Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa
Một ý nghĩ đáng sợ bắt đầu hình thành ở trong đầu Mạc Tử Bắc, anh nheo đôi mắt bí hiểm lại nhìn về phía Giản Tiểu Bạch. Còn cô đang ngồi im uống rượu.
Cô và Hùng Lập Tân…!
Mạc Tử Bắc cũng không biết vì sao trong đầu mình lại đột nhiên nảy ra cái ý nghĩ này. Giản Tiểu Bạch vậy mà lại quang minh chính đại khoác tay người khác. Nếu Mai Thiếu Khanh biết được thì sẽ như thế nào?
Cô còn uống rượu nữa, cô gái này thật sự là học được không ít tính xấu.
Chợt nghĩ đến Giản Tiểu Bạch có thể đã cùng với cái người họ Hùng ở trước mắt này làm mấy việc bẩn thỉu đó mà trong lòng anh khó chịu không thôi.
Giọng điệu nói với Hùng Lập Tân cũng lập tức trở nên không khách khí và lạnh lùng: “Anh Hùng này, tôi có thể đến nói chuyện với cô Giản được không?”
“Đương nhiên!” Hùng Lập Tân không rõ vì sao anh hỏi ý kiến anh ta. “Anh cứ tự nhiên!”
Vẻ lo lắng trên mặt Mạc Tử Bắc càng sâu, anh ta không thèm để ý đến Tiểu Bạch! Với ánh mắt lạnh lùng nhíu lại, anh đi về phía Giản Tiểu Bạch.
Giản Tiểu Bạch vẫn dùng khóe mắt quan sát anh lập tức thấy căng thẳng, anh ta đang đi tới, anh ta muốn làm cái gì? Giản Tiểu Bạch theo bản năng quay đầu, ánh mắt giao nhau với Mạc Tử Bắc, trong mắt anh có vẻ khó hiểu khiến Giản Tiểu Bạch không khỏi tự rùng mình, trái tim không hiểu sao lại bắt đầu hoảng loạn.
Mạc Tử Bắc ngồi xuống ở trước mặt cô, nhìn cô không chớp mắt.
“Anh nhìn cái gì?” Giản Tiểu Bạch bối rối thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Trên mặt Mạc Tử Bắc là vẻ âm tình bất định. Anh hất hàm về phía Hùng Lập Tân nói: “Em rất thân với anh ta?”
Giản Tiểu Bạch đề phòng nói: “Anh hỏi làm gì?”
Sự đề phòng của cô ở trong mắt anh lại như là đang che dấu cái gì đó, xem ra anh đoán không sai. “Em có hứng thú đến Duy Bạch làm việc không?”
Anh trực tiếp hỏi cô, trong ánh mắt là vẻ thâm tình, có khi lại là phẫn nộ và khinh thường. Nếu cô có thể làm như thế với Hùng Lập Tân thì anh cũng có thể!
“Tôi vì sao phải đến Duy Bạch làm việc, tôi ở Phong Trì vẫn rất tốt.” Giản Tiểu Bạch thật sự không hiểu anh có ý gì. “Anh nghĩ sao vậy?”
Sự cự tuyệt của cô càng làm cho Mạc Tử Bắc tức giận, anh thấy Hùng Lập Tân nhất định là đã cho cô rất nhiều lợi lộc mới khiến cô quyết một lòng đi theo Hùng Lập Tân như vậy.
“Anh có thể cho em lương bổng cao gấp nhiều lần anh ta. Em cứ suy nghĩ một chút đi!” Trong cái giọng điệu lạnh lùng đó của Mạc Tử Bắc không hề có chút gì là đang tìm nhân tài mà ngược lại cứ như là ông chủ đang bố thí vậy.
“Tôi đây không muốn đến Duy Bạch. Anh tưởng anh hấp dẫn lắm hả. Tôi không đến. Tuy rằng lương bổng rất quan trọng nhưng làm người thì cần phải có khí phách.”
Cô tuyệt đối không thể vì lương bổng cao hơn mấy lần mà từ bỏ danh dự của mình.
“Em không đến?” Mạc Tử Bắc cười lạnh. “Không nỡ xa Hùng Lập Tân sao?”
“Anh có ý gì?” Giản Tiểu Bạch nhịn không được mà cao giọng.
“Anh nói em có phải là không nỡ xa Hùng Lập Tân hay không?” Mạc Tử Bắc lặp lại một lần nữa. “Liên quan quái gì đến anh!” Giản Tiểu Bạch nghe ra ý tứ trong lời nói của anh: “Anh là đồ khốn.”
Cô tức giận đến mức cầm ly rượu lên hất thẳng vào mặt anh. Rượu đỏ bắn hết lên bộ âu phục sa hoa của anh.
Mạc Tử Bắc sửng sốt mặt nhăn mày nhíu: “Em.”
Anh cắn răng hận không thể giơ lên bàn tay lên tát cho cô bạt tai nhưng anh vẫn nhịn xuống.
Giản Tiểu Bạch tức giận đứng dậy
“Anh đừng có dùng cái ý nghĩ xấu xa mà tưởng người khác cũng giống như anh. Anh là cái chết bằm, tôi thật sự là mù mắt rồi. Tôi coi như cũng đã nhìn thấu anh rồi đấy.”
Giản Tiểu Bạch xoay người muốn đi nhưng lại quên mình đang mang giày cao gót. Chân trái vốn vẫn chưa hồi phục hẳn lại bởi vì tức giận và căng thẳng mà đụng phải sô pha, thân mình cũng theo đó là ngửa ra sau.
Hùng Lập Tân vẫn chú ý đến bọn họ, lúc thấy Tiểu Bạch hất rượu vào mặt Mạc Tử Bắc anh ta liền chạy nhanh tới, thấy cô sắp ngã lại duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng của cô tránh cho cô nguy cơ ngã bị thương.
“Sao lại bất cẩn vậy?” Anh ta sủng nịch trách cứ.
Mạc Tử Bắc lại càng tức giận nhìn anh ta ôm lấy eo cô. Trong lòng anh như có một đám lửa vô danh nào đó đang nhanh chóng bùng lên.
Kéo cổ tay Giản Tiểu Bạch qua một cái, Giản Tiểu Bạch lại ngã vào trong lòng anh, cô tựa như một con lật đật choáng váng lắc qua trái rồi qua phải một vòng.
“Anh Hùng, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với cô Giản đây. Phiền anh lánh đi một chút.”
“Anh buông tay ra, anh là đồ khốn!” Giản Tiểu Bạch khẽ gọi: “Anh Hùng cứu em!”
Hùng Lập Tân vươn cánh tay ngăn anh lại: “Anh Mạc à, anh không thể đưa Tiểu Bạch đi được!”
“Cô ấy hất rượu vào người tôi chẳng lẽ tôi không được yêu cầu một cái công bằng sao?” Ánh mắt Mạc Tử Bắc sắc bén không một chút ấm áp lướt qua khuôn mặt tao nhã của Hùng Lập Tân.
“Tiểu Bạch, em xin lỗi anh Mạc đi!” Mạc Tử Bắc này xem ra cũng là một người đàn ông thực bá đạo.
Giản Tiểu Bạch mạnh miệng nói: “Em không muốn. Gã đàn ông xấu xa này đầu óc chỉ toàn nghĩ đến điều xấu xa. Em không muốn xin lỗi anh ta.”
Bàn tay Mạc Tử Bắc nắm ở eo cô nhịn không được bỏ thêm một phần sức lực. Thân thể của cô lại tựa sát vào ngực anh. Một chỗ nào đó của anh vận sức chờ phát động.
Mạc Tử Bắc đột nhiên tựa vào cô bên tai cô: “Đừng có mà chọc giận anh, bằng không anh nói cho anh ta biết lần đầu tiên của em là cho anh đấy. Anh thật muốn xem về sau em sẽ đối mặt anh ta như thế nào?”
Mạc Tử Bắc uy hiếp cô, anh không tin cô dám công khai chuyện này.
“Anh!” Trong mắt Giản Tiểu Bạch hiện lên vẻ bối rối. “Anh buông tay ra, tôi sẽ xin lỗi anh.”
Người phụ nữ tốt thì không nên chấp nhặt thiệt thòi trước mắt, cô xin lỗi là được chứ gì.
Hùng Lập Tân tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Giản Tiểu Bạch thì biết giữa cô và Mạc Tử Bắc nhất định có chuyện gì đó.
Anh ta sâu xa khó hiểu nhìn hai người nhìn như giận dỗi lại dường như thấy Mạc Tử Bắc có chút quen thuộc nhưng nghĩ như thế nào cũng không ra đã gặp ở đâu.
“Đi theo anh!” Mạc Tử Bắc thấp giọng nói.
Giản Tiểu Bạch đã ngượng ngùng lại xấu hổ: “Anh buông ra trước đi!”
Thân thể của cô vẫn còn dán vào chỗ đó của anh, thật xấu hổ muốn chết. Rất nhiều người cũng đang nhìn qua phía bên này khiến cô rất xấu hổ.
“Anh Mạc, Tiểu Bạch đã đồng ý xin lỗi rồi, anh buông cô ra đi!” Hùng Lập Tân thử đề nghị.
“Buông ra.” Giản Tiểu Bạch dường như càng giãy dụa thì cái chỗ kia của anh càng cứng, nhất thời chỉ có thể xấu hổ không dám lộn xộn.
“Tôi đi theo anh là được chứ gì. Anh Hùng, anh đi trước đi, không cần phải xen vào đâu. Em nói xong với anh ta thì sẽ không có chuyện gì đâu. Anh yên tâm đi!” Giản Tiểu Bạch không muốn để Hùng Lập Tân biết chuyện giữa cô và Mạc Tử Bắc. Quan trọng là không muốn để Mạc Tử Bắc nhìn thấy cô bị cây gậy ở dưới lớp quần tây của anh chọc vào mà rất xấu hổ.
Hùng Lập Tân lại nhìn lướt qua Mạc Tử Bắc. Nếu Tiểu Bạch đã nói không cần xem vào vậy anh ta sẽ hiếm hoi được thanh tĩnh một lát.
Giản Tiểu Bạch bị anh ôm rời khỏi phòng tiệc ở tầng thượng, trực tiếp đi vào thang máy riêng.
“Anh có việc gì thì cứ nói sao lại phải đi ra?” Lòng của cô bối rối không thôi, gã này không có lòng tốt! Sao cô lại không biết ý đồ của anh chứ, vừa rồi cô cũng đã cảm nhận được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...