Editor: May
Cô há miệng, sau một lúc rất lâu mới như là mất đi linh hồn, nhẹ giọng nói: “Thiếu tướng, anh ấy rõ ràng nói......... Nói cha là bị anh ấy giết chết, còn nói là vì tốt cho con, mới làm như vậy, vì cái gì, hiện tại cha còn sống? Anh ấy......... gạt con sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tâm Chung Tình, lập tức bối rối.
Chung Nghị vươn tay, chậm rãi sờ sờ đầu Chung Tình, từ tám tuổi, sau khi Chung Tình chiếm được chú ý của Chung Nghị, Chung Nghị liền thật sự rất thương cô, cho nên cho tới nay, biểu tình với Chung Tình đều rất ôn nhu hiền từ.
Chung Tình đỡ Chung Nghị ngồi ở trên sô pha, đoàn người đối với chuyện này, cũng là tràn ngập tò mò, Chung Nghị tất nhiên là biết, lúc này, chân tướng sự tình, cũng phải là do mình nói ra thay Dịch Giản.
“Bản thân cha, chính........ là một phần lễ vật mà cậu ta chuẩn bị cho con......... Nói mang con đến Anh quốc này, cho con một kinh hỉ, nhưng là......... nhưng không có nghĩ đến, Nhật Bản đột nhiên xâm lược Trung Quốc, chiến tranh bùng nổ, một loạt chuyện tình, đều bắt đầu xảy ra theo, thật sự là họa thì nhiều mà phúc chả có bao nhiêu, cậu ta cũng là không có cách nào, mới lừa con như vậy.........”
“Cậu ta trước tiên gọi điện thoại cho cha, nhờ cha nhìn chằm chằm con, còn luôn mãi dặn dò cha, trăm ngàn lần trước tiên, phải gặp được con, nếu không, con sẽ phá bỏ đứa nhỏ trong bụng.........”
Chung Tình nhìn cha của mình, nghe giọng nói không hề thuần hậu giống như trước kia của cha mình nữa, ngược lại có chút già nua, đáy lòng không khỏi có chút bủn rủn, cô ngơ ngẩn một trận.
“Thật ra, năm đó, nếu không có cậu ta, vậy nhà họ Chung, khẳng định sẽ bị diệt......... Thay vì nói cậu ta diệt nhà họ Chung, không bằng nói là cậu ta cứu mọi người nhà họ Chung.........”
Chung Nghị dừng một chút, lúc này mới mở miệng, chậm rãi tự thuật một lần chuyện năm đó.
Sau khi nói xong, đoàn người đều trầm mặc, bình tĩnh nhìn Chung Nghị, tâm tư khác nhau.
Chung Tình càng nghe, đáy lòng càng run rẩy, cô khẩn trương nắm lấy quyền đầu, như là hoàn toàn không có phản ứng kịp cha của mình, rốt cuộc nói cái gì.
“Hóa ra, nguyên nhân năm đó Giản về nước lại là bởi vì Chung Tình......... Lúc đó, sau khi ăn cơm xong cậu ấy đột nhiên liền nói một câu phải về nước, mọi người hỏi cậu ấy nguyên nhân, cậu ấy lại không chịu nói ra, buổi tối ngày hôm sau, liền vội vội vàng vàng về nước.”
“Nói như vậy, tựa hồ lúc ấy là thật, thời gian đó Giản vẫn luôn quan sát đến báo chí thời sự chính trị, lúc ấy chỉ cho là cậu ấy có hứng thú, thật không ngờ, thật ra cậu ấy vẫn luôn đang quan sát đến hướng đi của nhà họ Chung.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...