Trán bị thương rồi sao?
Tôi trơ mắt nhìn anh ném một miếng bông đầy máu đi, sau đó cảm thấy phần xương ở chân mày hơi ngứa, dường như có cái gì đó rất nóng hổi đang chảy xuống, tôi vô cùng lo sợ đưa tay lên sờ vào.
Đưa ngón tay ra trước mắt quan sát, một giọt máu đỏ tươi trượt dọc từ đầu ngón tay xuống dưới.
Tôi quên cả hô hấp, toàn thân run sợ nhìn nó, sau đó hai mắt tối sầm lại không còn nhìn thấy gì nữa.
Tôi mắc chứng sợ máu, rút máu cũng có thể bị ngất, chứ đừng nói đến việc tận mắt nhìn thấy nó, cản nhận được dòng chảy của máu.
Khi tỉnh lại, trước mắt tôi là một khoảng trắng xóa.
“Cô tỉnh rồi.
” Trước mắt tôi xuất hiện vài người lạ mặt, đội mũ y tá.
Tôi sợ run hai giây, ngay sau đó liền ngồi dậy, liếc nhìn xung quanh, đúng là tôi đang ở bệnh viện rồi.
“Cô à, cô tỉnh là tốt rồi, cô có khó chịu ở đâu không?” Cô y tá khách khí hỏi.
Tôi lắc đầu: “Tôi không sao, sao tôi! lại ở bệnh viện vậy?”
“Một vị tiên sinh đưa cô tới, giúp cô đóng tiền viện phí xong thì đi rồi ạ.
” Cô y tá đáp.
Chắc là Nam Dục đây mà.
“Đúng rồi, lúc cô hôn mê, điện thoại của cô vang lên rất nhiều lần, tôi đã nghe điện thoại giúp cô rồi, người gọi đến là cô Tô Đồng, cô ấy nói cô ấy là bạn của cô.
”
“Tôi đã nói với cô ấy tình hình của cô, cô ấy nói sẽ lập tức tới ngay.
”
Cô y tá kể rõ mọi việc xong liền rời đi, tôi đưa tay lên sờ đầu mình, trên trán đã được băng rất nhiều lớp vải xô.
Tôi ngồi dựa vào đầu giường, nghĩ lại những chuyện xảy ra tối nay, lần đầu tiên tôi cảm kích chứng sợ máu của mình như vậy, nhờ nó mà tôi thoát được một kiếp nạn.
Cuộc sống sau này không biết sẽ thế nào, nhưng có thể trốn một lần thì cứ trốn đi.
Tô Đồng vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy tôi, vành mắt liền đỏ hoe.
“Hy Hy, sao cậu lại thành ra như vậy? Có phải tên khốn Nam Dục kia là một tên cuồng hành hạ không? Anh ta đánh cậu sao? Sao rồi? Có đau không? Bác sĩ nói thế nào?”
Nhìn cô ấy gấp gáp như tôi sắp chết tới nơi vậy, tôi nhanh chóng nói với cô ấy rằng tôi không sao, chẳng qua không cẩn thận đập vào đầu, rồi nhìn thấy một chút máu, chứng sợ máu phát tác nên mới ngất đi.
“May mà cậu không sao.
” Tô Đồng thở phào nhẹ nhõm, “Là anh ta đưa cậu tới đây à? Coi như anh ta còn chút lương tâm.
Được rồi, đêm nay thế nào rồi?”
“Không sao cả.
” Tôi như trút được gánh nặng cười với cô ấy.
“Vậy là tốt rồi! Bác sĩ nói sao, có thể xuất viện được chưa?” Cô ấy đưa tay ra nhìn đồng hồ một cái, “Mới có một giờ sáng.
Tớ không thích bệnh viện, cậu có muốn về nhà tớ ngủ không?”
“Tớ có thể đi sao? Vậy thủ tục nằm viện! ”
Thủ tục nằm viện và tiền nằm viện đều do Nam Dục làm, tôi có thể trực tiếp rời đi sao?
Tô Đồng liếc mắt nhìn tôi: “Lo nhiều chuyện như vậy làm gì, đây đâu phải nhà tù đâu, đi hay không chỉ cần cậu lên tiếng là được rồi.
”
Đúng vậy, tôi suy nghĩ nhiều như vậy làm gì nhỉ?
Tôi nhảy xuống giường: “Đúng! Mặc kệ, tớ phải về nhà.
”
Tôi nhanh chóng muốn trở về bên cạnh Lâm Gia, đó mới là nơi tôi thuộc về.
Tô Đồng không còn cách giữ tôi nữa, đành phải đưa tôi về nhà.
Về đến nhà, trong nhà rất yên tĩnh, trong phòng ngủ còn truyền đến tiếng ngáy khe khẽ.
Tôi rón rén đi vào cầm đồ ngủ, thay đồ của Tô Đồng ra, tìm một bộ đồ mặc lên.
Lúc leo lên giường, chuyện sẽ quấy rầy Lâm Gia là việc không thể tránh khỏi, hắn mơ mơ màng màng mở mắt: “Về rồi à?”
“Ừ.
”
“Về là tốt rồi, nhanh ngủ đi.
” Hắn trở mình, tiếng ngáy lại vang lên.
Tôi nghiêng người nhìn phía sau lưng của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng kiên định, từ từ nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâm Gia phát hiện ra vết xước trên đầu tôi, đau lòng mắng tôi vài câu, bảo tôi sau này phải chú ý một chút, nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa, sẽ không cho tôi đi theo Tô Đồng ra ngoài nữa.
Tôi mặt dày cười đùa đồng ý với hắn, hưởng thụ sự quan tâm mà hắn dành cho tôi.
Vài ngày sau đó, Nam Dục cũng không tìm tôi, nghe nói là đi nước ngoài rồi, cuộc sống của tôi lại trở về những ngày tháng sóng yên biển lặng.
Nhưng trong những ngày tháng sóng yên biển lặng ấy, đã xảy ra một việc khiến tôi không thể nào quên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...