Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly
Biên tập: Tiểu Sên
Dọc theo đường đi, Lê Tuấn Uy đều nhắm mắt im lặng, cô nghĩ hình như vì cô kiên trì đưa anh đến bệnh việc nên anh mới hờn dỗi thế này, vậy nên cô cũng không dám nhiều lời như bình thường nữa.
Khi đến trước khu chung cư Húc Quang, anh mở mắt nhìn hai bọc thuốc trong tay cô, một bọc là của anh, một bọc khác thì viết tên của cô, anh hỏi.
“Cô làm sao vậy? Tại sao cũng phải lấy thuốc?”
“Cổ họng tôi có hơi đau, có thể do tối qua dầm mưa nên vậy. Thật sự xin lỗi, nhất định là do anh bị tôi lây bệnh khi đưa tôi về nhà.”
“Đừng nói bậy, cổ họng tôi đã đau hai ngày rồi, theo như cô nói thì chắc do tôi lây bệnh cho cô mới đúng!”
Cô quay sang nhìn anh: Cũng không phải không có khả năng.
Xe dừng trước cửa.
Anh trả tiền rồi lên lầu.
Thấy Hữu Ninh vẫn theo sau anh vào trong thang máy, anh có chút kinh ngạc.
“Cô đã đưa đồ đến rồi, cũng đưa tôi đến bệnh viện khám rồi, không phải cô nên trở về sở sự vụ sao?”
Nghe vậy, cô quẫn đến đỏ bừng mặt: Người này sao lại nói chuyện như thế chứ! Làm như cô là một người không biết xấu hổ vậy, cứ kẽo đẽo muốn theo anh ta. Bất giác, cô cảm thấy có chút tổn thương lòng tự trọng.
“Tôi không biết vì sao anh nói như vậy, tôi chỉ cho rằng tôi đang làm chuyện nên làm thôi. Nếu tôi có sai, anh cứ nói rõ, mà không cần phải tỏ ra không kiên nhẫn như vậy.”
Cửa thang máy mở ra, anh đi ra ngoài, nhưng cô vẫn còn do dự đứng trong thang máy.
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, đè lại thang máy.
Đây rồi, lại tới nữa!
Cô gái này lại lộ ra vẻ mặt bị thương đứng một bên, khiến cho anh ảm thấy mình giống như một kẻ bại hoại, đáng bị bắn chết vậy.
“Vậy cô muốn làm thế nào?” Anh đành lên tiếng hỏi, nhưng thật ra trong lòng lại hy vọng cô nói sẽ trở về sở sự vụ.
Nhưng cô vẫn đi ra.
Anh thấy không còn cách nào nữa mới lấy chìa khóa, mở cửa.
Nhìn thấy sô pha, mí mắt anh bắt đầu nặng trĩu. Nhất định là do hiệu quả của thuốc nên anh mờ mịt nói với cô.
“Được rồi, còn có việc gì cô cho là mình nên làm thì làm nốt đi! Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Làm xong nhớ khóa cửa… giúp tôi.”
Nói xong, anh liền ngủ thật.
Hữu Ninh không thể tin được anh có thể ngủ nhanh đến vậy.
Cô nhìn anh, khoảng cách gần thế này hình như là lần đầu tiên.
Lúc này mới phát hiện anh là một người rất dễ nhìn. Mày rậm, mũi cao thẳng, cùng với đôi môi hoàn mỹ, nếu anh không phải lúc nào cũng lộ ra ánh mắt nghiêm túc thì nhất định sẽ khiến không ít phụ nữ xiêu lòng.
Cứ lén lút nhìn anh đang chìm vào trạng thái ngủ say, khiến lòng cô hơi xao động, có điều cô lại nghĩ đến điều này chỉ là khoái cảm khi rình coi ông chủ của mình mà thôi.
Cô lén nhìn anh một lúc lâu, lâu đến mức cô cảm thấy chột dạ.
Vì để thoát khỏi loại cảm giác này, cô quyết định làm việc gì đó. Cô dém chăn cho anh, sau đó lại mở tủ lạnh nhìn xem có gì anh có thể ăn được khi tỉnh ngủ hay không, nhưng lại phát hiện bên trong tủ lạnh không có gì cả.
Cho nên cô lại ra cửa, đi một chuyến đến siêu thị, sau đó đem thực phẩm, rau quả gì đó chế biến rồi nhét vào tủ lạnh của anh, dán giấy ghi nhớ ở chỗ dễ thấy rồi mới trở về sở sự vụ.
Lê Tuấn Uy ngủ rất sâu, đến khi anh tỉnh lại đã là buổi tối.
Anh cố gắng nhớ lại chuyện sáng nay. À, Lương Hữu Ninh đã tới, đưa văn kiện khẩn cấp cho anh… Hình như cô còn đưa anh đi bệnh viện, sau khi trở về, anh liền ngủ mất.
Rốt cuộc bây giờ là mấy giờ?
Anh nâng nay, nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ rồi.
Khó trách anh cảm thấy hơi đói.
Anh đứng dậy mở đèn, phát hiện trên bàn trà để rất nhiều thứ linh tinh.
Thứ nhất, trên mặt bàn có một tờ giấy a4, có một chiếc ly chặn bên trên, trang giấy được viết bằng bút đỏ: Xin anh nhớ rõ phải uống thuốc sau khi ăn ba mươi phút. Trong tủ lạnh có đồ ăn, hâm nóng lên có thể ăn được.
Thứ hai, là thuốc anh cần uống, bên cạnh là một bình giữ nhiệt đựng nước ấm bên trong.
Thứ ba là quần áo ngủ sạch sẽ của anh, được sắp xếp gọn gàng bên cạnh.
Thứ tư là túi đựng tư liệu của sở sự vụ, bên trong có báo kinh tế tài chính anh phải xem mỗi ngày, bên cạnh lại là một ly nước ấm khác, trên thân ly có dán một miếng giấy note, ghi rằng: Trà hoa cúc, thích hợp uống khi bị cảm.
Anh có chút ngạc nhiên nhìn những việc trước mắt, chỉ đơn giản là tò mò, cho nên anh đi đến phòng bếp.
Trên bếp gas có hai chiếc nồi lớn, giấy note dán lên phân biệt là “canh gà nấm hương” và “cà ri”
Anh nhìn nồi cơm điện, quả nhiên bên trên cũng dán một tờ note, ghi “Cơm đã nấu xong”.
Rồi đến khi anh mở tủ lạnh, anh mới cảm thấy bình hoàn toàn bị người nào đó đánh bại!
Trong ngăn đông lạnh có bánh sủi cảo, bánh bao và pizza.
Ngăn lạnh thì có mấy loại trái cây tươi như lê, nho, táo, còn có món rau chân vịt trứng bắc thảo đậu hũ trộn măng.
Không chỉ như thế, còn có hai bình lớn đựng nước chanh.
Anh đóng cửa tủ lạnh lạnh, khóe mắt không khỏi run rẩy. Trời ạ! Cô gái này làm gì thế này?
Anh chỉ cảm nhẹ thôi mà, có cần phải nghiêm trọng như vậy không?
Đột nhiên chuông cửa vang lên, anh đi đến mở cửa.
“Anh, anh đỡ hơn chưa?” Lê Ngọc Hà hỏi xong, nhịn không được đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Anh nhíu mày: “Em nhìn cái gì?”
Cô tiến sát về phía anh hỏi: “Nói mau, người đi cùng anh hôm nay là ai? Bạn gái à?”
“Em đừng nói bậy, cô ấy không phải bạn gái của anh.” Anh đi đến bàn trà ngồi xuống, cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi lên xem.
“A, gì chứ, anh già như vậy mới chịu quen bạn gái, còn muốn giả vờ thần bí cái gì.” Cô nói, rồi tìm đôi dép lê trong tủ giày đổi.
“Tan làm sao không về nhà đi, đến chỗ anh làm gì?” Tại sao hôm nay tivi không có chương trình nào đáng xem nhỉ?
“Em thấy anh bị bệnh, chắc là nhạt miệng lắm nên muốn tìm anh ra ngoài ăn cơm.” Nói xong, cô mở lớn mắt nhìn “đội ngũ” trên bàn trà.
“Chỗ anh có đủ đồ ăn rồi, em ở lại ăn luôn đi.” Nói xong, anh nhìn em gái nhà mình.
“Chờ một chút, mấy thứ này ai làm cho anh? Phải cẩn thận nha.”
“Là trợ lý nghiệp vụ của anh.”
“Trợ lý nghiệp vụ?”
“Đúng vậy, chính là người hôm nay đưa anh đến bệnh viện.”
“Oa!”
“Oa cái gì mà oa? Em muốn ăn gì?”
“Anh có gì ăn được?”
“Cà ri, với canh gà nấm hương, được không?”
“Được ạ.”
“Ở trên bếp ga đấy, em đun nóng một chút là có thể ăn.”
Mười phút sau.
Trước mặt hai người đã đặt hai món cà ri nóng hổi và canh gà nấm hương, Lê Ngọc Hà đột nhiên nói: “Còn thiếu một đĩa rau xanh, vậy bữa cơm này sẽ hoàn chỉnh rồi.”
“Trong tủ lạnh có.” Lê Tuấn Uy nói.
“Cái gì?” Lê Ngọc Hà nghe vậy, lập tức mở tủ lạnh, nhìn thấy tủ lạnh bị nhét rất nhiều đồ, cô la lên.
“Oh my God!”
“Ăn cơm đi.” Lê Tuấn Uy bình tĩnh nói.
Lê Ngọc Hà bưng đĩa rau chân vịt, trứng bắc thảo đậu hũ trộn măng đi đến bàn ăn.
“Này… Đây đều do vị trợ lý nghiệp vụ kia chuẩn bị giúp anh?”
“Chắc vậy.”
“Cô ấy nhất định rất yêu anh.”
Lê tuấn Uy trừng cô.
“Trời ạ! Em đừng có nói hươu nói vượn nữa được không, cô ấy rất sợ anh.”
Vậy nên làm sao có thể yêu anh được.
“Trợ lý nghiệp vụ nào mà không sợ anh? Nhưng có ai sẽ vì anh làm mấy chuyện này chứ?”
Em ấy nói thế này là sao? Chẳng lẽ anh thật sự gặp quỷ rồi.
“Đây chính là sở thích… Của cô ấy. Cô ấy còn làm bánh gato mời mọi người trong sở sự vụ nữa, chẳng nhẽ cô ấy đều yêu tất cả mọi người ở sở sự vụ?”
Cô vẫn cảm thấy mình không nghĩ sai.
“Nói thật ra, nếu anh là sếp của em, em không lấy thuốc độc độc chết anh là đã nhân từ lắm rồi, còn làm như vậy làm gì?”
“Lê Ngọc hà, em rốt cuộc đến đây ăn cơm với anh hay muốn chọc anh tức chết?”
“Được rồi, được rồi, chúng ta ăn cơm, ăn cơm.” Lê Ngọc Hà nhượng bộ.
Hai người ăn miếng cơm cà ri đầu tiên, đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Cà ri thơm quá. Anh, anh cũng cảm thấy như vậy đúng không?”
“Đúng là rất thơm.” Quả thật là món cơm cà ri ngon nhất anh từng ăn qua.
“Anh nhất định phải hỏi cô ấy làm món này thế nào nha.”
“Có gì hay mà hỏi.”
“Anh không tò mò sao, mà chuyện này có gì không thể hỏi đâu?”
“Sở sự vụ là nơi làm việc, hơn nữa một người đàn ông như anh hỏi chuyện này làm gì, không thấy rất kỳ quái sao?”
“Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ đi làm là không được thoải mái nói chuyện, giao lưu tạo cảm tình à?’
“Chuyện này không quan trọng.”
“Vậy đàn ông sẽ không ăn cơm à?”
“Em thật sự rất nhàm chán đấy.”
“Anh mới nhàm chán. Cuối cùng em cũng biết vì sao nhân viên lại sợ anh như vậy rồi, đã biết vì sao mỗi trợ lý đều không thể trụ được quá ba tháng.”
Lê Tuấn Uy ăn xong cơm bắt đầu uống canh gà, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời phê bình của am gái.
Anh thật không hiểu được, vì sao cô Lương Hữu Ninh này làm gì cũng đều ăn ngon như vậy?
“Anh?” Lê Ngọc Hà phát hiện anh thẫn thờ, vì thế vẫy tay trước mặt anh, hỏi.
“Em lại làm sao vậy?”
“Trợ lý anh tên là gì?”
“Lương Hữu Ninh.”
“Anh có cảm thấy cô ấy thầm mến mình không? Đồ cô ấy làm đều rất ngon, tất nhiên đã đặt không ít công phu. Nếu chỉ đơn giản ứng phó với người sếp đáng ghét như anh, thì không cần phải làm như vậy.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Why?”
“Chủ quan mà nói, cô ấy không hiểu sao có vẻ rất sợ anh. Khách quan mà nói, anh cũng không thể chịu nổi năng lực công tác của cô ấy. Đợi đến khi kết thúc thử việc, anh sẽ để cô ấy rời khỏi sở sự vụ.”
“Anh đã cảm thấy cô ấy không tốt, thì tại sao không cho cô ấy nghỉ sớm một chút? Còn thử việc, thật ra cũng chỉ là bịa chuyện mà thôi.”
“Đó là vì Lưu Diệp muốn theo đuổi cô ấy. Về công về tư anh đành phải thỏa hiệp, nhẫn nại chờ đến khi thời gian thử việc kết thúc.”
“Anh đúng là máu lạnh đến đáng sợ.”
“Anh máu lạnh? Bởi vì anh không để cô ấy tiếp tục làm việc sao?”
“Đúng vậy.”
“Em vẫn còn trẻ con quá, anh làm kinh doanh, tất nhiên phải vì sở sự vụ mà tuyển chọn nhân tài, còn cô ấy thì không thích hợp với công việc ở sở sự vụ.”
“Hừ thảo nào cô ấy lại sợ anh như vậy.”
Đối với điểm ấy anh cũng nghi ngờ rất lâu.
“Vì sao?”
“Bởi vì anh không để tâm, chỉ biết dùng yêu cầu cao theo tiêu chuẩn của mình yêu cầu người khác. Anh, đây là việc không thể thực hiện được. Không phải người nào cũng đều tài giỏi giống anh, trời sinh đã có năng lực đâu.”
“Được rồi, chuyện này, hôm nay em thuyết giáo đến đây thôi.” Nói xong, anh múc giúp cô một chén canh gà.
“Ai dám thuyết giáo anh chứ. Em chỉ cảm thấy cô Lương kia vừa hiền lành lại xinh đẹp. Em hy vọng anh nắm chắc cơ hội lần này thôi.”
“Được rồi, được rồi, em xem thích cái gì thì ăn nhiều một chút, đừng nhiều lời giống một bà lão như vậy.”
“Ai, anh đúng là là chó cắn Lã Động Tân, không hiểu lòng người tốt.”
“Ăn cơm.” Anh đành xuất ra uy nghiêm của anh trai. Cả ngày hôm nay, mỗi việc gần như đều xoay quanh Lương Hữu Ninh, đêm nay không thể lại tiếp tục nói chuyện về cô ấy nữa.
Nhưng đến khi em gái mình đi rồi, anh lại không ngủ được, trong lòng cứ không ngừng nghĩ đến lời nói của em gái: Nếu Lương Hữu Ninh sợ anh, vì sao còn làm những việc này cho anh? Thầm mến anh ư? Không, anh có thể xác định 200%, tuyệt đối không phải như vậy.
Nhưng nguyên nhân thật sự là vì sao, anh cũng không nghĩ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...