Nước EL.
Từ sau ngày nói chuyện với Hoắc Tư Danh xong, Hứa Doãn Hạ cũng buông lỏng cơ thể mà thoải mái một hơi, cô giấu hết thiết bị và vũ khí của cô đi lại đem theo một vài cái tiện tay cùng lọ thuốc mà Từ Hạnh Ngôn gắn bên người, những gì mà cô tự mình làm không phải ai cũng biết nhưng A biết rõ.
Chính anh cũng không khác gì cô, ngoài hai cây súng ra còn có vài cây phi tiêu kịch độc mà Từ Hạnh Ngôn đưa.
Hôm nay là ngày bụng nhỏ của Hứa Doãn Hạ tròn ba tháng, vì đề phòng người xấu, nên tình trạng kiểm tra thai nhi Hứa Doãn Hạ đều làm tại nhà, mỗi lần siêu âm cả một nhà Cố Gia đều vào nhìn.
Hứa Doãn Hạ không khỏi cười thành tiếng, cô còn không có cảm giác gì nhưng là nhìn gương mặt của Cố Minh Dương, Cố Hoài Thiên, Cố Hoài Nam và Hà Doãn Hoa thì đúng là chọc cười mà.
Bác sĩ siêu âm xong nhìn số liệu cũng thở phào, nhìn một nhà Cố Gia bu quanh ông chỉ lo lắng số liệu lỡ như có gì đó không bình thường thì có phải không ông cũng đi đời.
" Hai bảo bảo thực khỏe mạnh, Cố tiểu thư không cần ăn quá nhiều nữa vì dinh dưỡng đã đủ quá rồi, cứ ăn thường thường thôi, nhìn trong hình siêu âm, hai bảo bảo thực sự rất lớn so với những đứa bé cùng tháng. "
Ông không dám nổi thẳng ra là " sợ hai bảo bảo béo phì " tuy hình dạng trong hình chưa rõ nhưng thực sự khỏe cực kì, nếu còn ăn nhiều nữa chỉ sợ là phải chịu cực thôi.
Hứa Doãn Hạ nghe, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của bác sĩ, chính là cứ đói mãi thì làm sao cô nhịn???
Hứa Doãn Hạ rầu rĩ, chính là một nhà Cố Gia thì nghĩ khác.
Cố Minh Dương nhíu mày nói.
" Ăn nhiều mới tốt, cháu ngoại tôi mới phát triển đủ. "
Hà Doãn Hoa, Cố Hoài Thiên và Cố Hoài Nam không ngừng gật đầu phụ họa.
- -----------
Thời gian này, Hứa Doãn Hạ được cưng chiều yêu thương hết mình, cô cũng không nói gì mà tận hưởng.
Hai bảo bảo a, đúng là làm cô hưởng phước lây mà.
Sáng hôm sau, Hứa Doãn Hạ tỉnh dậy, vừa đi xuống tầng thì liền có người giúp việc đem tới một cái hộp giấy, nhìn địa chỉ gửi đến thì cô nhíu mày... cái địa chỉ này cô không biết.
Hộp giấy không nặng, nên chính cô cầm đi đến sofa ngồi xuống mở, vừa xé một lớp ra có một phong thư, cô lại mở ra thì thấy chữ " Qùa Tặng Yêu Thương ".
Hứa Doãn Hạ nhíu mày thắc mắc, cô đâu có tham gia chương trình gì đâu, cô nhìn quanh một nhà thì thấy ai cũng bận, Cố Hoài Thiên hôm nay ở nhà cũng ra sân với Hà Doãn Hoa và A tỉa hoa, Hứa Doãn Hạ tuy hơi nghi ngờ nhưng vẫn mở ra.
" A..... " tiếng thét của cô vang lên làm tất cả mọi người đều dừng ngay công việc trên tay.
Hứa Doãn Hạ run rẩy đến đáng thương, hai mắt đỏ ửng, tay thì khẽ ôm lấy bụng.
Ba người Hà Doãn Hoa cũng vội vàng chạy đến, khi Hà Doãn Hoa nhìn bên trong cái hộp cũng không khỏi giật mình kêu khẽ một tiếng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần mà ôm lấy Hứa Doãn Hạ vào lòng, ôm lấy cô vỗ về,
" Không sao không sao đâu Hạ Hạ... "
- -----------------------
#Ngoài lề: Hôm kia có đọc bình luận, có bạn thắc mắc sao Hứa Doãn Hạ không đổi họ? Thì Boo nói luôn nha, nội dung của câu chuyện xoay quanh họ Hứa từ đầu, nếu mấy chương đầu đổi tên luôn không nói, nhưng đến hiện tại đổi chi nữa, cả Boo lẫn các bạn độc giả, ai cũng quen tên Hứa Doãn Hạ thay vì Cố Doãn Hạ!? Đúng không nè?
Ngoài ra, nếu nghiêng về tình cảm, Boo mà viết về đoạn này thì sẽ viết Hứa Doãn Hạ là một người hiếu thảo, dù Hứa Gia chỉ là nhận nhầm con, nhưng suốt 20 năm qua, chưa một ngày nào bạc đãi cô cả, yêu thương cưng chiều cô hết mình nên cô không theo họ Cố. Còn nếu viết kiểu bây giờ Hứa Doãn Hạ kiếm được cha mẹ ruột lại đổi tên ngay, thì sẽ tạo cho nhân vật chính này thành một người quá vong ơn bội nghĩa có đúng không? Chả ai muốn một nữ chính biến chất đến như vậy cả, nếu như Hứa Gia bạc đãi cô đi, cô có thể trả thù nhưng yêu thương như vậy mà vừa có " ĐÙI TO " khác liền ôm ngay... OMG Boo sẽ không viết như vậy được.
Miễn sau, Cố Gia có ghi Hứa Doãn Hạ vào gia phả, người Cố Gia đều yêu thương cô, thì việc đổi họ không cần thiết nữa.
Hà Doãn Hoa ôm lấy cô con gái đang run rẩy sợ hãi mà vội vàng trấn an, bà biết rõ những gì đang diễn trước mặt không phải chuyện đùa, Hà Doãn Hoa trấn an mãi thôi.
Cố Hoài Thiên rửa xong tay mới bước vào, đập vào mắt anh là cái hộp...
Cái hộp không có cái gì khác hết nhưng bên trong có hai búp bê dạng trẻ sơ sinh, búp bê này được bán rộng rãi khắp thị trường, chính là nó không còn bộ dáng dễ thương như trong các siêu thị bán mà là bộ dáng cực kinh khủng.
Hai con búp bê đều không có đầu, máu me bê bết dính đầy những bộ đồ trẻ sơ sinh, bụng còn có ý cắt ra, nhét gì đó như là ruột vào... nhìn rất kinh khủng.
Cố Hoài Thiên không nhanh không chậm đi đến lấy tấm vải đậy lại, chính là vừa đậy lại thì có tiếng đứa trẻ khóc nỉ non, như là nó đang sợ hãi.
A vội vàng đi nhanh đem cái hộp ra ngoài sân hung hăng lấy súng bắn vào " phằng phằng phằng ".
Tiếng súng vang lên một lúc dứt, Hứa Doãn Hạ hai mắt ướt nhèm sợ hãi không thể nào bình tĩnh hơn, cô biết rõ đây chỉ là trò vặt vãnh của những người nào đó... nhưng... nhưng cô đang mang thai, hai bé con ở trong bụng... thế mà cô lại thấy hình ảnh đó...
Cố Hoài Thiên đi đến ngồi bên cạnh Hứa Doãn Hạ nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô khẽ nói.
" Hạ Hạ của anh đừng sợ... mọi chuyện sẽ không sao đâu nè... "
Anh cũng không biết nói gì với cô, anh nhìn còn thấy giật mình huống chi cô.
Hứa Doãn Hạ ngẩng đầu nhìn anh trai, hai mắt ửng đỏ nói.
" Anh... anh ơi huhu... " Hứa Doãn Hạ còn không kịp nói gì mà cứ nức nở khóc thành tiếng trong lòng ngực của anh cả Cố Hoài Thiên.
Cố Hoài Thiên đau lòng mà ôm chặt cô vỗ về, A nhìn thấy Hứa Doãn Hạ đang nức nở, cũng không nói gì mà đi nhanh ra ngoài gọi cho ai đó sau đó mới quay lại.
Hà Doãn Hoa cũng khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt bình thường của mình mà nhìn chằm chằm những người làm trong nhà.
Đồ đem vào Cố Gia sẽ có người kiểm tra, cho dù là bức thư gì đó cũng có người nhìn huống chi là cái hộp to kia.
Hà Doãn Hoa nhìn những người đang đứng trước mặt lạnh giọng hỏi.
" Là ai đem cái này cho tiểu thư? " bà không tin là cái hộp này tự bay đến vào tay Hứa Doãn Hạ.
"... " ai nấy đều run rẩy im lặng.
Hà Doãn Hoa không kiên nhẫn quát.
" Là ai? "
" Không... không phải tôi. " Hai ba người liên tục lắc đầu run rẩy nói.
Nhưng trong đó có một người im lặng, không hó hé.
Hà Doãn Hoa liền chú ý người đó, khẽ nhìn chằm chằm người mặc một bộ đồ màu hồng hồng nói.
" Cô là ai? "
" Tôi... tôi là người mới. " giọng nói của người giúp việc này run rẩy đến lợi hại.
Hà Doãn Hoa vẫn luôn chú ý cô ta nên nghe ra cô ta không phải sợ như mấy người kia, trong giọng nói không chỉ có run mà còn có chột dạ.
Bà ở trong nhà, nhưng tiếp xúc biết bao nhiêu tầng lớp xã hội làm sao mà không nhìn ra, giọng bà trầm xuống nguy hiểm nói.
" Chiếc hộp đó là cô đem vào? "
" kHÔ...ng có... "
" Cô biết rõ hậu quả của nói dối là gì không? "
Cô gái im lặng hai mắt trừng to kinh ngạc, cô ta đã giả vờ bình tĩnh nhưng... nhưng sao không tác dụng lại còn làm cho cô ta thêm sợ hãi.
" Quản gia... " Hà Doãn Hoa định gọi quản gia thì cô gái một bộ hồng hồng liền quỳ xuống.
" Phu... phu nhân tôi... tôi không cố ý... "
Hà Doãn Hoa hai mắt đỏ ngầu dần dần nhìn chằm chằm cô gái đang quỳ đó không nói gì.
Cô gái vội vàng nói...
" Phu nhân... là họ... họ ép tôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...