“Em vẫn đang ở nhà họ Hoắc sao? Anh đến đón em.”
Giọng nói từ tính xen lẫn ý cười truyền từ bên kia điện thoại đến, bàn tay đang cầm điện thoại của Sầm Hoan run lên một cái.
Nhớ đến dáng vẻ vui mừng như điên khi Lương Hựu Tây xem sự im lặng của cô thành sự ngầm thừa nhận, giống như có được báu vật trên đời này.
Mà cô lại vì câu nói “Đừng đấu nữa” của cậu nhỏ mà mềm lòng, nếu anh ta biết bây giờ cô đang ở bên cậu nhỏ, không biết có cho rằng cô là một người tuỳ tiện, không chung tình hay không?
“Sầm Hoan?” Không đợi được phản ứng của cô, Lương Hựu Tây lại gọi một tiếng.
Sầm Hoan nơi áy náy mà khẽ thở một tiếng, không biết nên nói như thế nào.
“Em đang ở nhà, anh không cần đến đón em đâu, một lát em tự qua.” Cô không muốn anh ta và cậu nhỏ chạm mặt sẽ gây ra chiến tranh.
“Không được, thân là bạn trai của em, anh có nghĩa vụ phải để em hưởng thụ các loại phúc lợi khi làm bạn gái anh, như vậy em mới cảm thấy lựa chọn anh là chính xác.
Em cứ đợi ở nhà, anh sẽ qua đây.”
Anh ta nói xong thì cúp máy luôn.
Sầm Hoan kinh ngạc, muốn lập tức gọi lại bảo anh ta đừng qua đây, nhưng có lẽ anh ta cũng sẽ không nghe lời cô nói.
“Cậu ta muốn qua đón em?”
Hoắc Đình Đông đoán được từ trong lời nói của cô.
Sầm Hoan gật đầu.
“Vậy em muốn cậu ta đưa đi hay là anh đưa đi?” Hoắc Đình Đông nói với giọng điệu không để tâm, nhưng rõ ràng là thoáng chút nguy hiểm.
Sầm Hoan tỏ vẻ khó xử.
“Nếu không, hay là hai người đừng ai đưa em đi cả, em tự gọi xe đi là được.”
Hoắc Đình Đông liếc cô một cái, kéo cô qua để cô ngồi trên đùi anh, kề trán lên trán cô, hỏi: “Có bằng lòng ở bên anh mà không có bất kỳ danh phận nào không?”
Sầm Hoan ngẩn ra: “Cả đời sao?”
“Đúng vậy.”
“…”
Cô và anh và cậu cháu ruột, nếu lựa chọn ở bên anh, đương nhiên là cô không thể có danh phận, mà thứ cô để tâm vốn không phải là danh phận, mà là anh có yêu cô hay không.
“Em không bằng lòng?” Sự im lặng của cô khiến trái tim Hoắc Đình Đông nặng xuống.
Sầm Hoan dùng ngón tay phác hoạ đường quai hàm của anh, trong mắt tràn đầy tình yêu.
“Nếu anh có thể yêu em, và đảm bảo ngoại trừ em ra, anh sẽ không có người phụ nữ nào khác, em sẽ bằng lòng.” Rất lâu sau, Sầm Hoan mới mở miệng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, có sự kiên quyết đập nồi dìm thuyền.
Hoắc Đình Đông nhướng mày, tròng mắt màu mực giống như hòn ngọc đen, mê hoặc lòng người.
Lúc này, điện thoại của Sầm Hoan vang lên lần nữa.
Cô giật mình một cái, tưởng rằng Lương Hựu Tây đến đây nhanh như vậy, vừa nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên kinh ngạc, vô thức liếc Hoắc Đình Đông một cái, sau đó cầm điện thoại đi ra ban công.
Hoắc Đình Đông nhìn chằm chằm bóng lưng thon gầy bị bao phủ bởi ánh nắng ráng chiều của Sầm Hoan, trong đầu hiện ra câu nói vừa rồi của cô, khoé môi bất giác cong lên… Mấy năm nay anh đều sống cuộc sống kiềm chế ham muốn như tu khổ hạnh, cô tưởng anh còn có thể có người phụ nữ nào khác sao?
Điện thoại là do Tần Qua gọi đến, Sầm Hoan lo lắng điện thoại là do con gái nghe, sợ bị Hoắc Đình Đông nghe thấy, nên mới đi ra ngoài ban công để bắt máy.
Sau khi hít sâu một hơi, cô nghe máy, còn chưa mở miệng, bên kia đã truyền đến giọng nói hơi gấp của Tần Qua: “Sầm Hoan, có lẽ cậu phải xin nghỉ phép để trở về một chuyến, nhóc Tranh xảy ra chuyện rồi.”
Giống như sấm sét giữa trời quang, sắc mặt Sầm Hoan bỗng chốc tái nhợt, đến giọng nói cũng vô cùng run rẩy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay bảo mẫu trông con bé xin nghỉ phép, vì vậy tôi dẫn con bé đến khoa chơi, nhưng nó nghịch ngợm quá, nhân lúc tôi không chú ý mà lẻn đến phòng y tá nhặt một cái ống tiêm đã qua sử dụng, học theo y tá tự tiêm cho mình, kết quả là xuất hiện hiện tượng sốc phản vệ, hơn nữa cả người toàn là mẩn đỏ…”
Sầm Hoan tưởng tượng lúc này con gái đang nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, cả người như rơi vào hầm băng, cơ thể lạnh toát.
Cô cúp máy của Tần Qua rồi lập tức gọi cho Hồ Nhậm Hải, bảo ông ta sắp xếp lại bác sĩ trực ca đêm tối nay, rồi xin nghỉ một tuần.
Hồ Nhậm Hải muốn cô nói rõ lý do xin nghỉ, cô chỉ nói là trong nhà ra xảy ra chuyện, sau đó cũng mặc kệ đối phương có đồng ý hay không mà cúp luôn máy.
“Em sao vậy? Lúc nãy là ai gọi điện thoại đến vậy? Cái gì mà trong nhà xảy ra chuyện?”
Vừa rồi Hoắc Đình Đông vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng của Sầm Hoan, thấy cô đột nhiên run rẩy cả người, dáng vẻ giống như sắp đứng không vững, anh thoáng cảm thấy sự bất thường, vì vậy nghi ngờ đi qua.
Ai biết Sầm Hoan vừa nghe thấy giọng nói của anh thì suýt nữa đánh rơi cả điện thoại.
Hoắc Đình Đông nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy của cô, đưa tay ra muốn chạm vào mặt cô, nhưng Sầm Hoan lại quay đầu đi, tránh khỏi tay anh.
“Xin lỗi, cậu nhỏ, em muốn thu lại câu nói vừa rồi.” Sầm Hoan rủ mắt nhìn chằm chằm ngón chân của mình, kìm nén sự đau nhói trong lòng mà nói: “Em không cách nào ở bên anh được, cho dù anh có yêu em hay không, hoặc là có người phụ nữ khác hay không.”
Hoắc Đình Đông ngẩn ra, rõ ràng là không ngờ cô sẽ lật lọng như vậy.
“Vừa rồi là ai gọi cho em?” Anh nhìn chằm chằm điện thoại của cô, sắc mặt u ám, đôi mắt đen ẩn chứa ý lạnh.
“Không liên quan đến anh.” Sầm Hoan giấu điện thoại ra sau lưng, hành động này càng khiến Hoắc Đình Đông chắc chắn là do cuộc điện thoại đó đã khiến cô đột nhiên thay đổi ý định.
“Đưa đây.” Anh đưa tay ra, giọng điệu không cho từ chối.
Sầm Hoan nâng mắt, thản nhiên lướt qua anh đi vào phòng ngủ.
Cô gọi điện thoại đến sân bay đặt một vé sớm nhất bay đến London, thu dọn hành lý đơn giản, đi ra khỏi phòng ngủ, không ngờ Hoắc Đình Đông vẫn chưa rời đi.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Sầm Hoan nhìn thấy ngọn lửa giận tối tăm trong đôi mắt đen như mực của anh.
Cô rời mắt đi, không nói lời nào mà xách vali hành lý đi đến cửa, lúc định mở cửa, một bóng dáng cao lớn đã chặn ngay trước mặt.
“Em tưởng em không cho anh một lời giải thích, anh sẽ để em đi sao?” Hoắc Đình Đông hỏi cô, ánh mắt trừng cô như muốn ăn thịt người.
Gân xanh trên trán Hoắc Đình Đông nảy lên: “Đây vốn dĩ chỉ là cái cớ! Nếu em để tâm đến những thứ này, lúc đầu đã không mặt dày mày dạn mà quấn lấy anh!”
“Cái cớ cũng được, sự thật cũng được, nói chung là em sẽ xem như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau, tất cả vẫn giống như những gì tối hôm qua em nói, anh chỉ là cậu nhỏ của em, em cũng chỉ là cháu gái của anh, ngoài ra, anh và em không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!”
Từ trước đến giờ Hoắc Đình Đông chưa từng nhìn thấy một Sầm Hoan kiên quyết như vậy.
Hôm qua lúc cô nói quan hệ của hai người chỉ đến đây thôi, trên mặt vẫn chứa đầy sự bi thương và không nỡ.
Nhưng bây giờ vẻ mặt của cô lại rất kiên định, bình tĩnh đến mức khiến anh nghi ngờ liệu Sầm Hoan đang đứng trước mặt có phải là Sầm Hoan mà anh quen biết hay không.
“Em thật sự quyết định làm như vậy? Sau này chỉ làm cậu cháu bình thường?” Hoắc Đình Đông hỏi cô, giọng điệu rét lạnh đến mức khiến tim người ta phát run.
Sầm Hoan cắn răng: “Phải.”
Bầu không khí bỗng chốc như đông cứng lại, áp suất xung quanh thấp đến khiến người ta không thở được.
“Được.” Một lúc lâu sau, Hoắc Đình Đông mới mở miệng: “Anh sẽ làm như em mong muốn.”
Cửa mở ra, anh không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Vào khoảnh khắc anh xoay người, nước mắt của Sầm Hoan rơi xuống như đê vỡ.
Cô cũng không muốn nói ra những lời tổn thương này để khiến anh khó chịu, nhưng cô không thể không làm vậy.
Là cô đã hại con gái phải chịu khổ, vì con gái, cô không thể tiếp tục ích kỷ nữa, vì vậy cho dù có đau khổ đến thế nào, cô cũng bắt buộc phải dứt khoát chặt đứt, ép bản thân và anh phải vạch rõ mối quan hệ mập mờ không rõ ràng này.
Cô kìm lại nước mắt, xách vali hành lý ra khỏi nhà.
Đi ra khỏi chung cư, lúc đang bắt xe ở bên đường, đúng lúc Lương Hựu Tây đến, từ xa đã nhìn thấy cô nên dừng xe lại trước mặt cô.
Anh ta xuống xe, đi vòng qua bên cô, liếc nhìn vali hành lý trên tay cô, nghi hoặc hỏi: “Em muốn đi đâu à?”
“Em phải về London một chuyến.” Sầm Hoan lời ít ý nhiều.
“Để làm gì?”
“...Anh đừng hỏi có được không? Em không muốn nói.” Sầm Hoan đẩy anh ta ra, vẫy tay với một chiếc taxi trống.
Nhưng lúc taxi định dừng lại lại bị động tác tay của Lương Hựu Tây đuổi đi.
Vốn dĩ Sầm Hoan đã gấp gáp, thấy vậy thì bực mình: “Lương Hựu Tây, anh đừng có phiền như vậy được không? Em đang gấp!”
“Em nói anh biết em đến London làm gì, anh đưa em đi.”
Sầm Hoan nghĩ nếu anh ta đã biết chuyện cô có con gái, vậy cũng chẳng có gì để dấu nữa, nên nói: “Con gái em xảy ra chuyện, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh…” Cô nói rồi vành mắt lại chua xót,
Lương Hựu Tây ngẩn ra, sau đó sắc mặt lập tức lạnh đi, xách vali hành lý của cô bỏ vào cốp sau xe, sau đó mở cửa ghế phó lái ra: “Lên xe.”
Chiếc xe thể thao chạy nhanh như bay trên đường, sau khi đến sân bay, Lương Hựu Tây bảo cô đợi ở sảnh, nói là anh ta có người quen ở sân bay, để anh ta giúp cô làm thủ tục lên máy bay.
Tâm trạng Sầm Hoan không yên, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Qua, nhưng vẫn mãi không có ai nghe máy, vì vậy cô càng đứng ngồi không yên hơn.
Lương Hựu Tây làm thủ tục xong quay lại, Sầm Hoan thấy trong tay anh ta cầm hai tấm vé máy bay, bất giác ngẩn ra: “Sao lại có hai tấm?”
Lượng Hựu Tây ôm cô vừa đi đến phòng chờ bay vừa nói: “Anh đi cùng với em.”
“Không!” Sầm Hoan từ chối, đẩy anh ta ra.
“Tại sao lại không! Em đã đồng ý sẽ để anh chăm sóc cho hai mẹ con em, bây giờ nhóc con xảy ra chuyện, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn không làm gì hết được? Hơn nữa nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc này của em, anh nghi ngờ không biết một mình em có thể đến London được hay không.”
“Lương Hựu Tây, em biết anh tốt với em, nhưng em không chịu đựng được.”
Lương Hựu Tây híp mắt: “Em nói vậy là sao? Chẳng lẽ em muốn nuốt lời những gì đã hứa với anh tối hôm đó sao?”
Sầm Hoan nhìn anh ta một cái, nói tiếng xin lỗi, sau đó đi vào phòng chờ bay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...