Anh sửng sốt ngồi bật dậy, tiện tay bật đèn đầu giường lên.
Ở bên cạnh anh, một thân hình nhỏ xinh mặc váy ngủ hoạt hình màu phấn hồng đang co tròn lại, đôi chân thon dài trắng nõn, làn váy trượt lên đến mông, quần lót tơ tằm màu trắng lộ ra hơn nửa, lên trên nữa là một gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp.
Sầm Hoan?
Gân xanh trên huyệt thái dương đột nhiên giật đùng đùng, anh kéo cái chăn mỏng ở bên cạnh đắp lên người Sầm Hoan, che kín cảnh xuân kia đi, nhưng lại không thể xóa được đường cong quyến rũ khiến người ta máu nóng sục sôi ở trong tâm trí.
Sầm Hoan vốn đang ngủ say đột nhiên thấy ngoại lực đè nặng lên cơ thể, lồng ngực khó chịu đến nỗi gần như không thở nổi, cô ngọ nguậy tỉnh dậy, ánh mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn, tầm mắt đã lại là một màu đen kịt.
Ý thức được thứ đang che phủ trên cơ thể mình là một cái chăn, cô hất nó ra, sau đó nhìn thấy người đàn ông ngồi ở mép giường.
“Cậu nhỏ?” Đợi một ngày rốt cuộc cũng đợi được anh về nhà, Sầm Hoan vui vẻ đến mức không để ý đến bầu không khí kỳ lạ xung quanh mình.
Cô vừa bò dậy khỏi giường, đã nghe thấy một âm thanh lùng truyền đến từ trong không khí.
“Quay về phòng của cháu đi, sau này không được sự cho phép của cậu thì không được vào phòng của cậu.
”
Giống như bị một chậu nước đá giội vào đầu, tất cả sự vui sướng trong lòng Sầm Hoan bỗng đông cứng trong nháy mắt.
Cô ngước nhìn anh, lúc này mới nhận ra sắc mặt anh lạnh lùng lạ thường, làm cô nhớ tới người đàn ông lạnh nhạt khiến người ta khó mà tiếp cận ấy.
Cô đưa mắt đi, nhìn chằm chằm ga trải giường màu xanh nhạt, tay chân luống cuống.
Bầu không khí im lìm, Hoắc Đình Đông không nhìn cô, anh nghiêng người lấy một bao thuốc lá ra khỏi ngăn tủ lùn bên cạnh, châm thuốc rồi đi về phía cửa sổ sát đất.
Sầm Hoan nhìn bóng lưng to lớn được bao phủ dưới ánh trăng xanh thẫm của anh, bỗng cảm thấy lồng ngực mình vô cùng khó chịu, khó chịu vì không hiểu ra làm sao lại bị lạnh nhạt, bị coi thường, bị xa lánh.
Cô vô thức túm chặt ga trải giường, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Cậu nhỏ, cậu giận gì cháu vậy?”
Nếu như chỉ bởi vì tối hôm qua cô uống rượu say, đến nỗi tức giận như vậy sao?
Dường như không nghe thấy cô nói gì, người đàn ông đứng lặng trước cửa sổ nhìn ra cảnh đêm xa xăm, đốm lửa nhỏ khi sáng khi tối giữa hai ngón tay làm nổi bật cảnh sắc rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
“Nếu là tại vì tối hôm qua cháu uống rượu say rồi mang đến cho cậu rất nhiều phiền phức, thì cháu xin lỗi.
” Thấy anh không mở miệng, cô chủ động nhận lỗi, “Nếu không phải thì cậu có thể nói cho cháu biết không? Cậu giận gì cháu?”
Có lẽ là không ngờ cô sẽ quên những gì mình đã nói tối hôm qua, Hoắc Đình Đông nghe cô nói như vậy thì ngây người trong thoáng chốc.
Sau đó anh xoay người lại, ánh mắt lướt qua vẻ mặt ảm đạm của Sầm Hoan, đôi mắt ai oán ngập tràn sự tủi thân kia khiến lòng anh kinh ngạc – Đã nói là để cháu yêu cậu, câu đừng để người phụ nữ khác động vào cậu… Hôn nhầm cũng không được.
Màu mắt anh tối sầm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng như đá.
“Không phải cháu bảo vào thành phố chơi một tuần rồi về sao? Cậu nhớ là cháu sống ở đây sắp hai tuần rồi, khi nào thì cháu về? Để cậu bảo người đưa cháu đi.
”
Sầm Hoan trợn to mắt – anh muốn đuổi cô đi ư?
“Ra ngoài đi, cậu muốn nghỉ ngơi.
” Hoắc Đình Đông phớt lờ vẻ mặt của cô, bước đến ấn đầu thuốc lá vào trong gạt tàn, vẻ mặt lạnh lùng mang theo sự mất kiên nhẫn.
Thái độ lạnh lùng đột ngột của anh khiến Sầm Hoan hoang mang.
Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn tốt, sao lại bỗng nhiên biến thành thế này?
Tìm được dép của mình rồi đi vào, cô cắn môi bước về phía cửa.
Hoắc Đình Đông lạnh lùng nhìn bóng dáng của cô bị ngăn cách bên ngoài cửa phòng, cả người mệt mỏi ngã và cái giường sau lưng.
Trong lúc hít thở, hương thơm thoang thoảng tràn vào mũi giống như mùi của sữa tắm, lại cũng giống như mùi thơm đặc biệt trên người thiếu nữ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...