Giản Tiểu Bạch đột nhiên giống như một đứa trẻ gục khóc ở trong lòng Mai Thiếu Khanh, cô khóc rất thương tâm.
“Vì sao anh phải đi? Vì sao anh cứ thần bí như vậy làm em cứ như con ngốc, em chẳng biết anh ra sao nữa. Hu hu.” Nước mắt, nước mũi của cô chảy xuống thấm ước mảng áo trước ngực anh.
Mai Thiếu Khanh không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bất đắc dĩ. Anh bắt đầu hối hận vì mình đã nói thật, anh không nên nói rõ ràng như vậy với Tiểu Bạch.
“Ở lại làm gì nữa. Em cũng không muốn kết hôn với anh, anh chỉ có thể đi thôi.” Trong giọng nói của anh ẩn chứa ý đùa muốn chọc cô cười.
Không ngờ Giản Tiểu Bạch lại cho là thật, cô dường như thật sự nghĩ anh là vì cô mà bỏ đi. Từ trong lòng anh ngẩng mặt lên, cô qua loa lau nước mắt, vội vàng nói: “Kết hôn thì kết hôn, chỉ cần kết hôn với anh thì anh sẽ không đi nữa phải không?”
Mai Thiếu Khanh kinh ngạc lần đầu tiên có vẻ mặt mở to hai mắt. Giản Tiểu Bạch quệt nước mắt nhìn anh. Anh lại cười: “Anh đùa em thôi.”
“Từ khi nào mà anh biết đùa rồi vậy?” Cô đau lòng muốn chết mà anh còn lấy cô ra đùa.
“Anh vẫn biết là em yêu Mạc Tử Bắc. Tiểu Bạch đừng lừa mình dối người nữa, đi tìm anh ta đi!” Mai Thiếu Khanh vươn ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt cô.
“Nhất định phải hạnh phúc đó!”
“Em thật sự bị anh làm choáng váng rồi. Rốt cuộc ý anh là sao?” Giản Tiểu Bạch ngồi lên sô pha chờ anh trả lời.
Mai Thiếu Khanh cũng đi tới ngồi lên cái ghế sô pha đối diện cô, sau đó đưa mắt nhìn nàng gằn từng tiếng nói: “Anh muốn đi là vì lý tưởng của anh!”
Giản Tiểu Bạch cắn chặt môi, rất tủi thân cũng rất khó hiểu: “Anh đi đi! Đi đi! Đi đi! Đi rồi thì đừng có về đây nữa. Vì sao? Vì sao? Vì sao?”
Tính trẻ con của cô làm anh rất bất đắc dĩ. Mai Thiếu Khanh đứng lên, cuối cùng nhìn cô một cái thật sâu: “Tiểu Bạch nhớ bảo trọng. Chào Thiên Thiên dùm anh.”
Cuối cùng anh liếc nhìn cô một cái rồi sải bước về phía cửa.
Giản Tiểu Bạch ngồi bất động ở trên sô pha, mở mở ra, anh đi rồi, anh Thiếu Khanh thật sự đi rồi.
Anh giận sao.
Cô cứ nghĩ là anh đang đùa cô, chứ không nghĩ anh sẽ thật sự rời đi. Vì thế cô đi vào toilet tắm rửa. Thiên Thiên không ở nhà, căn nhà đột nhiên thật trống trải, cô bỗng thấy mình thật cô đơn, không có ai bên mình.
Đi vào toilet cởi quần áo, đứng ở trước gương cuối cùng cô mới hiểu vì sao anh Thiếu Khanh cứ nhìn chằm chằm vào cổ của cô. Hóa ra khắp nơi trên người cô đều có dấu bầm ô mai màu xanh đỏ do Mạc Tử Bắc để lại.
Anh nhất định là cố ý muốn cô bị phát hiện khi trở về, tên đó quả đúng là rắp tâm bất lương.
Mai Thiếu Khanh đang giận, trực giác cho Giản Tiểu Bạch biết Mai Thiếu Khanh thật sự thích cô, nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô nên anh mới dỗi nói phải đi.
Có lẽ ngày mai sẽ không sao nữa.
Cô tắm rửa xong, lau khô tóc rồi đi ngủ. Bởi vì quá mệt mỏi nên cô nhanh chóng ngủ say.
Tờ mờ sáng, cửa nhà trọ Giản Tiểu Bạch bị mở ra, âm thanh rất nhẹ gần như không phát ra tiếng.
Mai Thiếu Khanh nhẹ nhàng đi vào, đến phòng ngủ của Giản Tiểu Bạch, cô đang ngủ say, Mai Thiếu Khanh quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tiếp đó in một dấu hôn lên trán cô.
“Tiểu Bạch ngủ ngon nhé! Tạm biệt!”
Anh để một phong thư lên bàn sau đó đứng dậy rời đi.
Ở cửa có đặt một cái vali hành lý rất nhỏ khiến người ta cứ nghĩ là anh đi du lịch. Không ai biết cuối cùng là anh muốn đi đâu, muốn làm những việc gì.
Tám giờ Giản Tiểu Bạch bị đồng hồ báo thức đánh thức, ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt, cô vẫn chưa nhìn thấy thư trên bàn. Sau khi vệ sinh xong cô chuẩn bị đi làm, đêm qua lúc về đến nhà cũng đã hai giờ, ngủ không đủ nên cơn buồn ngủ cứ liên tục kéo tới, tinh thần mệt mỏi đến mức chỉ muốn gục xuống ngủ một giấc, nhưng như vậy thì có lỗi với anh Hùng quá.
Hùng Lập Tân sáng sớm vừa vào văn phòng đã tìm Giản Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, cuối cùng anh cũng biết vì sao anh Mạc lại quen như vậy, anh cứ thấy là đã gặp qua ở đâu rồi, giờ mới nhớ.”
Giản Tiểu Bạch không hiểu ý anh ta: “Chúng ta đừng nhắc tới anh ta được không?”
Trong mắt Hùng Lập Tân lúc này là vẻ khó hiểu: “Anh ta là ba của Thiên Thiên phải không?”
Tối hôm qua Hùng Lập Tân về nhà, Lâm Hiểu Tình đang ngủ ở trong khách phòng với Thiên Thiên, lúc anh ta ôm Lâm Hiểu Tình về phòng bọn họ mới đột nhiên nhớ ra vẻ ngoài của Thiên Thiên và Mạc Tử Bắc thật sự quá giống nhau.
Giản Tiểu Bạch thiếu chút nữa bị sặc nước miếng: “Hiểu Tình nói với anh hả?”
Phản ứng của cô chứng minh suy đoán của anh là chính xác: “Hiểu Tình đâu có nói gì, nhưng anh chỉ nhìn mặt mũi Thiên Thiên thôi là biết rồi. Anh nói đúng không?”
“Haizz! Anh Hùng, em cũng không giấu anh nữa. Anh ta đúng là ba của Thiên Thiên, nhưng mà anh đừng cho anh ta biết chuyện có Thiên Thiên. Em hy vọng anh có thể giữ bí mật này cho em được không?” Ánh mắt của cô có chút cầu xin.
“Đương nhiên, việc này phải do chính em nói mới được. Bọn anh đều là người ngoài nên sẽ không tiện nói lắm, em cứ yên tâm đi.” Hùng Lập Tân cũng không có thói quen nhiều chuyện.
“Thiên Thiên không sao chứ anh?” Giản Tiểu Bạch lúc này mới nhớ tới con trai, tối qua cũng chưa kịp nói với Thiên Thiên, bảo con đến nhà mẹ Hiểu Tình ở mấy ngày.
“Thiên Thiên ổn lắm, em yên tâm đi! Hiểu Tình đã đưa nhóc đến nhà trẻ rồi.” Hùng Lập Tân thở dài một hơi: “Không biết khi nào anh với Hiểu Tình mới có thể sinh được một đứa con đáng yêu như là Thiên Thiên.”
Giản Tiểu Bạch an ủi anh ta: “Đừng lo lắng, hai người nhất định sẽ có con mà. Nếu không áp lực càng lớn thì áp lực đối với Hiểu Tình cũng càng lớn theo, chẳng lẽ anh chưa nghe người ta nói áp lực lớn không thích hợp để sinh con sao?”
“Ôi! Cám ơn em Tiểu Bạch!” Hùng Lập Tân nghe cô nói mà không khỏi giãn mặt ra. “Em nói đúng, anh không nên có áp lực sẽ bất lợi cho việc sinh con.”
Lúc này giám đốc Đới gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc Hùng, Duy Bạch đột nhiên gửi fax đến, nói ngừng hợp tác với chúng ta, hơn nữa số tiền bồi thường trước đó đã tăng lên 10 lần. Sau đó” Câu sau đó giám đốc Đới có chút chần chờ không biết nên làm thế nào nói tiếp.
“Sau đó cái gì?” Hùng Lập Tân đã bị tin tức ngừng hợp tác làm chấn động, còn cái sau đó là sao?
“Sau đó họ tuyên bố muốn thu mua Phong Trì!”
“Gì!” Giản Tiểu Bạch cùng Hùng Lập Tân đồng thời sửng sốt, không rõ Mạc Tử Bắc cuối cùng muốn làm cái gì.
“Bọn họ nói muốn thu mua Phong Trì?” Giản Tiểu Bạch cầm lấy bản fax trong tay giám đốc Đới: “Chúng ta không phá sản, anh ta dựa vào cái gì mà muốn thu mua công ty chúng ta?”
Giản Tiểu Bạch tức giận, đưa mắt nhìn qua lại càng giận hơn.
Hùng Lập Tân trái lại trầm tĩnh hẳn: “Có lẽ có hiểu lầm gì đó, anh đi xác nhận trước một chút!”
Anh ta đứng lên chuẩn bị lấy áo vest, tính đến Duy Bạch hỏi một lần. Giản Tiểu Bạch lo lắng: “Em cũng đi nữa anh Hùng. Em muốn đến hỏi anh ta vì sao muốn làm như vậy, đồ lưu manh đó em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Dáng vẻ tức giận của cô khiến Hùng Lập Tân rất vui nhưng lập tức lại nghĩ tới gì đó: “Anh ta đang nhắm vào em. Lần trước anh ta muốn em đến Duy Bạch làm việc nhưng anh không đồng ý. Anh nghĩ đó cũng là một trong những nguyên nhân anh ta quyết định thu mua công ty chúng ta!”
“Anh ta dựa vào cái gì mà quyết định vấn đề của em.” Giản Tiểu Bạch càng tức giận hơn, Mạc Tử Bắc đúng là loại địa chủ ác bá, cướp đoạt dân nữ không nói còn muốn quản cả công việc của người ta, thật sự là quá đáng. Anh ta nghĩ anh ta là ai vậy, thực làm cho người ta chán ngán.
“Anh Hùng, anh không cần phải đi đâu. Để một mình em đi, em cam đoan sẽ không để công ty của anh bị anh ta phá hoại. Anh cứ yên tâm đi.”
Giản Tiểu Bạch muốn đi chất vấn anh, cô thật sự rất giận. Cô thật muốn xem gã đàn ông cuồng vọng đó cuối cùng muốn làm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...