Cô đưa tay xoa nhẹ bụng mình... hôm nay sẽ là ngày cực kì vui đây...
Hứa Doãn Hạ nhanh chóng nấu vài ba món để đón sinh nhật tròn mười lăm tuổi của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân.
Trong thời gian chờ món ăn nấu chính, Hứa Doãn Hạ đi nhanh lên phòng ngủ, mở ngăn tủ ra lấy ba cái hộp nho nhỏ dài dài đã chuẩn bị từ lúc sáng sớm.
Môi cô câu lên thích thú...
Hôm nay, cô thật sự mong chờ nha.
- ---
Hoắc Tư Danh sau khi ra khỏi nhà thì đi thẳng siêu thị cùng tiệm bánh mua đồ về.
Tầm mười lăm phút anh mua xong, cũng lái xe về nhà.
- ----
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa sau khi tan học là gần năm giờ chiều, hai cậu nhíu chặt mày bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Hiến Nhân nhìn trái nhìn phải không thấy xe đến đón khẽ hỏi.
" Không lẽ hôm nay baba và mẹ lại giở trò gì nữa à? "
Bình thường hai cậu còn chưa ra khỏi phòng học đã nghe tiếng của Hứa Doãn Hạ, hôm nay một bóng người cũng chẳng có.
Hoắc Hiến Nghĩa nhìn đồng hồ, mày hơi nhíu nhíu nói.
" Shon quên hôm nay là ngày gì rồi à? " cậu nhìn Hoắc Hiến Nhân một lúc lâu.
Hoắc Hiến Nhân bị nhìn đến run lên, trong đầu bắt đầu suy nghĩ... nghĩ nghĩ một lúc nói.
" Sinh nhật đúng không? "
Hoắc Hiến Nghĩa đánh nhẹ lên đầu Hoắc Hiến Nhân.
" Ngu ngốc. "
Sau đấy, cậu lại một mình đi bộ.
Hoắc Hiến Nhân đuổi theo.
" Anh hai, không lẽ chúng ta đi bộ? " Oh my god, sinh nhật mà bị bắt đi bộ sao?!
" Chứ em nghĩ mẹ hoặc baba đang chuẩn bị gì đấy lại có thời gian đến đón hai chúng ta hay sao? Học hành hơn người nhưng sao suy nghĩ thua thiệt thế em trai. " giọng nói của Hoắc Hiến Nghĩa không một chút nào che giấu sự chán ghét của mình.
Hoắc Hiến Nhân im lặng, lẻo đẻo đi theo sau anh trai, trong lòng thầm mắng cả chục lần.
Bởi vì phục vụ nhu cầu đi lại cũng như học tập của những người ở khu cao cấp, nên trường học của Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa gần nhà, đi bộ hay đi xe đều được cả.
Về tới trước cổng nhà, Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa dừng lại, nửa muốn vào nửa lại không muốn vào.
Hoắc Hiến Nhân hỏi.
" Anh hai, không lẽ anh lại không muốn vào? "
" Không phải không muốn vào, mà là đang lo lắng cho mẹ kia kìa, không biết mẹ đã chuẩn bị xong chưa!? " Hoắc Hiến Nghĩa rầu rĩ nói.
" Sẽ xong mà, hai chúng ta đi bộ gần một giờ mới đến được nhà, không lẽ thời gian chúng ta vừa đi vừa dừng lại từ nãy đến giờ đều uổng phí. "
Hoắc Hiến Nghĩa nhíu mày không nói gì mà đi thẳng vào trong nhà.
- -----
Trong nhà.
" Bọn trẻ sao còn chưa về? " Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh hỏi.
Hoắc Tư Danh từ cửa sổ nhìn ra nói.
" Còn đứng ở bên ngoài đấy. "
" Mỏi lưng chết đi được. " Hứa Doãn Hạ khó chịu cằn nhằn.
Cô đứng ngay cửa để tạo bất ngờ cho Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân cũng đủ mệt a.
Hoắc Tư Danh đi đến bóp nhẹ lưng cho Hứa Doãn Hạ, đau lòng nói.
" Hay vợ ngồi xuống đi. Chúng ta cần gì phải làm màu mè như vậy. "
" Không sao đâu mà. " Hứa Doãn Hạ đáp.
Hoắc Tư Danh nhíu chặt mày, ngày mai nhất định phải dạy dỗ lại hai thằng nhóc thối kia mới được.
Không bao lâu, Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân bước vào, hai cậu thở một hơi ra mở cửa vào.
" A! Nhanh nhanh Tư Danh. " Hứa Doãn Hạ vui vẻ đợi hù hai nhóc.
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa vừa vào.
Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh, người thổi kèn người mở pháo giấy " bùm " một tiếng.
" HAPPY BIRTHDAY. "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân tuy biết trước nhưng cũng hơi giật mình, trong mắt hai cậu tràn ngập ý cười cùng hạnh phúc.
Nhìn đến Hứa Doãn Hạ, hai cậu tiến lên ôm cô vào lòng.
" Cảm ơn mẹ. "
" Cảm ơn mẹ. "
Hoắc Tư Danh thấy hai thằng con trời đánh ôm Hứa Doãn Hạ, mày anh nhíu chặt hơn " khụ " ho khan một tiếng nói.
" Ôm như vậy đủ rồi chúng ta vào ăn thôi. " hmmm vợ anh mà hai thằng nhóc này cử nhiên dám ôm ôm ấp ấp lâu như vậy a.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân buông Hứa Doãn Hạ ra liền ôm lấy Hoắc Tư Danh.
" Cảm ơn baba. "
" Cảm ơn baba. "
Hai cậu làm sao mà không biết Hoắc baba của hai cậu đang nghĩ cái gì chứ. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết bình giấm chua của baba chưa bao giờ cạn a.
Hoắc Tư Danh vỗ nhẹ hai cậu.
Hứa Doãn Hạ nhìn ba cha con hòa thuận như vậy, môi cô càng tràn ngập vui vẻ.
" Đi ăn thôi. Mẹ đói. " Hứa Doãn Hạ hơn ba mươi nhưng vẫn không bỏ được cái tính nũng na nũng nịu a.
Hoắc Tư Danh tiến lên, ôm lấy Hứa Doãn Hạ đi về hướng bếp.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân bốn mắt nhìn nhau, dở khóc dở cười.
Mẹ của bọn họ, vẫn như ngày nào...
- ----
Trên bàn ăn, gồm có năm món do chính tay Hứa Doãn Hạ nấu cùng với bánh kem mua.
" Hai con nhanh ước nguyện đi nè. " Hứa Doãn Hạ háo hức nói.
Hoắc Tư Danh cũng phụ họa.
" Nhanh một chút, đừng để mẹ hai con đói. "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân chấp tay lại nhắm mắt ước.
Sau khi ước xong, cả hai cùng thổi nến.
Hứa Doãn Hạ ngồi xuống dò hỏi.
" Hai con ước gì á? "
Hoắc Hiến Nghĩa nói.
" Điều ước không thể nói a. "
Hoắc Hiến Nhân gật đầu phụ họa.
Hứa Doãn Hạ bĩu môi khinh bỉ.
Hoắc Tư Danh xoa nhẹ đầu cô một cái.
" Cho hai đứa! "
Nhìn hai cái hộp nhỏ nhỏ vuông vuông, Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân không suy nghĩ nhiều, nhìn thôi cũng biết là đồng hồ.
" Mở ra xem xem. " Hứa Doãn Hạ tuy có hơi đói bụng nhưng cô thật sự tò mò quà của Hoắc Tư Danh nha.
Sinh nhật cô, hay mấy dịp lễ các thứ á, Hoắc Tư Danh thường tặng tiền cùng thẻ ngân hàng cho cô... tại cô thích mấy thứ đó thôi.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân nhìn Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh gật nhẹ đầu một cái, Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân cùng mở.
Hai cậu hai mắt trừng to, ngay cả Hứa Doãn Hạ cũng hai mắt trừng to.
" Baba... "
" Baba... "
Chìa khóa xe... xe ô tô...
Hoắc Tư Danh cười nói.
" Từ năm 2030, nhà nước đã quy định nam mười sáu tuổi có thể thi bằng lái xe ô tô, tròn mười tám tuổi có thể lái. Sang năm hai đứa tròn mười sáu rồi còn gì! Tập lái đi là vừa a. "
" Baba... " Hoắc Hiến Nghĩa đang định nói gì đó, Hứa Doãn Hạ cầm lấy chìa khóa xe hô.
" Tư Danh... sao anh có thể thiên vị như vậy! Đây là chìa khóa vàng... Oh my god cho dù mười năm sau hai nhóc con mới lái xe vẫn có thể đi đến cửa hàng lấy xe mới nhất của năm... aaaaa... Tư Danh sao anh lại có thể thiên vị như vậy. "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân nhìn nhau, chìa khóa vàng a... từng nghe nói chưa từng thấy qua bao giờ... Hoắc baba cũng thật chịu chi.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ đang oán trách, ôm lấy cô vào lòng thủ thỉ.
" Đợt rồi anh đưa vợ cái thẻ ngân hàng nhiều hơn hai chìa khóa này cộng lại còn gì. "
Hứa Doãn Hạ bĩu môi, xí cô cũng không thèm nhé! Chỉ là cô muốn làm quá vấn đề để hai nhóc con biết Hoắc Tư Danh cho chúng nó thứ gì thôi.
Hoắc Tư Danh làm sao không biết, hôn hôn trán cô một cái.
Hứa Doãn Hạ im lặng một lúc nói.
" Quà cho ba cha con này. "
" Anh cũng có sao? " Hoắc Tư Danh kinh ngạc nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay.
Hứa Doãn Hạ gật đầu, môi cô nhếch lên nói.
" Mở ra đi ba tình yêu. "
Hoắc Hiến Nhân, Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Tư Danh nhướng mày nhìn nhau, không nhanh không chậm mở chiếc hộp nho nhỏ được bao kỹ lưỡng.
Từng lớp từng lớp bao bì được gỡ ra, Hứa Doãn Hạ ngồi đấy không chần chừ gấp từng miếng thịt bỏ vào miệng ăn.
Đói chết cô rồi.
Ba cha con Hoắc Tư Danh nhìn nhau, rốt cuộc là gì đây.
Mở một lúc... tay cả ba cứng đờ lại.
Hoắc Tư Danh run lên.
" Vợ... "
" Mẹ... "
" Mẹ... "
Hứa Doãn Hạ vẫn lo ăn, trong miệng nhai nhóp nhép nhìn cả ba người hỏi.
" Làm sao? "
Hoắc Tư Danh tay run lên cầm que thử thai lên.
" Hai vạch... là thật? "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân cũng run lên nhìn Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ cười cười gật đầu.
" Hơn một tháng rồi á! "
Hoắc Tư Danh hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ.
Anh đứng dậy ôm cô đi thẳng lên phòng.
" Hai con ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ! Ba mẹ cần nói chuyện. "
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa bốn mắt nhìn nhau, môi họ khẽ câu lên vui sướng đồng thanh nói.
" Chúng ta có em trai hay em gái gì rồi. "
" Chúng ta có em trai hay em gái gì rồi. "
- -------------
Hoàn Chính Văn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...