Dịch Giản không hề ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng nói chỉ hơi ngập ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục đọc sách.
Trong phòng rất yên ắng.
Cũng không có ai dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Một lúc lâu sau, anh như đã đọc xong, lúc này mới chậm rãi khép sách lại, đứng lên, đi tới trước giá sách, đặt sách vào chỗ cũ, quay đầu, liếc mắt nhìn đại phu nhân, sau đó ngồi trên ghế salon, mở miệng: "Ừ."
Một chữ, coi như là câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của đại phu nhân.
Nghe thấy anh nói chuyện, lúc này đại phu nhân mới cười, tiếp tục nói: "Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chẳng qua là tối nay trong lúc bất chợt tôi lại nhớ anh của cậu, tính một chút thì đã sắp tới ngày giỗ của anh ấy rồi, chết đã ba năm, nên tôi muốn hỏi cậu, có ý kiến gì không?"
Dịch Gi ản quay đầu lại nhìn đại phu nhân, trong mắt không có chút vẻ nào, lắc đầu: "Toàn bộ cứ theo sự sắp xếp của chị đi."
Đại phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, Hà An Viện quấy bà ta lúc đêm khuya, nói rằng Chung Tình ở đây, lúc trước bà ta tới chỗ ở của tiểu thiếu gia, không phát hiện Chung Tình, lúc này mới tới Cố Viên.
Hà An Viện cũng nói toàn bộ chuyện cô ta biết cho đại phu nhân, sau khi đại phu nhân nghe xong cũng thấy thầm kinh hãi.
Lúc này bà ta mới lấy một cái cớ mà tới Cố Viên.
Ai ngờ, sau khi tới lại thấy Dịch Giản trong thư phòng, nhìn dáng vẻ không hề giống như đang giấu người.
Bà ta cũng không hỏi trực tiếp, cũng không dám hỏi trực tiếp, nghe Dịch Giản trả lời mình đơn giản như thế, nhất thời bán tín bán nghi, cũng không biết phải nói gì thêm.
Mà Dịch Giản, chỉ im lặng ngồi đó, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì, thoạt nhìn khiến cho người ta cảm thấy thâm sâu không lường được.
Từ đầu đến cuối vẫn không có ý muốn nói chuyện.
Hà An Viện đứng nơi đó cũng vô cùng căng thẳng, nhưng cô ta không dám thúc giục đại phu nhân, chỉ có thể nhìn người đàn ông trước mặt mà thầm trấn an mình.
Chắc chắn Chung Tình đang ở trong Cố Viên!
Lầu một là phòng khách, không có bất cứ ai ở đây, vậy chỉ có thể là trên lầu thôi!
Qua một lúc, đại thái thái như không thể ngồi yên nữa, cười nói: "Trời đã không còn sớm nữa, tôi chỉ nhớ anh cậu nên mới tới làm phiền cậu một chút, cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đây."
Vừa nói xong, đại phu nhân đứng lên.
Hà An Viện rất lo lắng, thầm siết tay đại phu nhân, nhưng đại phu nhân vẫn không tỏ vẻ gì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...