Editor: May
Từ nhỏ đến lớn, Chung Tình cũng coi như là lớn lên áo cơm không lo, tất nhiên là chưa bao giờ đói bụng, cho nên khi cô nghe được Tịch Minh nói như vậy, ánh mắt khó tránh khỏi sẽ thoáng hiện lên một chút kinh ngạc: "Cậu thường xuyên đói bụng sao?”
“Ừ.” Tịch Minh nghe lời nói như thế, gật đầu thật mạnh, nhìn Chung Tình, trừng mắt nhìn, đáy mắt không có bất kỳ cảm giác bi an bị năm tháng vô tình che dấu, ngược lại là một mảnh ánh mặt trời sáng rỡ và tích cực hướng về phía trước: “Đúng vậy.........”
Có rất ít người, từ nhỏ đến lớn đói bụng, sau khi liều chết lớn lên, còn có tính cách sáng sủa và rực rỡ như vậy.
Như là một luồng ánh mặt trời, làm cho người ta có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái đơn giản.
“Vậy cậu, chẳng phải từ nhỏ đến lớn, trôi qua thật sự đáng thương ư?”
“Có khỏe không.........” Tịch Minh vẫn tươi cười sáng lạng với Chung Tình như trước, đáy mắt cậu, lóe ra một chút ánh sáng ngọc tiêu sái, không có chút thật sự cảm thấy chính mình trôi qua có bao nhiêu khó khăn, sau đó như là đột nhiên sinh khí, hỏi Chung Tình: “Tôi có đáng thương như vậy sao?”
Chung Tình xấu hổ lắc lắc đầu, vội vàng giải thích nói: “Không phải......... Tôi không phải ý tứ này, tôi.........”
“Di. Tôi đã hiểu.” Tịch Minh đột nhiên quay đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, cười cực kỳ sạch sẽ, dáng dấp của cậu bé cũng không phải quá xuất sắc, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác sáng rỡ thoải mái, như là bóng tối, chưa bao giờ xuất hiện ở trong thế giới của cậu.
“Thật ra cũng không còn quan hệ......... lúc trước tôi chạy đến Anh quốc chính là vì sống sót, hiện tại quốc gia gặp nạn, là lúc tôi phát huy quyền cước, tôi tất nhiên là phải đi về!”
Giữa mặt mày của Tịch Minh đều là tươi cười kích động, giống nhau chiến tranh đối với cậu mà nói, cũng không phải quá đáng sợ.
Chung Tình lại không có nói chuyện, trong đầu của cô, thật ra chỉ cảm thấy Tịch Minh là đang thổi mạnh miệng.
Bởi vì thoạt nhìn, bộ dáng tuổi của Tịch Minh cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, còn mang theo vài phần non nớt, luôn miệng nói chính mình phải cứu vớt cả nước, thật sự làm cho người ta cảm thấy không thể tin.
Chỉ là, đáy mắt cậu, lại còn lóe ra một chút sáng rọi.
Một chút sáng rọi kia, như là ánh mặt trời kiên định, vĩnh viễn phát ra ánh sáng vạn trượng!
Chung Tình nhịn không được có chút mê hoặc.
Tịch Minh nhìn ánh mắt Chung Tình, biết cô không tin mình, cậu liền tiếp tục cười, một bộ dáng chẳng hề để ý, giống như ánh mắt không tin của Chung Tình, cậu đã trải qua rất nhiều lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...