Giản Tiểu Bạch theo con đường núi ngoằn ngoèo đi xuống dưới, hoàn toàn không để ý tới Mạc Tử Bắc.
“Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc một phen giữ chặt cánh tay cô: “Nghe anh nói đi!”
“Không nghe, không nghe, ai nghe anh nói cái quỷ gì chứ!” Giản Tiểu Bạch tránh khỏi anh, lấy tay bịt tai lại.
“Tiểu Bạch, anh thừa nhận chuyện này là anh làm mà không suy nghĩ. Nhưng anh đối vói em là thật lòng, cũng bởi vì thích em nên mới làm như vậy, nói cho anh biết con đang ở đâu?” Anh thử dùng giọng nói dịu dàng xoa dịu cô.
Cô dùng sức bịt tai, trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn dật phi phàm như dao khắc, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt to ngăm đen, đôi môi mỏng. Chết tiệt, mấy thứ này gộp lại chung một chỗ thực sự rất… Cô rõ ràng nhắm mắt lại không nhìn anh nhưng vì sao vừa thấy anh thì lòng cô lại run rẩy kịch liệt vậy chứ?
“Tiểu Bạch!” Anh kéo tay cô xuống.
Giản Tiểu Bạch nhắm chặt mắt, không nói lời nào.
“Anh sẽ giúp anh Hùng kia vực Phong Trì dậy, toàn bộ nghiệp vụ quảng cáo của Doãn thị và Duy Bạch đều giao cho Phong Trì thực hiện. Doãn Đằng Nhân đã đi kóe những khách hàng khác rồi. Em yên tâm đi, chưa đến mấy ngày sau Phong Trì sẽ trở thành công ty quảng cáo có thực lực mạnh nhất trong nước.
Giản Tiểu Bạch nghe được tin tức đó thì vẻ mặt có hơi dịu đi nhưng vẫn rất tức giận. “Mạc Tử Bắc, anh đừng tưởng rằng anh có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể tùy tiện giẫm lên tôn nghiêm của người khác. Anh xem anh Hùng là cái gì? Anh muốn đùa giỡn ai thì đùa giỡn à, anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác hay chưa? Anh đã từng đứng ở trên lập trường của người khác mà suy nghĩ vấn đề hay chưa?”
Câu hỏi của cô khiến anh xấu hổ: “Quả thật không có! Tiểu Bạch, anh biết lỗi rồi! Nói cho anh biết con đang ở đâu đi?”
“Chết tiệt, anh còn dám hỏi đến chuyện của con. Tôi nói cho anh biết anh không đi xin lỗi anh Hùng thì tôi tuyệt đối sẽ không cho anh được gặp con.”
Giản Tiểu Bạch thực sự giận cái tên đại sa trư này, lại còn là tên đại sa trư luôn tự cho mình là đúng.
“Tất nhiên anh sẽ xin lỗi anh ta nhưng mà em nói cho anh biết con đang ở đâu trước đi.” Mạc Tử Bắc thầm nghĩ sẽ được gặp con nên vừa rồi anh còn cố ý về nhà thay đồ. Áo sơmi màu xanh ngọc kết hợp với cravat màu rượu vang, bên ngoài lại khoác vào một cái áo vest màu xám bạc nguyên liệu làm thủ công từ Italia và quần tây. Ngay cả giày da cũng đánh sáng bóng.
Anh chỉ nghĩ đến lúc nhìn thấy mình thì con trai có thể sẽ có chút sợ hãi, không chấp nhận anh. Không biết vì sao anh rất căng thẳng, so với năm đó kiếm được thùng vàng cao cấp kia còn căng thẳng hơn. Khó khăn đến hơn ba mươi tuổi anh mới bắt đầu nghĩ đến chuyện gia đình? Phải làm một người đàn ông mới thật tốt sao?
“Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu. Anh đi dập đầu nhận lỗi với anh Hùng đi rồi tôi sẽ cố gắng tha thứ cho anh, gọi anh đến gặp con. Nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh!”
Giản Tiểu Bạch giận dỗi nói.
“Dập đầu nhận lỗi?” Mạc Tử Bắc tức cười, gương mặt cũng kéo xuống theo.
“Đúng!”
“Nhưng mà Tiểu Bạch. Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, trên đời này ngoài mẹ ra anh không quỳ trước ai khác.”
Anh cao ngạo khiến Giản Tiểu Bạch lại nổi giận. “Tùy anh!”
Cô xoay người muốn đi, lại bị anh giữ chặt.
“Tiểu Bạch đổi cách khác nhé!” Mạc Tử Bắc muốn cùng cô thương lượng.
“Tùy anh, tôi mặc kệ! Buông ra, tôi phải đi có việc!”
“Không! Đưa anh đi gặp con đi, anh muốn thấy nó!” Hai người còn đang đôi co thì một chiếc xe két một tiếng dùng ở bên cạnh hai người.
Hùng Lập Tân hạ cửa kính xe xuống, ló gương mặt anh tuấn ra mà mỉm cười: “A! Hai người đang làm gì thế? Có muốn đến nhà tôi uống một chén không!”
Mạc Tử Bắc nhìn thấy Hùng Lập Tân thì áy náy cười có chút xấu hổ, anh có chút không biết làm sao. Giản Tiểu Bạch nhìn thấy Hùng Lập Tân lập tức cười đi qua, cô cũng rất áy náy, dường như Phong Trì phải đóng cửa đều là do cô. “Anh Hùng, em xin lỗi là em liên lụy đến Phong Trì!”
Hùng Lập Tân cười cười, cũng không để ý: “Kệ đi! Cũng nên như thế, đừng tự trách mình làm gì, còn người là còn tất cả mà!”
Lời an ủi của anh khiến Giản Tiểu Bạch cảm động đến thiếu chút nữa là bật khóc: “Anh Hùng, cám ơn anh!”
Mạc Tử Bắc cũng đi tới đứng ở bên cạnh Giản Tiểu Bạch, nói với Hùng Lập Tân đang ở trong xe: “Anh Hùng, thật sự xin lỗi. Mạc tôi làm việc tắc trách quá.”
Hùng Lập Tân nhíu nhíu mày: “Bỏ đi, đừng nhắc nữa.”
“Ơ!” Mạc Tử Bắc vô cùng bất ngờ, người này trông thật sự rất thản nhiên, đối với tiền tài mà có thể cầm được thả được tự nhiên như thế. Người mà có thể có tư cách, có vốn thì sẽ càng giàu có. Anh ta trông tựa như một đấng quân vương siêu việt, cao cao tại thượng đối với quyền lợi cùng tiền tài đều không ham muốn quá mức.
“Về việc Phong Trì, tôi muốn bàn với anh Hùng đây một chuyến. Xin nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi!”
Đang nói đến đó thì một chiếc xe bỗng bóp còi, Hùng Lập Tân cười cười: “Tới nhà của tôi rồi nói đi. Tôi không thể đổ xe ở trên đường.”
Giản Tiểu Bạch nhân cơ hội lại trừng mắt liếc nhìn anh một cái. Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ giữ chặt tay cô, mặc kệ cô giãy dụa vẫn cứng rắn kéo cô trở vào cửa biệt thự. Lâm Hiểu Tình nghe thấy tiếng ô tô thì chạy đến nhìn ba người đồng thời đi vào sân: “Ối! Hoan nghênh!”
Phản ứng của cô rất nhanh, Hùng Lập Tân nháy mắt với cô. Giản Tiểu Bạch nhăn nhó bị Mạc Tử Bắc kéo vào trong phòng.
“Vào đi anh Mạc.” Hùng Lập Tân khách sáo mời Mạc Tử Bắc vào nhà.
“Cám ơn!”
“Hút thuốc không?” Hùng Lập Tân hỏi.
“Tôi không hút!”
“À!” Hùng Lập Tân sửng sốt, trong ánh mắt sáng ngời hiện lên một tia giảo hoạt không dễ phát hiện: “Tôi cũng không hút nhưng trong nhà lúc nào cũng để sẵn dùng mời khách.”
Lâm Hiểu Tình nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện, thức thời kéo Giản Tiểu Bạch ra ngoài, chuyện của đám đàn ông cô không muốn tham dự, cô muốn khuyên vị mỹ nữ này đừng tiếp tục rầy rà nữa.
“Tiểu Bạch, cậu đùng là, mình không biết cậu đang nhăn nhó cái gì nữa. Trông dáng vẻ anh ta rất sốt ruột, sao cậu lại không thể tha thứ cho anh ta vậy?”
“Mình không vượt qua được chướng ngại trong lòng. Hiện tại mình hận không thể xé nát cái gương mặt như hoa kia của anh ta, thật đáng giận. Giản Tiểu Bạch trong lòng vẫn đầy căm phẫn tức giận nghiến răng.
Lâm Hiểu Tình cười khanh khách: “Hùng Lập Tân không giận thì cậu giận làm cái gì?” “Mình không có độ lượng như anh Hùng. Mình hận gã đó!”
“Ấy! Bỏ đi mình thấy rồi anh ta vẫn sẽ kiên quyết kéo cậu đi thôi. Đàn ông ấy mà trời sinh đã có bản tính chiếm đoạt. Khí thế của anh ta quyết định hành động của anh ta.”
Giản Tiểu Bạch nghe cô nói như vậy sợ tới mức lập tức kêu lên: “Mình phải chạy nhanh đi thôi. Mình muốn đi đón Thiên Thiên, không được nói cho chỗ của mình, mình muốn trốn đi một thời gian!”
“Ấy!” Lâm Hiểu Tình còn chưa nói xong Giản Tiểu Bạch đã nhanh như chớp chạy đi mất. Cô lập tức trở lại phòng la lên với hai người đàn ông: “Tiểu Bạch đi rồi!”
Mạc Tử Bắc đứng vọt dậy: “Xin lỗi hôm khác tôi lại đến.”
“Chờ một chút anh Mạc.” Hùng Lập Tân gọi anh lại.
“Ơ!” Mạc Tử Bắc đảo mắt nhìn anh ta: “Vâng?”
Hùng Lập Tân nhẹ nhàng mà nói: “Ôn Hướng Đình đã vượt ngục trốn ra khỏi trại giam rồi.”
“Hử?” Mạc Tử Bắc cau mày nhưng vẫn không quên hỏi: “Anh Hùng làm sao mà biết được?”
“Trên báo có đăng!”
“À!” Mạc Tử Bắc bởi vì muốn đuổi theo Giản Tiểu Bạch nên cũng không hỏi nhiều nữa. “Tạm biệt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...