Bến xe An Ý...
Will khoác chiếc áo đen dài tận gối, trùm mũ kín đầu, đeo kính râm đứng ở một góc.
Cô luôn để mắt đến mọi thứ xung quanh vì sợ sẽ có người theo dõi.
Hôm nay, theo lời của ông chủ lớn, Henry sẽ đến gặp cô.
Chiếc Rolls - Royce dừng lại ở đằng xa.
Henry nhìn ra ngoài, liền thấy được người mình cần tìm.
Cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra, Henry đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm che đi đôi mắt rồi bước xuống xe đi về phía cô gái.
Nhìn thấy dáng vẻ kì lạ của người thanh niên đang đi về phía mình, Will lập tức tỏ ra phòng bị.
"Kẻ thống trị bóng tối!"
Khi nghe được câu nói đó, Will lập tức ngẩn người.
Câu nói đó...
"Anh là Henry?"
"Là tôi!"
Chăm chú quan sát người trước mặt, Will lấy ra một tập tài liệu đưa cho Henry rồi nhỏ giọng nói:
"Đây là toàn bộ những thông tin mà anh cần."
"Tốt! Tôi có nhiệm vụ mới cho cô đây!"
"Nói đi."
"Tìm cách tiếp cận với những người thân cận nhất của Mộ Tử Khanh.
Điều tra xem tập tài liệu mật có danh sách những thành viên của tổ chức đang được cất giấu ở đâu?"
"Anh ta có danh sách? Vậy chẳng phải là anh ta đã biết..."
"Không! Trong đó đều là những mật danh để các thành viên xưng hô với nhau, người ngoài sẽ không biết được họ là ai."
"Tôi hiểu rồi!"
"Nhớ! Phải tìm đủ mọi cách lần ra tung tích của nó càng sớm càng tốt."
"Tôi biết rồi."
"Được rồi! Cô trở về đi."
Henry quay người bỏ đi thì Will liền gọi lại:
"Henry..."
"Chuyện gì?"
"Nếu có thể...!đừng làm hại cô ấy được không?"
"Chỉ cần cô ta không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta thì tôi cũng sẽ không động đến cô ta."
Nói rồi liền lạnh lùng bỏ đi.
Chỉ là khi quay lưng đi, trên khoé môi lại kéo ra một nụ cười tàn ác.
"Liên quan đến Mộ Tử Khanh thì làm sao mà sống được..."
____________
Tám giờ tối...
Mộc Uyển và Uyển Đồng đã đến nhà hàng Xuân Hà đợi hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy Tần Hạo Minh xuất hiện.
Gọi điện thoại thì anh ta cũng không nghe máy.
Mộc Uyển tự hỏi, có khi nào mình bị anh ta chơi khăm rồi không?
"Uyển à! Cái bao tử của mình nó dựng cờ khởi nghĩa rồi nè."
"Xin lỗi! Chắc anh ta không tới đâu."
"Cậu giỡn với mình sao?"
"Xin lỗi xin lỗi mà! Hay là chúng ta gọi gì đó ăn đi."
"Nói vậy còn nghe được.
Phục vụ!"
Nghe được tiếng gọi, người phục vụ đi vào.
Cúi đầu cung kính, anh phục vụ trẻ tuổi nhỏ giọng hỏi khách:
"Hai vị muốn dùng gì ạ?"
"Mỗi món một phần, mang hết ra đây.
Cho thêm hai chai rượu vang."
"Vâng!"
"Khụ khụ..."
Mộc Uyển đang uống nước, nghe được cách bạn mình gọi món, cô sặc sụa, ho đến chảy nước mắt.
Uyển Đồng vừa đưa tay vuốt nhẹ lưng cho cô vừa lo lắng:
"Cậu sao vậy?"
"Không...!Khụ khụ..."
"Từ từ thôi! Sao lại sặc nước vậy?"
"Uyển Đồng, mỗi món một phần...!Hai chúng ta ăn tới sáng cũng ăn không hết đâu."
"Cậu xem thường mình quá rồi đó."
"Hả????"
"Yên tâm, bảo đảm giải quyết gọn gàng."
"Hơ...!Hơ hơ..."
Đấy! Bạn cô đấy, ăn một mình bằng người khác ăn hai người.
Thật là đến chịu.
Ít lâu sau, phục vụ thay nhau mang thức ăn bày lên.
Nhìn một bàn ăn đầy ắp, Mộc Uyển thật là khóc không được mà cười cũng không xong.
"Chị Đồng Đồng à! Giờ chị định giải quyết sao đây?"
Dương Uyển Đồng nhìn đống thức ăn trên bàn, ít nhất cũng hơn chục món khác nhau.
Hai người các cô...!Giải quyết đống này...!Hình như...
"Xin lỗi! Mình kêu hơi lố xíu."
"Lố xíu á??? Lố một đống luôn á chứ xíu gì nữa."
"Hì hì...!Mình...!Mình đâu có cố ý..."
"Ăn không hết cái đống này thì cậu ngủ ở đây luôn đi."
"Đừng mà...!A Uyển yêu dấu, đừng có tàn nhẫn như vậy mờ."
Vừa nói, Uyển Đồng vừa gục đầu vào vai cô mà vừa khóc vừa la.
Cái cách mè nheo của cô ấy thật là khiến người ta cảm lạnh quá đi thôi.
Đám người Mộ Tử Khanh vừa hay lại hẹn nhau tới đây ăn cơm.
Vì Mặc Đình Kiên còn có buổi họp báo để quảng bá phim mới cho công ty nên không thể đi cùng.
Kết quả là Mộ Tử Khanh và Tô Dĩ Thần cùng nhau đến nhà hàng Xuân Hà.
Đi ngang qua phòng bao, cánh cửa chỉ khép hờ.
Vừa hay họ lại nghe được tiếng cười đùa của hai cô gái.
Ghé mắt vào xem, liền bắt gặp Mộc Uyển và Uyển Đồng.
"Mộc Uyển..."
Nghe có người gọi, hai cô gái mới thôi không đùa nữa.
Đưa mắt nhìn ra phía cửa, Uyển Đồng bỗng dưng thấy mặt mình nóng lên.
Nhớ lại cảnh tượng lúc ban sáng...!Ôi! Xấu hổ chết đi được.
Nhìn thấy Mộ Tử Khanh, Mộc Uyển liền mừng rỡ.
May quá! Lúc đang lo không có ai ăn hết đống thức ăn này thì vừa vặn hai người đàn ông này tới đây.
Đứng dậy đi về phía anh, Mộc Uyển mỉm cười rất vui vẻ.
Anh tới rồi, vừa có người ăn phụ, vừa có người trả tiền.
Tiện cả đôi đường.
Ôm lấy cánh tay anh, cô dịu dàng hỏi:
"Sao anh lại tới đây?"
"Bọn anh tới ăn cơm."
"A...!Vậy ngồi xuống ăn cùng nhau đi.
Bọn em cũng vừa mới gọi món thôi."
Mộ Tử Khanh nhìn cô, gương mặt điển trai lộ ra một nụ cười chết người.
Đưa tay lên véo nhẹ mũi cô, anh cưng chiều nói:
"Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ cái gì."
Đưa tay lên xoa xoa mũi, cô làm ra vẻ ủy khuất:
"Em có nghĩ gì đâu mà!"
"Có hai người, lại gọi nhiều như vậy, em ăn hết sao?"
Uyển Đồng cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói với biểu cảm vô cùng thành khẩn:
"Anh Mộ à...!Là...!Là tôi gọi."
Tô Dĩ Thần luôn im lặng, giờ nghe được tiếng cô nói, tự dưng lại không nhịn được mà trả lời.
"Cô định ăn luôn bữa sáng sao?"
"Tôi...!Tôi chỉ lỡ thôi."
Nhìn bộ dạng hối lỗi của cô ấy, Tô Dĩ Thần chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhìn cô mảnh mai như vậy, hai người các cô cộng lại, nhiều lắm thì cứ cho là ăn được hết một nửa.
Một nửa còn lại, chẳng phải để ăn bữa sáng luôn hay sao.
"Đi về phía Uyển Đồng, Tô Dĩ Thần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhìn thấy chai rượu vang trên bàn, anh cầm lên rồi nói bằng thái độ hết sức là "thán phục".
"Lại còn gọi cả rượu?"
"Tôi...!Chỉ muốn uống chút thôi."
"Chút thôi...!Là vậy sao?"
Thái độ trêu chọc người khác này của Tô Dĩ Thần khiến cho Mộ Tử Khanh vô cùng ngạc nhiên.
Từ sau khi Trình An An bỏ đi, cái dáng vẻ này cũng không còn xuất hiện nữa.
Bây giờ trước mặt cô gái này, anh như thấy lại được Tô Dĩ Thần của sáu năm về trước.
Không nén được sự tò mò, Mộ Tử Khanh lên tiếng hỏi:
"Hai người quen nhau sao?"
"Không có."
Dương Uyển Đồng lập tức phản bác.
Tô Dĩ Thần ngồi bên cạnh tỏ ra không hài lòng lắm.
Đặt chai rượu xuống bàn, anh quay sang nhìn cô:
"Ôm cũng đã ôm rồi, còn không quen sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...