Trong khi ba cha con Hoắc Tư Danh đang ung dung đùa giỡn nói về chuyện sẽ có " em gái " trong tương lai gì đó các thứ thì Hứa Doãn Hạ lúc này đang ngồi ngủ gà ngủ gật.
Hứa Doãn Hạ vì dậy quá sớm mà lúc này cô cảm thấy mệt quá độ, sau khi được mẹ Hứa và mẹ Cố chiếu cố, cho ăn thức ăn nhẹ cùng với một ly sữa thì cô mới ổn một chút, chính là cho dù có ổn thì không thể nào thay đổi chuyện cô đang rất mệt mỏi.
Hứa Doãn Hạ ngáp một cái, hai mắt lim dim nhắm lại dưỡng thần, cô mặc các chuyên gia hay thợ trang điểm gì đấy vẽ rồng vẽ rắn trên mặt cô, cô cũng không quan tâm nhiều nữa. Tuy ngày này là ngày thật quan trọng của cô cùng Hoắc Tư Danh, chính là... cả hai sống chung nhau hơn năm năm cũng nên rồi, còn cái gì mà đám cưới cũng không biết.
Nhưng khi nghe anh nói đủ lý do, nên cô tạm chấp nhận và cũng không hề biết cái câu " Anh chỉ muốn tổ chức một lễ cưới nho nhỏ của hai chúng ta thôi " thành ra cái nhà hàng sáu sao, không những thế... lúc tối cô ngủ một mình nên ngồi dò giá tiền... tốn cả chục tỷ cơ đấy.
Làm cô cả đêm vì " tiết tiền " mà không ngủ được.
Sau khi trang điểm xong, lại mặc một bộ váy cực kỳ xinh đẹp và đắt tiền do chính tay cô thiết kế cùng các nhà thiết kế nổi tiếng cùng nhau tạo thành, nhìn trong gương, hình ảnh phản chiếu xinh đẹp của chính mình, Hứa Doãn Hạ không khỏi nhếch mép cười thầm khen " thật xinh đẹp. "
Tầm hơn nửa tiếng sau, Hoắc Tư Danh từ bên kia, sửa soạn trang điểm chuẩn bị các thứ xong, trên tay anh một tay một đứa bé đi thẳng sang phòng Hứa Doãn Hạ đang cẩn thận tỉ mỉ trang điểm bên đó.
Cánh cửa vừa mở, ba cha con Hoắc Tư Danh hai mắt trừng to, sáu con mắt mở to ra kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên trong.
" Vợ... "
" Mẹ... "
" Mẹ... "
Cả ba đồng thanh gọi to một tiếng, Hứa Doãn Hạ vốn đang đắm chìm trong hình ảnh chính mình là cô dâu trong gương mà giật mình khi nghe tiếng gọi.
Cô khẽ quay đầu ra sau, môi câu lên cười nhẹ nhàng nhìn Hoắc Tư Danh bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu, lại nhìn hai cái bảo bảo nhỏ bé ngày nào giờ đã lớn như vậy khẽ nhếch mép cười với hai bé.
" Vào đi. "
Ba cha con bước vào, không đúng, phải nói Hoắc Tư Danh trên tay ôm hai cái bóng đèn bước vào, hai mắt anh vẫn không kiềm được mà trừng to nhìn chằm chằm cô.
Hứa Doãn Hạ bị anh nhìn đến đỏ mặt xấu hổ nói.
" Đừng nhìn em như thế! " cứ có cảm giác cô sắp bị anh nuốt vào bụng ấy.
Hoắc Tư Danh cúi xuống bỏ hai anh em Shin và Shon xuống, anh đứng dậy kéo cô ôm nhẹ vào lòng, trán anh chạm trán cô môi mấp máy nói.
" Vợ thật xinh đẹp. " ước muốn của anh cuối cùng cũng thành hiện thật, anh chỉ mong muốn, cả thế giới đều biết cô và anh là một đôi, một đôi trai tài gái sắc.
Hứa Doãn Hạ đỏ mặt xấu hổ, môi mím lại đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe tiếng trầm trồ non nớt vang lên.
" Thật đẹp. "
" Mẹ thật xinh đẹp. "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân hai mắt trừng to, tay chạm nhẹ váy của Hứa Doãn Hạ, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ thành thật khen.
Hứa Doãn Hạ nhìn hai đứa con của chính mình chính tháng mười ngày chịu đau chịu cực sinh ra, hai bé đang mở to hai mắt nhìn cô.
Hứa Doãn Hạ chỉ cảm thấy trong lòng như có một cọng lông vuốt ve khắp người cô, làm cô mềm nhũn, nhìn chằm chằm hai bé môi câu lên cười nói.
" Đẹp như vậy có thích không nè? "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân bốn mắt nhìn nhau một lúc, lại ngẩng đầu nhìn về ba ba hai bé, môi mím lại nhíu mày suy nghĩ, hai tay của hai bé nắm lấy tay Hứa Doãn Hạ nói.
" Không thích. "
" Không thích. "
Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ đều bất ngờ với đáp án của bọn nhỏ, Hoắc Tư Danh ngồi chồm hổm xuống, đối diện với hai thân ảnh nhỏ bé của hai con khẽ hỏi.
" Mẹ hai con xinh đẹp sao hai con không thích? "
Hoắc Hiến Nghĩa, bày ra bộ mặt người lớn đang rơi vào trầm tư một chút nói.
" Không tốt! Mẹ đẹp ba soái thật hãnh diện, nhưng ngoài baba ra con không thích bất kỳ người đàn ông nào cũng dùng ánh mắt không an phận nhìn mẹ a. "
Hoắc Hiến Nhân không chịu thua anh trai, cũng nhíu mày hung hăng nói.
" Mẹ đẹp con thật thích, nhưng so với việc để người khác cứ nhìn chằm chằm mẹ, con thà rằng mẹ xấu. " nói xong mắt bé đỏ lên. Bé muốn mẹ xinh đẹp, nhưng nhỡ người đàn ông khác cướp mẹ thì làm sao? Mà mẹ xấu... bé không muốn đâu ô ô.
Hứa Doãn Hạ mặc kệ chiếc váy cưới đắt tiền trên người, cô nhẹ nhàng cúi xuống ôm lấy Hoắc Hiến Nhân lên, hôn hôn má phúng phính của bé nói.
" Hmm, con thật hư nha! Dám nói muốn mẹ xấu cơ. " cô giả vờ hung hăng như muốn cắn bé.
Hoắc Hiến Nhân nhìn thấy cái miệng xinh đẹp của Hứa Doãn Hạ đang muốn cắn bé, bé vội vàng dùng hai cánh tay đầy thịt của mình che lại gương mặt.
" Không muốn ô ô... người ta muốn mẹ đẹp... ô ô... " vừa nói, vừa khóc, Hoắc Hiến Nhân đáng thương hề hề.
Hoắc Tư Danh cũng ôm Hoắc Hiến Nghĩa lên, Hoắc Hiến Nghĩa không khóc không nháo như Hoắc Hiến Nhân, bé là anh trai, nên không thể vì chuyện nhỏ nhặt mà khóc, nhưng lại không kiềm được. Bé nghẹn ngào nói.
" Con muốn mẹ đẹp híc... nhưng mà không muốn mẹ bị mấy người đó nhìn đâu ô ô. "
Hứa Doãn Hạ nhìn hai bé con khóc đến đáng thương chỉ vì không muốn cô bị người nhìn mà như vậy, cô thở hắc ra dỗ.
" Không ai nhìn... không ai nhìn mẹ hết, ai dám nhìn ba con sẽ đánh họ. "
" Ngoan nín nín... hôm nay là ngày vui của ba mẹ mà hai con khóc làm sao sẽ tốt đây hử? "
" Híc... híc thật sao? Mẹ sẽ không bị ai nhìn? " Hoắc Hiến Nghĩa đỏ mắt hỏi.
" Ừ nha. "
Hoắc Hiến Nhân lại nói.
" Bọn con sẽ có em gái sao? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...