Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Trong lòng Lạc Ấn rất loạn, nếu anh cho Tiểu Hoàng triệt sản thì chắc chắn sẽ rất thuận lợi, bác sĩ bảo cắt sẽ tốt hơn thì anh sẽ chi tiền cho nó cắt luôn. Tuy Tiểu Hoàng nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn nằm ngay ngắn lên bàn mổ, mặt nó trông không ổn tý nào, nhưng Lạc Ấn cũng không vì thế mà mềm lòng. Cho động vật triệt sản, là chuyện quá bình thường mà. Anh có thể không thẹn với lương tâm mà nói với bản thân rằng đưa Tiểu Hoàng đi cắt buồng trứng là vì muốn tốt cho nó. Nhưng mà đối với Hoàng Điểm Điểm thì …
Lạc Ấn phải thừa nhận rằng, tình cảnh đó quả là kích thích to lớn đối với anh rồi, anh dùng hết lý trí để bảo vệ chút hình tượng lịch sự khéo léo cuối cùng, nhưng đến một lần nào đó, anh không dám chắc mình còn nhịn được nữa. Anh vốn nghĩ rằng bản thân có thể nhanh chóng phân biệt rõ ràng, Hoàng Điểm Điểm là Hoàng Điểm Điểm, là người anh thích, gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm là gấu trúc đỏ nhỏ, là động vật nhỏ mà anh sẵn sàng chăm sóc. Nhưng nhận thức này của anh gần đây cứ bị khiêu khích liên tục, Hoàng Điểm Điểm lúc nào cũng gây ra những chuyện khiến người ta hiểu lầm… mỗi lần trong lòng anh dấy lên tia hy vọng thì đều bị dập tắt, bây giờ anh thà rằng Điểm Điểm vĩnh viễn chỉ là một con gấu trúc đỏ nhỏ không hiểu bất cứ chuyện tình cảm gì, đừng tiếp tục bố thí cho anh những điều sẽ không bao giờ có khả năng trở thành sự thật.
Đến tối Lạc Ấn cho Điểm Điểm và Tiểu Hoàng ăn qua vài thứ, rồi đi ra ngoài. Điểm Điểm tưởng anh đến trường bàn với thầy giáo về chuyện luận văn, nhưng lại phát hiện máy tính và túi đồ của Lạc Ấn đều để ở nhà, chỉ cầm điện thoại và ví ra ngoài, lòng cậu đột nhiên có chút hoảng. Quay lại nhìn quân địch giả vì đau thắt buồng trứng mà đau buồn núp trong ổ của mình, bộ dạng không ngóc đầu lên được, tâm trạng của cậu hơi hơi đỡ hơn rồi đó.
Lạc Ấn đi tìm Hiểu Đông uống rượu, vừa hay cả hai đều là người thất tình, Hiểu Đông cuối cùng cũng biết “Nữ thần” mà anh quý mến từ trước đến nay có súng phía dưới, điều này đối với anh quả thật là có lực sát thương lớn, nội tâm đau đớn không thể tả. Còn Lạc Ấn thì người yêu ở trước mắt, lại mong mà không được, cầu cũng không dám. Hai người cũng đã đi uống với nhau không ít lần, Hiểu Đông không biết làm sao, uống đến giữa chừng thì bắt đầu khóc, Lạc Ấn hỏi anh có phải có chuyện gì hay không thì anh ngậm miệng không nói, đến lúc say rồi thì lại bò đi đòi đến quán cafe tìm Hoàng Đinh Đinh để nói lý. Lạc Ấn uống xong thấy hơi lâng lâng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể duy trì tỉnh táo, sợ anh ta xảy ra chuyện gì, thế là cũng đi theo.
Hoàng Đinh Đinh nhìn con ma men tìm mình nói lý, khuôn mặt đẹp đẽ lập tức lạnh hẳn xuống, không vui liếc Lạc Ấn một cái, liền tóm cổ áo Hiểu Đông kéo vào phòng nghỉ dành cho nhân viên. Lạc Ấn có hơi choáng, nhưng cũng không ai quản anh, tự anh tìm tới một chỗ ngồi, chậm rãi ngồi xuống. Nhớ lại khi mới đến quán cafe này lần đầu tiên, anh đã thấy Hoàng Điểm Điểm nhoài người ngủ gật ở đây, anh thậm chí còn nhớ ánh mặt trời xế chiều hôm đó, và cả đứa bé trai có mái tóc màu vàng mềm mại kia. Một nhân vật như vậy … Tại sao lại không phải là người, làm sao có thể chấp nhận tình yêu của anh đây?
Nội tâm của anh bỗng nhiên dấy lên sự không cam lòng, trong lúc say đến mơ hồ mắt thấy tộc trưởng gấu trúc đỏ nhỏ hơi mập, trong lòng Lạc Ấn hít lấy một hơi, chất vấn: “Các ngươi tột cùng là cái gì? Em ấy là người phải không, là ông luôn gạt tôi thôi, em ấy có thể biến thành người, em ấy nhất định là người, em ấy nên biết tôi, biết tôi … Tôi không có nghĩ gì với một con động vật nhỏ cả, tâm lý tôi không có vấn đề, tôi chỉ là thích em ấy, là thích em ấy mà thôi … ” Lạc Ấn không nhớ bản thân đang nói gì nữa, đại khái bởi vì uống rượu cộng thêm gió thổi lạnh buốt, tiếng của anh khàn khàn đến gần như nghẹn ngào, khiến người ta nghe mà thương tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...