Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Người đàn ông đứng ở đầu cầu thang có cái cằm nhẵn thín không có một cọng râu, trong mắt hắn hiện lên một tia độc ác. Nhìn chiếc xe thể thao tuyệt trần rời đi hắn ta nhổ một bãi nước bọt.

“Chậm quá để nó đi xuống lầu rồi.”

Giản Tiểu Bạch ở cùng Mạc Tử Bắc một tuần. Trong một tuần này anh gần như là rất ít đến công ty cho dù có đến cũng trở về rất nhanh. Điều này làm cho cô muốn rời khỏi nhà trọ của Mạc Tử Bắc cũng không có thời gian.

Lâu rồi không nhìn thấy Thiên Thiên nên trong lòng cô rất đau khổ, nhớ con mà chẳng thể nào nói ra. Nhân lúc Mạc Tử Bắc đến công ty, cô cuối cùng cũng tranh thủ cơ hội để rời đi, cửa thang máy vừa mở thì cô đã bị một người kéo vào. Ngay sau đó người nọ bịt một cái khăn lên mũi cô, một hương thơm truyền đến, cô ngay lập tức ngất đi.

Lúc tỉnh lại, cô đang nằm trên mặt đất, trên người dính đầy cát. Đây là đâu? Nhìn cũ cũ giống như căn miếu hoang đổ nát trong phim Thiện nữ u hồn khiến người ta rợn tóc gáy. Trong đầu đang rối tinh lên thì đột nhiên cô nhớ tới vừa rồi hình như bị người ta bịt mũi ngay cả dáng vẻ của người đó thế nào còn chưa kịp thấy thì đã ngất đi. Chẳng lẽ? Cái khăn đó có tẩm thuốc mê? Trong lòng cô vô cùng lo sợ bất an, chưa biết là lành hay dữ!

Giản Tiểu Bạch cau mày, mở to hai mắt, kính sát tròng suýt chút nữa là rơi mất. Muốn lấy tay đẩy mí mắt một cái thì lại phát hiện tay mình bị trói. Hai tay bị trói quặt ra sau bằng dây thừng rất chặt. Cô sợ hãi nhắm chặt mắt bình ổn lại nhịp trái tim. Cô tự nói với mình bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Cô cựa quậy cố hết sức ngồi dậy. Lúc này mới phát hiện đầu gối bị xước, vết thương chảy ra một ít máu cũng có hơi đau. Không có ai sao? Cô bị bắt cóc sao? Vì sao lại phải bắt cóc cô?

Cũng may là chân không bị trói, cô đứng lên định lén trốn đi. Chỗ này trông như là một nhà xưởng bỏ hoang, cũng chỉ có một cái cửa chính. Nếu cô muốn trốn ra ngoài thì phải đi theo đường cửa chính. Cửa sổ đều đã bị gạch đỏ chồng lên chắn lại.


Vừa lén đi tới cửa thì bất ngờ đụng phải một đôi mắt nham hiểm độc ác, trong đôi mắt đó còn đầy tà ác và hung tợn. Giản Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng khẽ nói: “Ông! Ông là Ôn Hướng Đình?”

“Ha ha ha!” Giọng cười của hắn ta khàn khàn chứ không chói tai như của phụ nữ.

Giản Tiểu Bạch đột nhiên nhớ là Mạc Tử Bắc từng nói hắn ta hiện tại đã trở thành thái giám, đúng là khôi hài, thái giám thời hiện đại. Cô tình cờ gặp phải không biết là may mắn hay là bất hạnh đây nữa.

“Ông muốn làm gì?” Giản Tiểu Bạch tựa vào một bên tường: “Vì sao ông lại phải bắt cóc tôi?”

“Vì sao hả?” Ôn Hướng Đình hừ lạnh. “Việc này thì phải trách Mạc Tử Bắc, ai bảo nó để ý mày như vậy? Năm năm trước bố mày không thực hiện được, năm năm sau cũng không thể thực hiện được hừ! Nếu tao đã không chiếm được thì nó cũng đừng mong có được.”

“Vì sao ông phải đối đầu với anh ta?” Giản Tiểu Bạch nghe thấy sự nguy hiểm ẩn chứa trong giọng điệu của hắn mà trong lòng không khỏi sợ hãi. Gã điên này đã… rồi.

“Vì cái gì hả?” Ôn Hướng Đình đưa cái miệng đầy mùi hôi thối đến gần mặt Giản Tiểu Bạch làm cô thiếu chút nữa thì ngạt thở.

“Ông tránh xa tôi ra một chút!” Cô khẽ la lên.


“Con thối tha!” Ngay sau đó bốp một tiếng, trên mặt Giản Tiểu Bạch liền in đậm năm dấu tay: “Con thối tha, đã đến đây rồi mà mày còn muốn ra lệnh hả? Năm năm trước nó cứu được mày thì năm sau cũng cứu được sao?”

Giản Tiểu Bạch bị hắn ta tát một cái mà choáng váng: “Ôn Hướng Đình, ông mà cũng là đàn ông hả? Có gan thì ông đi tìm anh ta mà đấu đi!”

“Ha ha ha ha.” Ôn Hướng Đình cười lạnh. Trong mắt hiện lên một tia thống khổ: “Tao đã không còn là đàn ông lâu rồi. Nỗi khổ này bọn mày làm sao có thể hiểu được? Tìm nó đấu thì tao đấu không lại nhưng đến hổ cũng có lúc ngủ gật, tao đã bắt được mày rồi thì còn phải sợ nó không cầu xin tao sao?”

“Ông nghĩ anh ta để ý đến tôi sao?” Giản Tiểu Bạch hừ lạnh. “Nói cho ông biết anh tacăn bản không hề cần tôi!”

“Mày nói bậy!” Ôn Hướng Đình gầm nhẹ.

“Tôi chỉ là tình nhân của anh ta. Anh ta chỉ có hận tôi mà thôi. Cho dù ông có tra tấn tôi đến chết thì đối với anh ta cũng chẳng có chút tác dụng nào.”

“Tao không tin!” Ôn Hướng Đình đã bắt đầu dao động, giọng nói cũng ngập ngừng theo.


“Tin hay không tùy ông!” Giản Tiểu Bạch quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn cái gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ kia của Ôn Hướng Đình.

Hắn ta xoay người bỏ đi ra ngoài, vẫn là cái kiểu lắc lư chẳng khác nào năm năm trước. Hắn ta cũng không có bởi vì tài sản chìm xuồng mà cũng chìm xuồng theo, trông vẫn… như vậy!

Hắn ta lấy điện thoại ra.

“Alo!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Mạc Tử Bắc. Hắn ta dùng giọng nói eo éo để nói chuyện với Mạc Tử Bắc, tuy chưa nhắc đến Giản Tiểu Bạch nhưng Mạc Tử Bắc nghe thấy cái giọng đó thì trong lòng cũng run lên.

Đột nhiên Ôn Hướng Đình nói: “Mạc Tử Bắc, người phụ nữ của mày đang ở trong tay tao!”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới nói: “Ôn Hướng Đình, ông bày ra chuyện này là có ý gì?”

“Hừ hừ! Tao không có ý gì hết. Mày không phải là muốn cười nhạo tao sao? Nói cho mày biết, tao cũng không muốn sống nữa, trước khi chết tao muốn kéo con ả của mày cùng chết với tao. Mày nói có được không?” Hắn ta cười vô cùng tà mị.

Nghe đến đó trực giác mách bảo Giản Tiểu Bạch rằng hắn ta không nói đùa. Trong lòng cô liền thấy sợ hãi, cô không muốn chết, cô còn có con trai, cô chết rồi thì Thiên Thiên phải làm sao?

“Ôn Hướng Đình!” Giọng Mạc Tử Bắc đã trầm thấp đến không còn chút hơi ấm. “Anh tốt nhất đừng có làm những hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ không khách sao với anh.”


“Hừ! Tao chết rồi thì mày tính xuống âm phủ tìm tao tính sổ sao? Tao chết thì mày cũng chết theo sao?” Ôn Hướng Đình vốn đã rất vô lại đến bây giờ trở thành thái giám lại hai bàn tay trắng nên hắn ta có đi đến cực đoan cũng không khó hiểu.

“Ôn Hướng Đình nói đi, anh muốn cái gì?”

“Muốn cái gì?” Ôn Hướng Đình cười lạnh: “Muốn mày chết!”

“Anh thấy tôi sẽ vì một người phụ nữ mà chết sao?” Giọng Mạc Tử Bắc trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến, nghe không ra cảm xúc gì, Giản Tiểu Bạch nín thở không thể tin anh lại muốn cô chết cùng Ôn Hướng Đình.

“Mày không chết cũng không sao.Mày không chết, hai bọn tao sẽ chết còn mày thì phải đau khổ cả đời.” Hắn ta dường như đã tìm ra cách uy hiếp Mạc Tử Bắc.

“Được! Anh thắng! Có thể nói điều kiện của anh không, tôi chỉ muốn cô gái đó bình yên vô sự.” Giọng nói rõ ràng của anh rơi vào trong tai cô, Giản Tiểu Bạch không biết là nên cảm động hay là nên mắng anh ngốc.

“Tao rất hiểu mày. Tính khí của mày với ông già rất giống nhau. Ông ta thì si mê không thay đổi còn mày thì đối với con ả này si mê không dứt. Tao giết con ả của mày, nhìn mày cả đời phải đau khổ là điều duy nhất tao muốn! Chỉ như thế thôi! Tao cũng chẳng còn muốn gì! Có muốn cũng không có hứng, không được chơi gái thì đời này sống cũng chẳng có gì vui. Đúng không?” Hắn ta cười đến thực tà ác. “Có điều trước khi tao chết sẽ làm cho con ả của mày vui một chút!”

“Ôn Hướng Đình, anh đừng có làm bậy. Chúng ta có thể thương lượng.” Giọng nói lo lắng của Mạc Tử Bắc truyền đến, không còn vẻ vô cảm như vừa rồi.

Cạch một tiếng điện thoại bị ngắt. Ôn Hướng Đình ném điện thoại vào vách tường. Hắn ta cười lạnh đi tới chỗ Giản Tiểu Bạch, cô lui về sau hắn ta đuổi theo, cô lại lui về phía sau hắn ta lại nhào lên kéo váy của cô. Roẹt một tiếng, cái váy dài cũng theo đó mà toạc ra để lộ vai cùng nội y ren màu hồng nhạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui