Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Hùng Lập Tân ngồi vào sô pha nhìn về phía Tiểu Bạch, ánh mắt bí hiểm một hồi lâu mới nở nụ cười. “Tiểu Bạch, anh muốn nói chính là thân thế của em. Nghe nhé, em có ba có mẹ, ba của em là Bộ Vân, đại ca Lam bang, băng nhóm xã hội đen ở phố người Hoa tại Los Angeles, mẹ là du học sinh người Hoa.”

“Anh đã gặp bọn họ?” Giản Tiểu Bạch căng thẳng nắm chặt tấm chăn.

Cô cảm thấy hô hấp của mình cũng ngưng lại, lần đầu tiên cô biết về ba mẹ mình. Đây là chuyện chưa bao giờ cô dám hy vọng xa vời. “Anh Hùng, bọn họ có khỏe không?”

“Thực bất hạnh là đều qua đời rồi.” Hùng Lập Tân cũng có chút thương cảm.

Mọi người đều lẳng lặng nghe anh ta một lần nữa nói cho Tiểu Bạch nghe.

“Qua đời?” Giản Tiểu Bạch không khỏi có chút cao giọng. “Nói như vậy em vẫn là một cô nhi như trước!”

Lời của cô làm Mạc Tử Bắc có chút chua xót, anh ngồi ở mép giường cầm tay Giản Tiểu Bạch. “Không sao, còn anh. Anh cam đoan sau này sẽ không làm em khổ sở nữa.”

Giản Tiểu Bạch nâng đôi mắt lên chăm chú nhìn anh, đôi mắt anh so với bóng đêm còn sâu nặng hơn, triền miên hơn, nhu tình hơn. Trong con ngươi lóe lên tia dịu dàng sáng lấp lánhm đẹp như sao trên trời đêm tăm tối khiến người ta không thở nổi. Trong mấy giây hai người nhìn nhau ấy, cô thấy trong ánh mắt anh hết sức chân thành, trong lòng cũng kiên định hẳn.

“Mạc Tử Bắc!” Cô chỉ có thể theo bản năng gọi tên anh.

Mạc Tử Bắc chớp chớp mắt an ủi cô. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Hùng Lập Tân nhìn thấy như vậy khóe miệng liền hiện lên một nụ cười vui mừng, cũng cầm tay Lâm Hiểu Tình. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Hùng Lập Tân nói tiếp: “Tiểu Bạch em vốn là họ Bộ, mẹ em họ Giản, tên là Giản Nhược Hề, đợi có cơ hội anh sẽ tìm ảnh chụp mẹ em cho em xem.”


“Nhưng mà, nhưng mà sao anh lại biết những chuyện này?” Giản Tiểu Bạch không rõ vì sao cho tới nay anh ta cũng không nói cho cô biết, bảy năm nay anh không nhắc đến một chữ đến hôm nay mới chịu nói ra.

Hùng Lập Tân dường như nhìn ra nghi vấn của cô cười nói: “Chuyện này để về sau mới nói cho em biết là bởi vì cho tới nay em vẫn chưa hề gặp nguy hiểm. Hiện tại nguy hiểm đã đến với em cho nên anh không thể không nói cho mọi người biết chân tướng. Anh nghĩ cho dù anh không nói thì cuối cùng anh Doãn đây cũng sẽ để tập đoàn Hatoyama Nhật Bản điều tra ra. Cho nên anh nói rõ ràng cho mọi người cũng tốt, đở tốn công mọi ngươi tìm lực lượng hùng mạnh đi điều tra, vừa tốn thời gian vừa sức.”

“Ồ!” Doãn Đằng Nhân trợn trắng mắt: “Vậy sao hồi sáng anh không nói?”

“À! Anh không phải đến chiều mới nhận được tin của Thiếu Khanh sao? Mai Thiếu Khanh cũng bị mọi người điều tra ra.” Hùng Lập Tân lắc đầu khóe miệng vẫn tao nhã tươi cười.

“Anh còn cười được, chúng ta hiện tại rất nguy hiểm.” Doãn Đằng Nhân suýt nữa là giẫm chân.

“À! Không sao. Đây là tranh đấu giữa Thanh bang và Lam bang mà bọn họ vừa khéo lại tra ra được Tiểu Bạch là con gái Bộ Vân. Yên tâm đi, bang chủ mới của Lam bang sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Hùng Lập Tân an ủi mọi người.

“Bang chủ mới? Là ai?” Doãn Đằng Nhân có chút tò mò.

“Ờ! Đây là bí mật!” Hùng Lập Tân để lại một cái thắt gút.

Doãn Đằng Nhân nghe vậy thì cơn giận lập tức giống nhưu ngồi máy bay trực thăng mà hướng lên trên, nhưng vừa chạm vào ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Túc Nhĩ Nhiên anh ta nhất thời lại tụt xuống nửa phần.

“Đừng hỏi, để anh ta nói hết đi.” Túc Nhĩ Nhiên ngăn Doãn Đằng Nhân hỏi quá nhiều.

“Đúng đó, anh Hùng, anh nói hết luôn đi!” Mạc Tử Bắc cũng hiểu nói hết một lần có vẻ tốt hơn.

“Được rồi. Mai Thiếu Khanh trở về là muốn thanh lý môn hộ của Lam bang, đem phản đồ mười lăm năm trước phản bội Lam bang ra xử lý.”

Hùng Lập Tân mới nói đến đó thì dừng lại, Giản Tiểu Bạch nghi hoặc lại nhịn không được mở miệng. “Anh Hùng, anh Thiếu Khanh đi… anh ấy đi thanh lý môn hộ?”

Vì sao lại kéo anh ấy vào? Ôi rối quá đi mất. Giản Tiểu Bạch chỉ nghe mà đã thấy rất choáng váng, rất hỗn loạn, vì sao lại có chuyện của Mai Thiếu Khanh.

“À! Thật ra vừa rồi anh đã nói qua với mọi người. Mai Thiếu Khanh là người mà ba em chỉ định ở bên cạnh bảo vệ em. Mấy năm gần đây anh ta vẫn bảo vệ em, ân tình này thật là đáng quý. Anh từng một lần cho là em sẽ cùng anh ta lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chưa từng nghĩ năm năm trước giữa chừng lại xuất hiện anh Mạc. Đây là anh không có dự đoán đến.”

“Ờ! Nói như vậy năm năm trước anh đã biết sự tồn tại của tôi?” Mạc Tử Bắc cũng nhịn không được hỏi.

“Chúng tôi đều biết sự tồn tại của anh. Mai Thiếu Khanh biết, tôi cũng biết. Ờ nếu không phải anh cấm dục hơn bốn năm tôi nghĩ anh có khả năng đã bị ám sát.”


Mọi người đều hít vào một hơi. Giản Tiểu Bạch trong lòng cũng cả kinh: “Vì em sao?”

“Đúng vậy!” Hùng Lập Tân thẳng thắn thừa nhận.

Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu không biết nên thấy may mắn hay là vinh hạnh.

“À!” Doãn Đằng Nhân rốt cuộc cũng đem tất cả lý lẽ vọi vàng nói rõ ràng: “Tôi biết chân tướng một việc rồi.”

Mọi người cũng không khỏi nhìn anh ta. Mạc Tử Bắc suy nghĩ sâu xa rồi nói với anh ta: “Nói đi, nói phát hiện của cậu đi!”

“Mình biết trứng của Ôn Hướng Đình là bị ai cắt rồi.”

Nghe thấy tên Ôn Hướng Đình, Giản Tiểu Bạch nhịn không được rùng mình một cái, Mạc Tử Bắc nắm chặt tay của cô cho cô thêm sức mạnh.

“Hắn ta là bị người của Lam bang các người cắt trứng. Có điều tôi không rõ vì sao phải cắt hắn?”

Hùng Lập Tân liền cho ra đáp án. “Bởi vì Tiểu Bạch vô ý nói ra gã này năm năm trước từng quấy rối cô ấy. Mai Thiếu Khanh rất giận vì thế đã thiến gã.”

“Thật sự là do Mai Thiếu Khanh làm?”

“Đúng vậy! Chỉ có bác sĩ ngoại khoa như anh ta thì đao pháp mới tinh chuẩn!”

“Mặt nạ vàng kia là anh ta sao?” Mạc Tử Bắc hỏi.


“Mặt nạ vàng?” Hùng Lập Tân kinh ngạc giống như chưa từng nghe đến người này.

Mạc Tử Bắc nhìn dáng vẻ của anh không giống như giả vờ, hoặc có thể là kỹ năng diễn của anh ta thật sự rất cao, một chút biểu hiện cũng không rõ ràng. “Anh không biết người mặt nạ vàng này?”

Hùng Lập Tân lắc đầu. “Tôi không biết.”

Đôi mắt diều hâu của Mạc Tử Bắc dường như lướt qua Hùng Lập Tân lại đánh giá thật sâu, nhìn một lúc lâu như là muốn xác định độ chân thật trong lời anh ta nói. Nhưng rốt cục vẫn không đọc ra được đôi mắt bình tĩnh sóng gió không sợ hãi của Hùng Lập Tân.

“Vậy anh là anh trai cô Giản sao?” Câu hỏi của Doãn Đằng Nhân làm cho mọi người đều chấn động.

Giản Tiểu Bạch nhìn Doãn Đằng Nhân lại nhìn Mạc Tử Bắc, nhìn nhìn lại Hùng Lập Tân, lòng của cô thực sự chấn động.

Hùng Lập Tân sửng sốt lập tức cười nói: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Máu của anh cùng nhóm máu với cô Giản, đều là loại hiếm thấy. Từ lúc anh truyền máu cho cô ấy tôi đã cảm thấy là lạ. Hơn nữa tôi từng nghe nghe đồn là Bộ Vân có con trai.” Phân tích của Doãn Đằng Nhân nghe hợp tình hợp lý.

Giản Tiểu Bạch đột nhiên rất chờ mong. “Anh là anh của em sao?”

Hùng Lập Tân ánh mắt mỉm cười nhìn chăm chú vào Giản Tiểu Bạch: “Nếu anh nói anh không phải thì em có thất vọng lắm không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui