Mạc Tử Bắc đứng ở dưới biển quảng cáo, áo sơ mi màu lam, quần tây đen, tóc ngắn xõa bay rối loạn theo gió, trên khuôn mặt đặc biệt anh tuấn ẩn hiện nụ cười mê người. Nhìn thấy cô chui ra khỏi xe, anh chạy tới đứng bên cô, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Mặt Giản Tiểu Bạch phút chốc trở nên đỏ bừng, hai tay bất an vặn vẹo cùng một chỗ. Cô e lệ cúi đầu không dám nhìn lại anh.
“Thật xinh đẹp!” Lời khen chân thành tự đáy lòng cũng là vì ánh mắt của mình mà tán thưởng.
Chiếc váy rất phù hợp với làn da trắng nõn cùng dáng người xinh xắn của cô. Từng lọn tóc dài cuộn sóng ban đầu nhìn có vẻ rất quyến rũ nhưng đi cùng với chiếc váy trắng lại dường như giảm bớt đi ít nhiều chỉ còn lại chút gì đó nhìn vừa đơn thuần lại xinh đẹp. Giản Tiểu Bạch đúng là một mỹ nữ vừa đơn thuần lại vừa có dáng người xinh đẹp.
Mưa không nhanh không chậm tí tách rơi xuống, anh nhìn vào ánh mắt vừa dịu dàng vừa đa tình của cô, cả người Giản Tiểu Bạch bởi vì săn sóc của anh mà chìm đắm vào.
“Đi thôi! Anh đưa em đi ăn.”
Đã bảo cô ở trên xe rồi mà lại đi xuống, giờ thì cả hai không thể nào không bị ướt rồi.
Ngồi vào trong xe, Giản Tiểu Bạch rất chân thành nói với Mạc Tử Bắc: “Cám ơn anh!”
Cô nói lời cảm ơn là thật lòng rất cảm ơn anh. Mạc Tử Bắc gật đầu cười: “Đừng khác sáo vậy mà, anh với em cần gì phải nói cám ơn! Chúng ta đã rất gần gũi rồi mà.”
Anh cố ý nói những lời thực ái muội này khiến Giản Tiểu Bạch phải cúi đầu bĩu môi nói: “Làm gì có, anh đừng có nói lung tung.”
“Chẳng lẽ không đúng? Người em anh cũng đã thấy rồi, ôm anh cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn rồi, vậy còn không tính là rất gần gũi sao?” Mạc Tử Bắc tiếp tục dùng ánh mắt sâu xa mà trêu cô.
Giản Tiểu Bạch xấu hổ không dám nhìn anh, cũng không trả lời, bởi cô biết những điều anh nói đều là sự thật. Hai mươi tuổi đầu, lần đầu tiên cô gần gũi với đàn ông như vậy, nụ hôn đầu tiên cũng cho anh, thân thể cũng bị anh thấy hết, không phải gần gũi thì là cái gì?
Trong xe lại chìm vào im lặng, Mạc Tử Bắc lái xe đưa cô đi một nhà hàng Italia. Mới ăn được một nửa thì Giản Tiểu Bạch nhận được điện thoại của Mai Thiếu Khanh. Nói nói mấy câu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch lập tức khẩn trương, cô đứng lên sau đó cúp máy, áy náy nói với Mạc Tử Bắc: “Thực xin lỗi, em phải về gấp, thỏ con của em bị tiêu chảy, không ăn không uống, có khả năng sẽ không qua được.”
Nói đến đây, ngay cả giọng nói của cô cũng thay đổi, thiếu chút nữa thì òa khóc.
“Thỏ con?”
“Vâng! Xin lỗi, em không thể dùng cơm với anh, em phải về xem nó đây.” Nói xong cầm lấy cái túi định đi. Mạc Tử Bắc nắm lấy cánh tay của cô: “Để anh đưa em đi!”
“Không cần đâu, em có thể bắt taxi.”
Mạc Tử Bắc lấy tiền từ ví của mình để lại trên bàn rồi đi theo Giản Tiểu Bạch trở về chỗ ở của cô.
Không xác thực nói chỗ Mai Thiếu Khanh ở là ngay trên Giản Tiểu Bạch một tầng lầu. Gõ cửa, Mai Thiếu Khanh trở ra, nhìn thấy Mạc Tử Bắc thì sửng sốt, hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Mạc Tử Bắc nhìn thấy Mai Thiếu Khanh đáy lòng liền nảy sinh một cảm giác bực bội, ‘thằng quỷ này sao lại đẹp vậy chứ, lần trước cũng chưa kịp nhìn rõ ràng, hôm nay lại gần mới phát hiện cậu ta còn có chút dáng vẻ của con lai nữa chứ!’
Nếu là con lai thì không thể nào là do quái nhân lai giống gì đó, mà toàn là do tinh phẩm lai giống nên kết quả là người người đều rất đẹp. Đương nhiên đẹp cũng không thể nào đào ra mà ăn, mà Mai Thiếu Khanh này dù sao cũng là không thể nào mà nhìn lọt con mắt anh, vừa nhìn là đã thấy khó chịu.
“Thỏ con bị sao vậy?” Giản Tiểu Bạch lo lắng tiến lên nắm lấy tay Mai Thiếu Khanh hỏi.
Ánh mắt Mạc Tử Bắc bởi vì hành động này của cô mà trong đôi mắt ngăm đen chợt lóe lên một chút không vui. Mai Thiếu Khanh cũng không nhìn Giản Tiểu Bạch mà cứ nhìn chằm chằm Mạc Tử Bắc. Bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt âm u của Mạc Tử Bắc tràn đầy ghen tị còn trong mắt Mai Thiếu Khanh thì vẫn ẩn lộ bình tĩnh, ‘anh ta lúc nào cũng như thế sao?’
Chỉ cần một cú điện thoại của anh ta là có thể làm cho cô ngốc Giản Tiểu Bạch tức tốc chạy về, thể diện của anh vậy mà còn không bằng một con thỏ con sao. Ngẫm lại thật sự là tức mà nhưng này hết thảy đều là vì khát vọng cháy bỏng trong lòng mình —- phải có được cô.
Vài giây sau, Mai Thiếu Khanh mới chuyển tầm mắt chăm chú nhìn Giản Tiểu Bạch: “Có thể là vì trời mưa nên bị cảm lạnh, không chịu ăn gì, ngay cả cà rốt yêu thích nhất cũng không ăn!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Giản Tiểu Bạch chực khóc. Cầm lấy tay Mai Thiếu Khanh nằm càng lúc càng chặt, có thể thấy cô rất căng thẳng, rất lo lắng. Tay Mai Thiếu Khanh cũng gắt gao cầm lấy tay Giản Tiểu Bạch.
Trong mắt Mạc Tử Bắc lại bắn ra tia nhìn muốn giết người, anh rất rất tức giận hận không thể tiến lên giật tay hai người ra, sau đó dốc sức cho Mai Thiếu Khanh mấy đấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...