Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Cửa ầm một tiếng rồi đóng lại khiến Mạc Tử Bắc ngây người. Giản Tiểu Bạch lao ra ngoài cũng đã vào trong thang máy. Mạc Tử Bắc thấy cửa thang máy sắp khép lại thì la to: “Tiểu Bạch, từ từ, từ từ đã!”

Giản Tiểu Bạch ở trong thang máy đã sắp tức muốn chết rồi, cái tên đại sa trư tự cho mình là đúng quá rồi. Mạc Tử Bắc lại còn xấu xa không tự mình đi thu mua mà để cái tên gay Doãn Đằng Nhân kia đi.

“Đồ gay thối tha, chết tiệt!”

Cô thầm mắng trong lòng lại không biết Mạc Tử Bắc đã từ trên trên cầu thang chạy xuống tầng một, thở hổn hển đứng chờ cô ở cửa thang máy.

Cửa thang máy vừa mở ra cô liền đụng phải đôi mắt đẹp ngăm đen kia của anh. Chưa nói tới việc Phong Trì đã bị anh phá sụp, anh đã không tuân thủ lời hứa thì thỏa thuận giữa cô với anh cũng theo đó mà chấm dứt.

“Tiểu Bạch! Đừng đi!” Giọng Mạc Tử Bắc lúc này đã muốn không còn vẻ cuồng ngạo ban đầu mà chỉ có cầu xin.

“Đừng đi? Tiếp tục làm tình nhân của anh?” Giản Tiểu Bạch hừ lạnh: “Anh là người nói mà không giữ lời. Nếu anh đã như vậy, tự cho mình là đúng vậy thì cứ tiếp tục tự cho mình là đúng đi. Dù thế nào thì tôi nói cho anh biết, đời này anh đừng có hòng mà gặp được con!”

“Không! Anh muốn gặp nó!” Mạc Tử Bắc trong lòng khủng hoảng không thôi, con anh! Hiện tại tâm trạng anh ngoài khiếp sợ cũng chỉ là khiếp sợ: “Vì sao đến giờ mới nói cho anh biết?”

Giản Tiểu Bạch hầm hầm nhìn anh: “Mạc Tử Bắc, anh còn có mặt mũi hỏi tôi sao? Anh là cái đinh gì? Anh dựa vào cái gì mà phải nói cho anh biết?”

“Tiểu Bạch, nói thế nào thì anh cũng là ba của đứa bé!” Giọng nói Mạc Tử Bắc không khỏi mềm mại hẳn, sự hổ thẹn tích tụ trong trái tim anh, nếu thật sự có con vậy chắc cũng hơn bốn tuổi. Nó tên là gì nhỉ?


“Mạc Tử Bắc, tôi nói cho anh biết, đời này anh đừng mong gặp được nó! Cho dù anh có bản lĩnh gặp được thì tôi cũng sẽ không để cho nó nhận anh đâu. Anh nên vì chuyện anh đã làm mà trả cái giá thật đắt! Nhớ ngày đó anh cũng chỉ là cống hiến một con t*ng trùng mà tôi đã phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó. Anh muốn làm ba, tôi cũng sẽ không cho anh toại nguyện. Vốn tôi không muốn nói cho anh biết, cả đời cũng không nói nhưng mà anh quá đáng quá cho nên bây giờ tôi nói cho anh biết nhưng cả đời cũng không cho nó nhận anh.”

“Đừng! Đừng tàn nhẫn như vậy!”

“Tàn nhẫn?” Giản Tiểu Bạch cười lạnh: “Rốt cuộc là ai tàn nhẫn đây?”

Mạc Tử Bắc suy sụp, cụp vai xuống, biết mình hành động theo cảm tính quá nhưng hiện tại chuyện đã đến mức này thì anh phải làm thế nào mà giải quyết đây!

“Tiểu Bạch, cho anh một cơ hội đi. Anh sẽ bảo Nhân trả công ty lại cho anh Hùng ngay. Em nhất định phải cho anh một cái cơ hội, anh muốn gặp con anh!” Anh thật cẩn thận nói như đang cầu xin.

“Muộn rồi! Tôi đã rất giận, thực sự giận tên đại sa trư nhà anh!” Giản Tiểu Bạch vòng qua anh mà chạy đi.

Mạc Tử Bắc không ngăn cô lại, anh không biết nên ngăn như thế nào. Anh có con? Hèn gì trên bụng cô lại có một đường sẹo trắng, đó chính là vết sẹo để lại khi phải sinh mổ sao? Nói vậy lúc trước nhất định rất đau.

Mạc Tử Bắc trong lòng đủ mọi cảm xúc phức tạp, nên lấy cõi lòng như thế nào để đối mặt với Giản Tiểu Bạch đây? Còn nên lấy cõi lòng như thế nào để đối mặt với con anh nữa? Đứa con chưa từng gặp mặt? Đau đớn lấy hai tay che mặt, anh quyết định đi tìm Doãn Đằng Nhân sau đó bàn bạc làm thế nào!

Trong văn phòng Doãn thị, Doãn Đằng Nhân ngồi ở sau bàn ông chủ của mình, hai chân tự tại gác lên bàn làm việc, thoải mái mà dựa vào lưng ghế. “Mạc, nhiệm vụ cậu giao mình đã hoàn thành, cậu muốn cám ơn mình như thế nào đây?”


Mạc Tử Bắc nhìn cái gương mặt tuấn tú, mê hoặc chết người không đền mạng kia của anh ta mà bất lực cào tóc. “Nhân, cậu giúp mình một lần đi!”

“Hở?” Doãn Đằng Nhân nhìn vẻ mặt không chút gì vui vẻ của anh mà nhịn không được lại hỏi: “Sao vậy?”

Mạc Tử Bắc ngay cả cười cũng không được, gương mặt vốn hậm hực bởi vì anh ta hỏi mà càng thêm u ám. “Mình thật sự bị báo ứng rồi!”

“! Cái gì báo ứng?”

“Mình có con rồi!” Anh nói ra sự thật mà ngay cả chính anh cũng không tin.

“Cậu có con ? Nói đùa cái gì vậy? Sao mình không biết?” Doãn Đằng Nhân khoanh hai tay trước ngực, đôi chân vốn gác lên bèn bỗng chốc thả xuống đất: “Giản Tiểu Bạch có?”

“Ừ!” Mạc Tử Bắc thở dài một hơi!

“Cậu thở dài cái gì? Vậy đủ chứng minh năng lực sinh sản của cậu còn rất mạnh, mới mấy ngày mà đã có thai!”


“Không phải! Cô ấy năm năm trước đã có thai.”

“Cái gì?” Doãn Đằng Nhân kinh hãi. “Xin cậu một hơi nói rõ ràng dùm mình được không?”

Mạc Tử Bắc thở dài sau đó mới nói mục đích việc này cho anh ta. “Nhân, Tiểu Bạch năm năm trước đã mang thai con của mình, là con trai. Là cô tự mình nói ra nhưng hiện tại cô ấy không cho mình gặp con. Cô ấy nói đời này cũng không cho mình thấy gặp. Bây giờ mình rất hối hận, rất khổ sở, trong lòng mình thấy rất suy sụp.”

“Năm năm trước? Không phải chứ?” Vẻ mặt Doãn Đằng Nhân kinh ngạc giống như là ăn phải ruồi bọ vậy. “Một cô gái có thể vì một người đàn ông mà sinh con, có thể thấy cô ấy đối với cậu cảm tình sâu đậm thế nào. Thằng nhóc cậu thật may mắn! Nhưng mà nếu cô ấy đã nói cho cậu biết thì vì sao lại không cho cậu gặp con?”

“Haizz!” Mạc Tử Bắc ngửa mặt lên trời thở dài: “Mình bảo cậu làm cho công ty của Hùng Lập Tân không thể làm ăn, mà Hùng Lập Tân lại là ân nhân cứu mạng của cô ấy. Tiểu Bạch nói thế nào cũng không tha thứ cho mình. Hiện tại mình cũng không biết nên làm cái gì cho nên mới tới tìm cậu bàn thử.”

“! Mạc! Lúc trước chính cậu muốn mình giúp, cậu cũng nói xảy ra chuyện mình không phảo chịu trách nhiệm!” Doãn Đằng Nhân phủi tay rất sạch sẽ.

“Nhân, cậu vẫn phải giúp mình nghĩ cách.” Mạc Tử Bắc biết anh ta có rất nhiều cách, bằng không anh cũng sẽ không tìm đến anh ta.

“Haizz! Mình có thể có biện pháp gì chứ? Mình thấy từ sau khi cậu về nước chỉ số thông minh hình như giảm đi không ít. Mình thật sự không rõ tài sản của cậu là làm thế nào mà kiếm được nữa. Mình nghi cậu trốn thuế, lậu thuế hoặc là kinh doanh phi pháp mới trở nên giàu có như ngày hôm nay quá.” Doãn Đằng Nhân bí hiểm nhìn chằm chằm ánh mắt Mạc Tử Bắc.

“Nhân. Mình không có tâm trạng nói đùa với cậu đâu. Cậu mau nghĩ cách đi!” Mạc Tử Bắc đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi.

“Ha ha! Rồi! Mình đây đem quảng cáo của Doãn thị giao cho anh ta làm, cả công ty cậu nữa. Tin chắc có hai công ty lớn của chúng ta nâng đỡ, công ty Hùng Lập Tân sẽ nhanh chóng hưng thịnh lên thôi.”

“Nhưng mà danh dự của anh ta làm thế nào mà khôi phục đây?”


“Đơn giản lắm. Mình thấy anh ta là người rất lương thiện, danh dự rất tốt, cậu đến nhà người ta xin lỗi là được! Mình thấy anh ta sẽ nể mặt cô Giản mà tha thứ cho cậu, đương nhiên cũng nhân tiện tha thứ cho mình.” Doãn Đằng Nhân nháy mắt.

“Xin lỗi?” Mạc Tử Bắc có chút xấu hổ.

“Chuyện tới lúc này rồi thì mặt mũi quan trọng hay là con cậu quan trọng hả? Nghĩ lại xem một cậu nhóc hoạt bát? Chậc chậc chắc cũng bốn năm tuổi nhỉ? Tràn ngập tinh thần phấn chấn đứng ở trước mặt cậu thì cậu phải tự hào biết bao? Có phải không?”

“Ừ!” Mạc Tử Bắc bất lực thở dài. “Đúng là báo ứng. Không phải không báo mà chưa tới lúc!”

“Mau đi đi! Nghe nói Hùng Lập Tân cũng không có sứt đầu mẻ trán đâu. Những người khác công ty đóng cửa đều ủ rũ tìm cái chết còn anh ta thì ngược lại cho mọi người một kỳ nghỉ dài hạn còn bản thân thì an nhàn thảnh thơi, không biết làm cái gì cho có vẻ bận rộn. Doãn Đằng Nhân đúng là đã tìm người đi dò là tin tức.

“Anh ta tâm tính rất tốt, có phong độ đại tướng!” Mạc Tử Bắc lúc này đây là tán thưởng tự đáy lòng.

“Cậu mau đi đi! Haizz! Cậu vậy mà lại có con? Không được mình cũng muốn sinh một cục cưng chơi, ôi ôi Tiểu Túc, Tiểu Túc!” Anh ở trong văn phòng hét to.

Túc Nhĩ Nhiên nghe thấy giọng anh ta thì đi vào cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì?”

Doãn Đằng Nhân không trả lời cô, ngược lại nói với Mạc Tử Bắc: “Mạc, cậu đi nhanh đi! Mình muốn tạo người!”

“Ờ!” Mạc Tử Bắc cười nhạo: “Được rồi, mình đi xin lỗi đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui