Cô càng giãy dụa, ham muốn của anh càng mãnh liệt hơn, gấp rút hôn lên đôi môi anh đã khát vọng rất lâu, đầu lưỡi chọc mở hàm răng của cô, tiến vào trong của cô trong khoang miệng thơm ngát của cô.
Anh vốn chỉ muốn cho cô một nụ hôn lướt qua rồi dừng lại, không ngờ vừa chạm môi cô là anh lại không khống chế được. Đôi môi bị ham muốn cắn nuốt, phóng đãng nhấm nháp vị thơm ngọt của cô. Đầu lưỡi vui sướng của anh không một chút kiêng nể tìm lấy lưỡi cô. Giản Tiểu Bạch không thể không phát ra tiếng u u.
Anh đưa tay giữ chặt lấy đầu cô, để môi anh có thể càng không kiêng nể gì đôi môi đỏ mọng của cô. Giản Tiểu Bạch vốn giãy dụa bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm cho thiếu chút nữa ngất đi, trạng thái thiếu dưỡng khí nghiêm trọng bao vây lấy cô khiến cô quên giãy dụa, quên khuất nhục, quên cả đêm nay là đêm gì.
Mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc, Mạc Tử Bắc mới buông cô ra. Còn cô thì đã xụi lơ đứng cũng không được.
“Không ngờ em đối với nụ hôn của anh vẫn mê mệt như vậy. Anh cảm thấy rất là vinh hạnh!” Mạc Tử Bắc lại nghĩ một đằng nói một nẻo mà nói mấy câu chói tai.
Giản Tiểu Bạch bị một câu này của anh đả kích mà tỉnh táo lên rất nhiều, lúc này cô chỉ thấy lồng ngực ngột ngạt muốn nổ tung, phẫn nộ, khuất nhục và rối rắm khiến cô hận không thể vả vào mồm anh.
“Nụ hôn của anh còn kém lắm. Anh Thiếu Khanh so với anh còn hôn giỏi hơn nhiều, anh còn không bằng một phần vạn của anh ấy, anh đừng có ở đó mà tự cho mình là đúng?” Giản Tiểu Bạch giận dỗi nói ra lời càng đả thương người khác hơn.
Gương mặt Mạc Tử Bắc trong nháy mắt cũng lạnh theo. “Không được để tên anh ta trước mặt anh, không cho phép em nhắc đến tên anh ta!”
Anh lại giữ chặt lấy đầu của cô, lại in lên nụ hôn mạnh mẽ, bá đạo của mình. Giản Tiểu Bạch bị anh hôn thì đầu óc lại hỗn loạn.
Cũng không biết từ khi nào thì đã bị anh ôm lên giường lớn, mãi đến khi chạm người vào lớp đệm mềm mại cô mới đột nhiên bừng tỉnh, gương mặt anh cũng gần cô trong gang tấc, thân mình anh còn đặt ở trên người cô.
“Đừng chạm vào tôi, tôi ghét anh!” Giản Tiểu Bạch kêu to, cô không muốn anh làm như vậy với cô.
“Anh lại càng muốn chạm vào em, anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.” Mạc Tử Bắc đưa một bàn tay túm chặt hai tay của cô, đưa lên trên đỉnh đầu, tay còn lại thì xốc váy của cô lên trực tiếp xoa nắn nơi non mềm của cô.
Giản Tiểu Bạch lại hít một ngụm khí lạnh, nơi bụng dưới lướt qua một luồng khí nóng. Cô bối rối đá loạn hai chân lên: “Mạc Tử Bắc, anh là đồ lưu manh.”
“Nói cho anh biết, em thích sự đụng chạm của anh hay là Mai Thiếu Khanh?” Anh tà ác hỏi, ánh mắt gần như điên cuồng.
“Hừ! Đồ khốn như anh ấy à. Anh đương nhiên không bằng anh Thiếu Khanh, anh còn không bằng một đầu ngón chân của anh ấy. Tôi ghét anh, tôi thích anh ấy đấy anh làm gì được tôi?”
Sự khiêu khích của cô càng gia tăng sự điên cuồng của anh, quần ren dưới váy trong nháy mắt biến thành mảnh vải rách theo đường cong parabol bay xuống dưới giường, váy cũng bị anh cởi ra. Giản Tiểu Bạch kêu to giãy dụa muốn trốn thoát.
“Anh không được như vậy. Tôi đã kết hôn rồi, anh không được như vậy, anh đang phạm pháp đấy!” Cô cố ý dùng luật để dọa anh lui ra nhưng anh chỉ cười lạnh một tiếng.
“Vậy trước tiên anh sẽ khiến em không còn sức đâu mà tìm pháp luật bảo vệ.” Anh đã mong mỏi nhiều năm như vậy, há có thể dễ dàng buông tha cô.
Bỏ cô ra, anh rời khỏi người của cô, cởi tây trang, từng nút dây lưng vội vàng mà nhanh chóng được cởi xuống.
Giản Tiểu Bạch kéo chăn lên che trước ngực. Tuy rằng áo ngực của cô vẫn còn nhưng nửa thân dưới đã không còn lấy chút ít.
Mắt thấy anh sắp nhào lên, Giản Tiểu Bạch lo lắng la to: “Cứu mạng!”
Có trời mới biết lời kêu cứu của cô có hiệu quả hay không. Lúc này Mạc Tử Bắc đã cởi bỏ hết mọi thứ che chắn, lại nhào đến đè lên người cô.
Dường như là ghét bỏ cái chăn đang che chắn đó, anh một tay xốc chăn lên bỏ nó xuống giường. Giản Tiểu Bạch Đã không còn gì che lấp hai gò má nhất thời túa lửa. “Anh là đồ khốn!”
Cô mắng anh nhưng vẫn không ngăn cản được anh tiến công. Cô bắt đầu hối hận bản thân vì sao lại muốn tham gia cái buổi tiệc đáng chết này, đúng là đưa dê đến miệng hổ mà.
Hai tay ôm lấy người cô duỗi ra sau lưng cởi bỏ áo ngực của cô, khuy áo trong nháy mắt đã bị tháo ra, hai người sau khi xa cách 5 năm lần đầu tiên thẳng thắn thừa nhận gặp lại.
Anh cúi đầu ngậm lấy nơi đồi núi non mềm của cô, Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cả người đều như bị châm lên một ngọn lửa rực cháy quanh mình. Bụng dưới cứ có từng cơn khí nóng lướt qua.
Mạc Tử Bắc cúi đầu hôn dọc xuống, lúc nhìn thấy một đường sẹo trắng trên bụng cô thì thoáng sửng sốt nhưng đã đến tình trạng không thể vãn hồi nên không kịp suy nghĩ nhiều anh không có làm gì, chuẩn bị tách chân cô ra trực tiếp thẳng tiến vào trong cơ thể cô.
Nhất thời một cơn đau đớn như xé toạc thể xác khiến Giản Tiểu Bạch nhíu chặt mày.
“Khít thật!”
Suy nghĩ đầu tiên của Mạc Tử Bắc là vì sao cô vẫn giống như xử nữ vậy?
Chỉ là trong đầu lại hiện lên gương mặt của Mai Thiếu Khanh và Hùng Lập Tân khiến anh ngay tức khắc không kiềm được sự điên cuồng chiếm đoạt của mình. Giản Tiểu Bạch ở dưới thân anh giãy dụa vặn vẹo người muốn thoát khỏi cơn đau này nhưng cô càng giãy dụa thì anh càng hưng phấn. Ở trong cơ thể cô bắt đầu một chuỗi vận động cuồng liệt. Không một chút lãng mạn.
Anh chỉ là chiếm đoạt. Kiểu xâm lược này làm Giản Tiểu Bạch cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó mà nhăn nhớ. Đau đớn khiến nước mắt của cô lại vỡ đê.
Mạc Tử Bắc thấy nước mắt của cô nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục chiếm đoạt.
Giản Tiểu Bạch tự biết không thể thay đổi được gì nên cô không khóc nữa mà nắm chặt ra giường phía dưới, cắn chặt môi mặc anh điên cuồng mà vận động ở trong cơ thể mình. Mỗi một lần di chuyển đều giống như muốn nghiền nát cô, cô cố nén đau đớn đợi anh phóng ra luồng nhiệt nóng.
Nhiều năm chịu đứng khiến Mạc Tử Bắc vào khoảnh khắc này không khống chế được mà gần như dính chặt trên người cô, cảm xúc cũng không kìm lại được mà chỉ muốn chiếm đoạt, không thể nghĩ được điều ngoài việc muốn nhanh chóng hoàn toàn có được cô, tựa như phải chạm vào chỗ sâu nhất mới có thể chạm đến cô.
Nhưng điều này sẽ chỉ làm cho Giản Tiểu Bạch càng đau đớn, càng chán ghét anh. Ý thức được điểm này một chỗ nào đó nơi đáy lòng anh thắt chặt, có chút đau đớn từ trên người cô nghiêng người nằm xuống.
Tiếng thở dốc hỗn loạn của anh, tiếng nức nở của cô khiến không khí bên trong phòng trở nên phức tạp đến khó có thể hình dung.
Giản Tiểu Bạch cuộn chặt người lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống mũi, rồi lại lắn vào miệng cô mặn chat. Không có tình yêu … đối với cô mà nói không bằng không có nhưng mà cô lại không thể chống lại người đàn ông bá đạo này. Ngay cả anh tổn thương cô sâu sắc như thế mà cô vẫn không thể hận anh được.
Chỉ có thể mạnh miệng nói nơi nào đó trong lòng đã sớm ầm ầm sập đổ. Cô yêu người đàn ông này, Lâm Hiểu Tình nói đúng cô vẫn yêu người đàn ông này, yêu ba của con cô!
Mạc Tử Bắc nghỉ ngơi chút xíu rồi nghiêng người dậy, nhìn thấy những giọt lệ nơi khóe mắt cô khiến lòng anh rối rắm một hồi. Kéo cô qua một cái, hai người kề sát vào nhau.
Nụ hôn của anh lại tới tấp tê dại rơi xuống trên mặt cô, vô cùng dịu dàng giống như là muốn hôn khô nước mắt của cô.
Giản Tiểu Bạch không nói, nỗi uất ức khiến nước mắt cô lại tuôn rơi.
Nụ hôn của anh càng vội vã, nước mắt của cô cũng càng mau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...