu rọi giống như cái bàn thật to màu vàng chói mắt.
Dọc theo đường đi Ngao Trinh tuy rằng không có biểu hiện ra biểu tình rất hưng phấn, nhưng lòng tràn đầy mãn ý, đều là Oản Khanh của hắn trước mặt người khác vô cùng tự tin.
Chỉ cần nghĩ đến nàng vì hắn cố gắng, lòng liền đầy ấp hạnh phúc, tràn ngập sung sướng cùng thoải mái nói không nên lời.
“Bạch Dục kia nhìn qua giống thư sinh tầm thường, nhưng là từ chữ cùng họa của hắn không khó để nhìn ra hắn là nam tử trí tuệ rộng lớn, tràn ngập khát vọng, một khi người như vậy vì triều đình sở dụng, là phúc khí của Đại Thịnh ta.”
Ngao Trinh lúc này mới hoàn hồn, nhìn Tần Oản Khanh đang mở to hai mắt nhìn mình.
Hắn lạnh nhạt cười, ngón tay vuốt vuốt sợi tóc trên trán bị gió thổi loạn của nàng.
“Chỉ tiếc người này tính tình rất thẳng, nếu thực vào trong triều đình, đạo làm quan hắn cũng phải học tốt nhất một thời gian.”
“Người phải trải qua suy sụp mới có thể chân chính trưởng thành, tôi luyện nhiều hơn, hắn khẳng định có thể trở thành trụ cột nước nhà.”
Ngao Trinh cũng không nói tiếp, chính là nhìn nàng không chuyển mắt đã lâu, mới nhíu mi nói:
“Kỳ thật Trẫm cũng rất muốn biết, trên đời này rốt cuộc là gà có trước, hay là trứng có trước?”
“Vấn đề này a… đó nhưng là câu đố thiên cổ! Đừng nói Hoàng Thượng không biết, ngay cả ta kỳ thật cũng không biết.”
Nàng nghịch ngợm hướng hắn nháy mắt mấy cái.
“Dù sao chỉ cần đạt tới mục đích không phải tốt lắm sao, về phần là gà có trước hay trứng có trước, đối với xã tắc hưng thịnh của Đại Thịnh ta, không có nửa điểm liên quan.”
Nói xong, Tần Oản Khanh xoay người, hướng hồ nước xinh đẹp, dang tay ra, hít một hơi thật sâu.
“Mới đi ra ngoài non nửa ngày, mặt trời đã lặn thành hoàng hôn, nếu có thể vĩnh viễn giống như hôm nay như vậy tự do tự tại, đó mới chính thức là không uổng sống cuộc đời này…”
Ngao Trinh trong lòng chợt sợ hãi, hắn một phen ôm lấy thân thể nàng từ phía sau, gương mặt vùi vào vai của nàng.
“Đây mới là mong ước chân chính của nàng sao?”
Nàng không quay đầu, ngắm nhìn hồ nước bích ba xa xa.
“Bất luận kẻ nào đều hướng tới tự do.”
“Trẫm sẽ không thả nàng ra, vĩnh viễn cũng sẽ không!”
Tần Oản Khanh bất đắc dĩ thở dài.
Nàng làm sao lại không biết cảm tình của hắn đối với mình?
Mà hắn yêu thảm nàng, đồng thời nàng cũng không phải ở trên người hắn đã đánh mất tâm chính mình, yêu thảm hắn hay sao?
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
Trong triều gần đây liên tiếp xảy ra vài việc đại sự.
Đầu tiên, hỏi đố vô số người Bạch Dục, bởi vì đáp không ra khảo đề của Tần Oản Khanh, chỉ có thể đồng ý tùy Thừa tướng tiến cung diện thánh.
Khi hắn nhìn thấy đương kim thiên tử cùng với bạch y mỹ nhân bên người, cả người khiếp sợ đến không biết phản ứng, hắn vạn vạn không nghĩ tới, hai vị tuấn tú công tử ngày ấy xuất hiện ở trước quầy hàng của mình, một người là đương kim Thánh Thượng, một người khác chính là nữ mưu sĩ dân gian truyền tựa như tiên nhân.
Mà Ngao Trinh sau khi cùng Bạch Dục một phen nói chuyện với nhau, từ trong miệng hắn phát hiện rất nhiều phương diện bình thường đã xem nhẹ.
Bạch Dục giải thích thực độc đáo, ý tưởng cũng rất lớn gan, Ngao Trinh coi trọng nhân tài, tự nhiên là tán thưởng hắn.
Có thể tưởng tượng đem người này thu vào tay, tôi luyện thích hợp không thể thiếu, vì thế tạm phong hắn là nội các đại học sĩ.
Về phần đại sự thứ hai càng thêm phấn chấn lòng người.
Cảnh Trung Lương mang mười vạn đại binh, cùng Đông Thục giao chiến, liên tiếp truyền đến tin thắng trận, tin tức này làm cho dân chúng Đại Thịnh đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Tình huống này cũng chứng minh, địa vị Đại Thịnh đã thăng lên trở thành quốc gia đứng đầu của tứ quốc.
Thân là người đứng đầu một quốc gia, Ngao Trinh có thể nào mất hứng, chính là càng cao hứng, hắn cũng càng trở nên bận rộn.
Mỗi ngày đại triều tiểu triều không ngừng, còn phải tiếp đãi sứ giả các quốc gia tới lấy lòng, may mắn hắn có thể lợi dụng mật đạo thông thường đến gặp Tần Oản Khanh, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, thể xác và tinh thần mệt mỏi liền tiêu hơn phân nửa.
Nhưng là từ ngày nào đó hai người “yêu đương vụng trộm”, thực không cẩn thận, suýt nữa bị Kim Châu phát hiện, Tần Oản Khanh buồn bực đem cơ quan khống chế giá sách làm hỏng.
Ngao Trinh cũng thực buồn bực, hắn tức giận là, vì sao nàng vẫn không chịu gật đầu đáp ứng làm Hoàng Hậu của hắn.
Chẳng lẽ vị trí nữ mưu sĩ, so với quốc mẫu dưới một người trên vạn người càng hấp dẫn nàng sao?
Nhưng tức giận thì tức giận, thân là Hoàng Đế, ngày ngày bận việc quốc sự, hắn cũng không có nhiều thời gian mỗi ngày oán giận Tần Oản Khanh khiến hắn thành oán phu.
Ngao Trinh bận tối mày tối mặt, Tần Oản Khanh lại vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng hôm nay nàng vừa mới dùng xong bữa tối, cảm thấy trong người dâng lên một trận khó chịu, đem thức ăn trong bụng phun hết ra ngoài, Kim Châu, Ngân Bảo sợ tới mức kêu la liên tục, la hét muốn vào cung tìm Thái y cho nàng.
Tần Oản Khanh đã có dự cảm xấu, áp chế hoảng hốt, sau khi tinh tế tính toán, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Nguyệt sự đã trễ hơn mười ngày, chẳng lẽ ngay lúc nàng cùng Ngao Trinh “yêu đương vụng trộm” vài lần, thực bất hạnh làm cho nàng trúng giải nhất sao?
027 : giống câu “có qua có lại mới toại lòng nhau”
028 : oán giận + phu quân = người chồng ôm lòng oán hận
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...