Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa
Đỏ mặt nghe anh giải quyết nỗi buồn xong, Giản Tiểu Bạch lại ở phía sau giúp anh kéo quần. Xoay người, cô khoác cánh tay anh lên trên vai mình giúp anh chống đỡ thân mình. Cả người anh dựa lên người cô, anh không dám chuyển sức nặng toàn thân mình lên một mình cô, sợ sẽ đè bẹp cô, cơ thể cô vốn đã gầy yếu còn mới bị thương lại sảy thai, phải là anh chăm sóc cô mới đúng.
Ra khỏi của buồng vệ sinh Giản Tiểu Bạch liền la to: “Anh hai, chị dâu mau tới đây đi!”
Hùng Lập Tân dẫn Thiên Thiên đi vào, Hiểu Tình theo sau. Mạc Tử Bắc ngồi trở lại, cười với Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình. “Rất, rất xin lỗi. Giờ tôi mới nhớ lại. Con trai lại đây với ba nào.”
Thiên Thiên lập tức vui vẻ chạy tới, sà vào bên người Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc trong mắt tràn đầy sủng nịch vỗ về con trai. “Rốt cuộc cũng không có việc gì, bằng không tôi sẽ thật sự không thể nào mà sống được. Cả đời này đều thẹn với Tiểu Bạch, thẹn với chính mình.”
“Tôi cũng sẽ cả đời cắn rứt lương tâm!” Lâm Hiểu Tình rất cảm động.
“Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng không có việc gì, Thiên Thiên đã bình an trở về. Mọi người làm như thế nào mà cứu thằng bé ra vậy?”
“Ơ! Khoan đã, anh không phải đều nhớ lại rồi chứ?” Lâm Hiểu Tình có chút kinh ngạc. “Anh làm thế nào mà nhớ lại được vậy?”
Mạc Tử Bắc lắc đầu cười khổ, Giản Tiểu Bạch vẻ mặt đỏ bừng.
Lâm Hiểu Tình gian xảo cười: “Không phải là vừa rồi đã có chuyện gì đó xảy ra đấy chứ? Không thể nào với chúng tôi sao?”
Hùng Lập Tân cũng thấy bí hiểm. Giản Tiểu Bạch lập tức khai thật. “Vừa rồi rất khó tin là bị ngã đập đầu.”
“À! Thì ra là thế!”
Giản Tiểu Bạch tiến lên lại kéo đầu Mạc Tử Bắc nhìn một cái: “Ngã đau không?”
Mạc Tử Bắc kéo bàn tay nhỏ bé của cô xem xét một lần vết sẹo trên cổ tay cô.
Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình đều chịu không nổi la to: “Bảo chúng tôi tới là muốn chúng tôi nhìn hai người tình chàng ý thiếp sao?”
Mạc Tử Bắc lập tức xấu hổ cười cười: “Xin lỗi.”
“À! Anh có phải là đã quên mất chuyện trong tám ngày này đó chứ?” Lâm Hiểu Tình thực hồ nghi hỏi.
Mạc Tử Bắc khó hiểu mặt nhăn mày nhíu. “Tám ngày? Đã qua tám ngày rồi sao?”
“Anh thật sự không nhớ rõ tám ngày này đã xảy ra cái gì sao?” Giản Tiểu Bạch cũng cảm thấy rất khó tin, xem ra đúng là thế rồi.
Mạc Tử Bắc cười nói: “Anh không biết. Anh chỉ là biết anh thấy chúng ta xuất viện. Xem thời gian thì hình như là trôi qua rất lâu nhưng mà anh lại không nhớ rõ trong lúc đó đã xảy ra cái gì.”
“Trời ạ, đúng là có tình huống này, cuối cùng thì mình cũng được mở rộng tầm mắt.” Lâm Hiểu Tình hô to.
Hùng Lập Tân cũng cười nói: “Được rồi, anh nghĩ để cậu ta biết chuyện Thiên Thiên được cứu thế nào thì phải tìm Doãn Đằng Nhân với Tiểu Túc thôi. Là bọn họ đưa cậu về hình như là mặt nạ vàng đã đưa Thiên Thiên tới.”
“Mặt nạ vàng?” Mạc Tử Bắc có chút kinh ngạc.
Hùng Lập Tân lập tức gọi điện thoại tìm Doãn Đằng Nhân. Hai mươi phút sau Doãn Đằng Nhân cùng Tiểu Túc giống như một trận gió ùa vào văn phòng Mạc Tử Bắc.
“Mạc, Mạc, Mạc. Mạc thân ái của mình, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi.”
Doãn Đằng Nhân tiến vào sau đó liền ôm cổ Mạc Tử Bắc giả bộ khóc. Túc Nhĩ Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Hiểu Tình hỏi: “Hai người không phải còn chưa về công ty sao?”
Túc Nhĩ Nhiên gật đầu: “Vừa tới cửa liền nhận được điện thoại. Sau đó liền lập tức hỏa tốc chạy đến ngay.”
Mạc Tử Bắc hạ cánh tay Doãn Đằng Nhân xuống mỉm cười nói: “Xin lỗi nhé. Cậu vĩnh viễn đều là anh em tốt của mình.”
Doãn Đằng Nhân cố ý lau khóe mắt, có trời mới biết khóe mắt anh ta căn bản là không có một giọt nước mắt. “Đó là đương nhiên. Chúng ta vẫn luôn là anh em tốt mà.”
“Hai người đi đón mình sao? Mặt nạ vàng đã cứu Thiên Thiên?” Mạc Tử Bắc đối với tên mặt nạ vàng này rất là tò mò. “Lúc ấy anh Hùng ở bệnh viện.”
Lâm Hiểu Tình nói: “Đúng vậy. Anh ta lúc ấy ở cùng với tôi.”
Túc Nhĩ Nhiên nghĩ nghĩ: “Tôi vẫn nhớ rất rõ chuyện hôm đó, tôi tập kích hắn một chút mà hắn lại như đã sớm có phòng bị liền ngăn cản sự tập kích đột ngột của tôi. Trình độ võ thuật của người đó độ thật đúng là không tồi.”
Mạc Tử Bắc nhếch môi nhìn về phía Hùng Lập Tân, ánh mắt đầy bí hiểm. Hùng Lập Tân nhún nhún vai, vẻ mặt thể hiện rõ chuyện không liên quan đến mình.
“Đúng rồi.” Doãn Đằng Nhân đột nhiên kêu lên: “Thiên Thiên nói mặt nạ vàng dùng phi đao. Mình không hiểu nổi ấy nha, thời này vẫn còn có người dùng phi đao sao?”
“Phi đao?” Mạc Tử Bắc đột nhiên nhớ tới mặt nạ bạc. “Mình nhớ người đeo mặt nạ bạc cũng sử dụng phi đao nhưng mà hắn sử dụng dao mổ.”
“Ớ?!” Giản Tiểu Bạch trong lòng hồi hộp, lập tức kéo tay Mạc Tử Bắc vội vàng nói: “Anh Thiếu Khanh không phải là bác sĩ ngoại khoa sao? Anh ấy cũng sử dụng dao mổ.”
Hùng Lập Tân đáy mắt vô ý lóe sáng lên rồi lập tức lại khôi phục bình tĩnh. Doãn Đằng Nhân vẫn luôn quan sát anh ta dường như cố gắng nắm bắt được cái gì đó. Mạc Tử Bắc cũng không rời mắt khỏi Hùng Lập Tân.
“Hai người cứ nhìn chằm chằm tôi vậy!” Hùng Lập Tân thực vô tội mở hai tay ra. “Tôi thật sự cái gì cũng không biết, tôi đều nói với mọi người rồi mà.”
“Vậy mặt nạ vàng với mặt nạ bạc có phải là một người hay không?”
“Sao tôi biết được?”
“Vậy Mai Thiếu Khanh là mặt nạ vàng sao?”
Hùng Lập Tân cũng lắc đầu. “Tôi không biết. Thiếu Khanh cơ bản rất ít liên lạc với tôi. Hành tung của anh ta tôi cũng không biết, hơn nữa tôi cũng không muốn làm đại ca Lam bang cho nên tôi không biết.”
“Anh không muốn làm đại ca? Vì sao?” Doãn Đằng Nhân rất là kinh ngạc.
“Tôi chỉ muốn vài năm nữa sống cuộc sống thư thái rời xa chém giết, sống cùng với vợ con. Con hiện tại tôi ngay cả con cũng không dám nghĩ tới.”
“Ôi!” Lâm Hiểu Tình hô nhỏ. “Hùng Lập Tân!”
Hùng Lập Tân lộ ra vẻ mặt rất thiếu tự tin. “Xin lỗi bà xã, em không có vấn đề gì, em là một người phụ nữ rất bình thường. Em yên tâm đi anh sẽ cho em được làm mẹ.”
Lâm Hiểu Tình gần như nín thở. Giản Tiểu Bạch đi tới ôm lấy bả vai của cô. “Cũng may hai người đều không sao. Mình nói rồi mà hai người đều khỏe mạnh như vậy sao có thể không sinh được con chứ.”
Lâm Hiểu Tình lại ủy khuất thầm muốn khóc, cái miệng nhỏ nhắn cũng mếu máo sắp khóc tới nơi. Hùng Lập Tân lập tức đi qua đi ôm lấy cô: “Mấy tháng nữa giải quyết xong việc này anh sẽ đưa em sang Thụy Sĩ.”
“Anh hai?!” Giản Tiểu Bạch nghe thấy anh ta muốn đi thì trong lòng liền căng thẳng. Vất vả lắm mới có người thân mà bọn họ lại muốn đi.
Mạc Tử Bắc kéo Giản Tiểu Bạch qua: “Đừng ảnh hưởng đến kế hoạch của anh ấy.”
Giản Tiểu Bạch gật gật đầu.
Mạc Tử Bắc lại ôm con trai đến, ở trên mặt cậu bé mà hôn một cái. “Bảo bối nói cho ba biết hôm đó con nhìn thấy gì nào?”
Thiên Thiên vẻ mặt ngơ ngác: “Hôm đó?”
“Hôm được chú mang mặt nạ cứu ấy. Con thấy chú ấy phi đao sao?”
Thiên Thiên nghĩ nghĩ rồi rất hưng phấn mà khoa tay múa chân nói: “Chú mặt nạ phi đao chíu chíu ngủ.”
Lời Thiên Thiên nói làm cho cả phòng choáng váng.
“Con trai, con đang nói tiếng Trung Quốc sao?” Giản Tiểu Bạch cũng bó tay.
Doãn Đằng Nhân đột nhiên bật cười: “Ai đó mau tới làm phiên dịch cho công tử nhỏ của chúng ta đi?”
“À, đại khái là đã chết rồi, cậu bé khi nhìn thấy Mạc Tử Bắc xỉu cũng nói là đang ngủ. Thế giới của trẻ con đối với chết chóc không có bao nhiêu nhận thức.” Túc Nhĩ Nhiên thản nhiên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...