Tôi bị bệnh ba ngày, nằm trên giường bốn ngày.
Cuối cùng vào một ngày bởi vì người mẫu tiên sinh không hề biết tiết chế, ban đêm không hề để ý đến ý nguyện của kim chủ là tôi, mà làm một lần lại một lần.
Ngày thứ năm, tôi cuối cùng trở lại phòng làm việc.
“Hoàng Lỗi?” Tôi thấy trên ghế salông một người mập ục ịch đang ngồi, trong nháy mắt liền đoán được thân phận của hắn.
Hai năm không gặp, Hoàng Lỗi quay mặt lại, cười híp mắt bắt chuyện với tôi, nhìn chăm chú tôi rất lâu, liền cười híp mắt nói cho tôi biết, trên cổ của tôi có dấu hôn.
Đây đương nhiên là kiệt tác của người mẫu tiên sinh.
Dù tôi không muốn nhưng vẫn là đem khăn quàng cổ mang lên, liền nghe Hoàng Lỗi nói: “Dục An, cậu đang bao dưỡng Lý Thiệu Niên?”
Tôi gật đầu.
“Cậu có thể ăn anh ta không? Ngày hôm qua vừa nhìn thấy anh ta, tôi liền cảm thấy hắn mạnh hơn cậu.” Hoàng Lỗi kỳ quái hỏi.
Tôi thật sự không thể nói cho Hoàng Lỗi biết, không phải là tôi ăn người mẫu tiên sinh, mà là tôi cư nhiên bao dưỡng một nam nhân đến ngủ vơi tôi.
Chỉ trách ba tôi không có dạy cho tôi bất kỳ kỹ xảo liên quan với việc lên giường.
“Hoàn hảo.” Tôi mặt không đổi sắc trả lời.
“Không có điều tra qua?” Hoàng Lỗi vừa chơi điện thoại di động vừa hỏi.
Quỷ thần xui khiến, tôi nói: “Đã điều tra rồi, không có gì cả, mọi thứ đều rất tốt nga.”
Trên thực tế, chính tôi cũng không dám hạ phán đoán.
Hoàng Lỗi đối với tôi hoàn toàn tín nhiệm, ha ha cười vài tiếng, có một loại cảm thán ý tứ rằng tôi tuổi trẻ có tinh lực, lại gọi tôi cùng đi uống rượu.
Tình cảm của tôi và hắn rất tốt, biết nhau hơn mười năm, về làm ăn, cũng chỉ có hắn, làm tôi tin tưởng nhất.
Bởi vậy tôi cơ hồ uống rất nhiều rượu.
Tôi nói rồi: Có người nói, tửu lượng của tôi thật không tốt.
Sở dĩ là có người nói, cũng chính vì bản thân tôi không biết, vậy đã nói rõ khi tôi tỉnh táo sẽ quên hoàn toàn những sự tình trong lúc say rượu.
Tôi hiện tại rất im lặng nhìn sự vật trước mắt.
Tôi nằm ở trên một cái giường lộn xộn, bên cạnh còn có một thân thể lõa lồ.
Gầy ba ba, bạch trảm kê (con gà trắng sao chài T^T) trắng toát, vừa nhìn liền biết không phải là người mẫu tiên sinh mà tôi thích nhất.
Lúc này, bạch trảm kê tỉnh rồi.
“Anh anh anh.” Bạch trảm kê bám vào chăn làm ra bộ đáng thương mà khóc lóc, một tay mò kính mắt đeo lên.
Hóa ra là bạn cùng lớp của em trai vị hôn thê của bạn tốt của tôi (nhức đầu quạ T^T), cũng chính là cái tên bác sĩ thấp kém rất yêu tiền kia.
“Anh anh anh anh anh anh.” Bạch trảm kê khóc nửa ngày, đặc biệt đáng thương, tôi nhìn đến muốn khóc theo, thực sự là quá phiền.
“Anh có nhớ tối hôm qua phát sinh cái gì không?” Bác sĩ hỏi tôi.
Tôi xoa cái đầu đau chết người, lắc đầu.
“Anh anh anh anh anh anh.” Bác sĩ vừa khóc 3 phút, con mắt đỏ ngàu nói: “Tối hôm qua anh… anh…”
“Tôi?” Tôi mờ mịt nháy mắt mấy cái.
Bác sĩ thẹn thùng dùng chăn che mặt lại: “Anh đã ngủ với tôi…”
“Tôi cũng là nam nhân, cũng không cần anh phụ trách, anh chỉ cần cho tôi một số tiền liền tốt rồi, tôi cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở trong thế giới của anh.” Bác sĩ thâm tình chân thành nói.
Tôi cảm thấy được hắn đúng là đã xem quá nhiều tiểu thuyết tình cảm.
Đại khái chính là phòng làm việc của tôi, ở ngoài kia vị tiểu thư ký thích cái gì mà tổng tài và chuyện tình một đêm, lãnh khốc tổng tài không có Sweetheart..v..v..các loại sách làm tàn hại thế giới quan của thanh thiếu niên.
Tôi suy tư một chút nên làm gì để cứu vớt cái tên thanh niên đang trượt chân sa đọa này.
Hắn nói dối quá kém, tôi thế nào lại có khả năng ngủ với hắn? Trên thực tế, tôi không thể ngủ với bất luận người nào, bởi vì tôi không biết.
Tôi ở trên giường làm, từ trước đến giờ chính là nằm ngang, để tùy ý người mẫu tiên sinh dằn vặt. Thế nhưng chuyện này nếu nói ra lại rất tổn hại hình tượng, nên tôi không thể nói. Thế là tôi đang suy nghĩ tìm từ để tránh khai ra tôi ở phía dưới, cùng với ta không có kinh nghiệm cũng như kỹ xảo để nằm phía trên.
Kết quả cửa được mở ra.
Người mẫu tiên sinh xuất hiện ở cửa, bên người hắn là một tên gia hỏa xấu xí, hình như là thợ mở khóa.
Cục diện này thật có chút gay go nga.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...