Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy



Nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, hắn giống như bị nghiện mà muốn trêu đùa cô, Dịch Giản lại một lần nữa nhấn mạnh: "Đừng quên, chiếc...... quần lót!"

Đúng như dự đoán, mặt Chung Tình lập tức đỏ lên.

Dịch Giản nhìn cô e thẹn như vậy, hơi chút xuất thần............ Chỉ có những lúc như vậy, hắn mới có thể nhìn thấy mặt tự nhiên nhất của cô.

Hắn vươn ngón tay, vô tình hay cố ý mà vuốt nhẹ mái tóc mềm mại và bóng khỏe của cô,  rồi sau đó cầm lấy một ít lọn tóc đang quấn ở trên bả vai cô.

Hắn đẩy mái tóc của cô ra, cúi đầu, gặm..... Cắn lên bả vai cô, rõ ràng cảm giác được thân thể của cô đang căng thẳng.


Cơ thể của hắn lúc này vẫn không có rời khỏi thân thể cô, hai người gắt gao quấn chặt lấy nhau.

Cô không phân biết được cảm giác này có thoải mái hay là không thoải mái, chẳng qua cảm thấy có một điều gì đó đang chậm rãi tràn ra.

Quần áo của cô đã bẩn.

Cô cũng không dám ngăn cản hắn.

Chỉ có thể mặc cho hắn làm như vậy...... thậm chí, cô lúc này đã có chút hoảng hốt, cô không phân biệt được...... Thiếu Tướng âm lãnh trước kia cùng với Thiếu Tướng dịu dàng lúc này, rốt cuộc đâu mới là bản chất thật của hắn?

Bờ môi Dịch Giản hơi run lên một chút, lúc này mới chậm rãi từ trên vai của cô dời đi, cánh tay của hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô, nâng cô đứng lên, sau đó thả cô ra.


Chân Chung Tình run lên, nhất thời không thể đứng vững, lảo đảo một thoáng, cánh tay của hắn mau chóng đưa tới, lại một lần nữa ôm lấy cô.

Hắn nhìn vào mắt của cô, mang theo một ít trêu chọc.

Chung Tình sao dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chẳng qua cảm thấy mình sắp mất mặt đến chết rồi, một tầng đỏ hồng mỏng manh từ trên mặt kéo dài tới chân.

Lúng túng đứng ở nơi đó, đến nửa ngày, thân thể mới ổn định.

Dịch Giản lúc này mới thay cô thu dọn quần áo, sau đó chính mình không nóng không vội  mặc quần áo vào, kêu người lại đây, thu lại cẩn thận những quần áo dơ, đem đi giặt sạch, lúc này mới đi về phía cánh cửa.

Chung Tình không biết hắn muốn làm cái gì, trong lòng vẫn còn quẩn quanh câu nói kia của hắn......... Nợ hắn một chiếc quần...... lót.

Cô chỉ lo hắn thật sự mang cô đi mua quần lót, cho nên liền đứng ở nơi đó, không nhúc nhích hỏi: "Thiếu Tướng, ngài muốn làm cái gì?"

Dịch Giản đi tới cửa, bên cạnh cửa có đặt một cái bồn hoa, phấn phấn hoa rơi đầy ở trên cành cây, đan xen với bộ âu phục xanh trắng của hắn, màu sắc cả hai hòa vào nhau, làm cho người ta có một loại ảo giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui