Tô Tình ở trung tâm thành phố có một căn hộ, là kim chủ đưa.
Lúc cô trở về,trước liền đi tìm một vài chuyên gia đầu tư, cầm một phần tiền để người quản lý đầu tư, sau đó cùng Trương Mạt Lỵ đi thẩm mỹ viện để bảo dưỡng và mát xa nửa ngày, hai người nói chuyện tào lao vài tiếng đồng hồ.
“Em xác định không cần chị giới thiệu?” Trước khi đi, Trương Mạt Lỵ lại hỏi.
Tô Tình đem thuốc trong miệng chậm rãi thở ra, cách làn sương khói, nhẹ nhàng cười một cái, “Không cần, em muốn tìm người đàn ông nói chuyện yêu đương.”
Trương Mạt Lỵ cảm thấy cô ấu trĩ đến buồn cười, nhưng không nói ra, chỉ cười nói, “Vậy thì chúc phúc cho em.”
Bất quá người ở trong giới này, chỉ cần tiền, có bao nhiêu người nói đến tình cảm?
Cô thấy Tô Tình đáng thương, bởi vì Tô Tình có dáng người đẹp, lại lớn lên vô cùng xinh đẹp, dù có bị kim chủ vứt bỏ nhưng vẫn có rất nhiều người muốn tìm cô, có rất nhiều muốn tìm cô làm tình nhân, một đống tiền đang chờ mà cô lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy.
Thanh xuân tuổi trẻ chỉ có mấy năm như vậy,thêm mấy năm nữa, cô nhiều tuổi liền xuống sắc, không còn cơ hội kiếm tiền như lúc còn trẻ nữa.
Buồn cười nhất chính là, cô còn muốn tìm một người để yêu đương.
Nói khó nghe hơn, các cô chính là kỹ nữ cao cấp, ngoài những người thành thật nguyện ý tiếp xúc, còn có ai đàng hoàng,đẹp trai,giàu có nguyện ý muốn các cô?
Khi Tô Tình về đến nhà,đèn chưa bật, rèm phòng khách cũng chưa kéo, ánh trăng chiếu vào, cô nương theo ánh sáng, đi chân trần đạp lên sàn nhà, ngồi ở sô pha, an tĩnh ôm đầu gối mà phát ngốc.
Sau khi bị cha mẹ "bán" cho kim chủ, cô sở hữu tất cả “bài học” lấy lòng kim chủ, vì kim chủ mà học khiêu vũ, học các loại ngôn ngữ, thậm chí học… nhẫn nại tịch mịch.
Lúc kim chủ không tới tìm cô, cô liền ngốc phòng, thỉnh thoảng xem phim, thỉnh thoảng đọc sách, còn thỉnh thoảng cùng Trương Mạt Lỵ cùng mấy chị em đi ra ngoài làm chăm sóc bảo dưỡng làn da.
Nhưng sau khi trở về nhà, trong phòng lạnh băng, chỉ có một mình cô.
Chỉ có giờ phút này, cô mới cảm nhận được sự cô đơn,lẻ loi sâu sắc.
Di động vang lên, cô liếc nhìn điện thoại,là một dã số xa lạ, không phải của kim chủ.
Cô cầm lên, đặt ở bên tai, “Alo?”
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền đến, nghe rất êm tai, “Là tôi.”
Cách điện thoại, Tô Tình ngoài ý muốn từ trong đầu phác họa hình dạng cứng rắn của Lý Quân, dáng vẻ cường tráng của anh, cùng với cặp mắt đen kịt.
“Đưa địa chỉ của cô cho tôi, tôi mang vòng đến trả cô.” Anh nói.
Tô Tình có chút mỏi mệt, báo địa chỉ xong liền đem điện thoại cắt đứt.
Ngoài cửa sổ gió thổi, một lúc sau trời đổ mưa.
Cô nghe tiếng mưa rơi, cuộn tròn ở trên thảm ngủ thiếp đi.
Bị điện thoại đánh thức, nhìn thời gian, hơn 10 giờ tối, là phòng an ninh gọi đến.
“Tô tiểu thư, có người đàn ông tên Lý Quân tới tìm cô, nói muốn trả lại đồ cho cô, cô có quen anh ta không? Có muốn tôi để anh ta vào không?”
Tô Tình sửng sốt một chút, mới ý thức được, Lý Quân muốn địa chỉ không phải gửi chuyển phát nhanh, mà là tự mình đưa tới.
“Được, tôi biết rồi, để anh ấy… Vào đi.”
Cửa mở ra, Tô Tình dựa vào khung cửa, nhìn thang máy đi lên từ lầu một, thẳng đến 23 tầng, đinh một tiếng mở ra.
Lý Quân cả người ướt dầm dề đi ra, mặc bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen, đôi mắt đen nhánh nhìn qua, con ngươi đen kịt.
Anh lập tức đi thẳng tới cửa rồi dừng lại tới, từ trong túi đem chiếc lắc tay được cất giữ trong túi trong suốt đưa tới trước mặt Tô Tình.
“Trả lại cho cô.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...