“Từ từ đã!” Mẹ chồng biết tôi sắp cúp máy vội vàng gọi.
“Mẹ, con đang vội, mẹ có chuyện gì thì nói luôn đi ạ.” Tôi lễ phép hỏi.
“Hy Hy à, mẹ nghe nói thằng Gia hiện giờ lương rất cao phải không?”
“Chắc là vậy, con cũng không biết đâu ạ.” Tôi không chắc chắn lắm, nhưng theo lẽ thường, lương của trưởng phòng chắc sẽ cao hơn lương của chúng tôi nhỉ?
Nghe tới đây, mẹ chồng tôi cười nói, “Vậy thì được, thế này con ạ, mẹ và bố con đã ngắm được một ngôi nhà rất ưng ý nên muốn mua luôn, sau đó bán căn nhà hiện tại đi.
Lần đầu phải đặt cọc khoảng một trăm triệu, giờ bố mẹ vẫn còn thiếu một ít.
Đổi căn nhà mới thì khi nào các con về sẽ có chỗ ở, không phải đi thuê khách sạn nữa.”
“ Thế này con ạ, mẹ và bố con có một chút rồi, còn thiếu khoảng hai mươi ba mươi triệu nữa.
Con và Tiểu Gia phụ giúp bố mẹ một ít, trả xong tiền đặt cọc đợt đầu, số còn lại đợi bố mẹ bán nhà xong sẽ đưa cho các con.”
Tôi không ngờ hôm nay mẹ chồng gọi điện để hỏi chuyện tiền nong.
Tôi cũng không để ý chuyện tiền bạc lắm, tôi nói:”Mẹ ơi, việc này mẹ nói với anh Lâm Gia thì hơn, con không rõ đâu.”
“Việc này mẹ nhất định sẽ nói với nó, mẹ sợ con không đồng ý, tới lúc đó hai đứa lại cãi nhau thì sao? Như vậy thì mẹ áy náy lắm, giờ mẹ nghe con nói vậy chắc con không có ý kiến gì phải không?” Mẹ chồng tôi nói với giọng điệu không tốt lành cho lắm.
Tôi cười khổ.
Nói là hỏi ý kiến tôi chẳng qua là làm cho có, trong nhà ai cũng biết Lâm Gia quản hết tiền, tôi từ trước đến nay đều không có tiếng nói, bây giờ lại còn gọi hỏi tôi, tôi không có tiền, cũng chẳng có quyển, tôi dám có ý kiến gì đây.
Hơn nữa, khi tôi cùng Lâm Gia về thăm cũng đã nhìn thấy ngôi nhà của họ, ngôi nhà cũ xây từ nhiều năm trước, tất cả có năm tầng.
Mùa đông rất lạnh, mùa hè rất nóng, tổng cộng cũng chỉ khoảng hơn 50 mét vuông.
Bố trí cũng chẳng đẹp.
Sống trong ngôi nhà cũ đó ngoài bố mẹ chồng tôi, còn có cô em chồng.
Mỗi lần chúng tôi về chẳng có chỗ mà ở, cũng không thuận tiện, họ đã muốn đổi nhà mới, tôi việc gì phải làm họ mất vui?
“Hy Hy, ban nãy bố con nói với mẹ rồi, bảo con nhất định phải coi chừng Gia Gia cho tốt, đừng để xảy ra chuyện gì nữa, chuyên tâm làm tốt công việc là được rồi, nếu như công việc có vấn đề, có lẽ bố con sẽ phát điên mất, con hiểu không?” Mẹ chồng dặn dò tôi một hồi, sau đó mới cúp máy.
Sau khi nghe xong những lời đó, tảng đá trong lòng tôi càng đè xuống trĩu nặng.
Việc còn lại tôi không biết có nên nói hay không.
Mặc dù vẫn chưa nghĩ thông suốt, nhưng nhìn đồng hồ tôi phát hiện thời gian không còn sớm nữa, vội vơ chiếc áo khoác chạy luôn ra ngoài.
Tôi hoang mang vội vã chạy rất lâu, đến cổng công ty vẫn sớm hơn một phút.
Tim tôi như muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực, tôi thở dốc chạy tới thang máy nói: “Đợi một chút.”
Chiếc thang máy vừa đóng lại từ từ mở ra, tôi vội vàng cúi đầu cảm ơn rồi bước vào trong.
Ngẩng đầu lên, người mà tôi nhìn thấy khiến tôi vô cùng hối hận, tôi thà không vào kịp chuyến thang máy này còn hơn.
truyen bjyx
Người đi cùng thang máy với tôi không phải là ai khác, chính là Nam Dục, còn có cả thư ký Lưu, toàn là những người mấy ngày nay tôi không muốn gặp nhất.
“Chào tổng giám đốc Nam” còn có người khác nên tôi không dám đi thẳng ra khỏi thang máy.
Vậy nên tôi cúi đầu chào một tiếng thể hiện tôi tôn trọng anh ta.
Sau đó tôi tựa vào một bên thang máy.
Chẳng ai thèm để ý đến tôi, tốt quá, lúc này đầu óc tôi như một mớ bòng bong.
Đợi mãi thang máy mới chịu dừng, tôi muốn chạy ngay ra ngoài, suýt nữa đâm vào thư ký Lưu.
“Cô Nhậm, đây không phải là bộ phận bán hàng.
Cô mau quay vào đi” Thư ký bên cạnh tổng giám đốc Nam nhẹ nhàng nói với tôi.
Sau đó anh ta liền đi ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy đóng lại.
Trong lòng tôi rất bất an, sợ rằng người ở phía sau lại có hành động gì đó thì sao.
Tôi cứng đờ người nhìn thang máy, giả bộ không biết phía sau có người.
Sau đó có một bàn tay đột nhiên lướt qua người tôi, tôi vốn đang sợ hãi lại càng căng thẳng hơn, ngay lập tức chạy sang một bên nói, anh muốn làm gì?
Ánh mắt lạnh lùng của tổng giám đốc Nam liếc qua tôi, sau đó nhanh chóng ấn nút thang máy.
Tình huống này khiến tôi xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ chui ngay xuống đất.
“Xin, xin lỗi anh!” Tôi ngập ngừng nói.
Sau đó cảm thấy anh ta đang nhìn tôi nên tôi càng cúi đầu thấp hơn, chỉ dám nhìn xuống chân, không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Cũng chẳng biết hôm nay là ngày gì, bình thường tôi thấy tốc độ của thang máy rất nhanh, vậy mà hôm nay chậm như rùa vậy.
Đợi mãi thang máy mới mở ra, tôi vội lao ngay ra ngoài.
Khi tôi vừa bước ra khỏi thang máy, mới phát hiện cảnh tượng trước mắt có gì đó không đúng, đây không là là bộ phận bán hàng, mà là bãi đỗ xe dưới tầng hầm công ty.
Ánh mắt không bao quát hết được nên cảm thấy bãi đỗ xe thực sự rất yên tĩnh.
Trong lòng tôi sợ hãi tột độ, chỉ muốn chạy lại vào trong thang máy, ngay lập tức trở về bộ phận bán hàng.
Nhưng tôi vừa lùi bước liền bị kéo lại.
“Cô muốn đi đâu?” Nam Dục kéo chặt tôi lại, khiến tôi khó mà vùng ra.
“Anh mau buông tay ra” Tôi vội vã nhìn quanh, muốn gỡ tay anh ta ra khỏi cánh tay tôi rồi đẩy ranh ta ra xa.
Anh ta kéo chặt hơn, đẩy tôi vào góc tường.
Mùi Nicotin phả vào mặt tôi.
Tôi bị kẹp giữa anh ta và bức tường, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Tổng giám đốc Nam, bãi đỗ xe có người qua lại, xin anh hãy tự trọng, anh không cần thể diện, nhưng mà tôi vẫn cần.” Tôi run rẩy nói.
“Hai chữ “Tự trọng” mà do cô nói ra thực sự quá nực cười.
Cô còn dám dùng hai chữ “”Tự trọng” này à?” Nam Dục cười cợt nói.
Nghe anh ta nói như vậy tôi không cam tâm, vậy nên tôi lấy tay véo vào đùi mình, khiến tôi có thêm dũng khí đối mặt với anh ta.
“Tổng giám đốc Nam, tôi biết tối hôm đó đã khiến anh hiểu lầm.
Tối hôm đó tôi đã uống nhiều, đó chỉ là sự việc ngoài ý muốn.
Tôi không Nam ý ve vãn anh, anh không thể chỉ vì chuyện đó mà hiểu lầm tôi, nghi ngờ phẩm chất của tôi.
Anh không cảm thấy như vậy không công bằng hay sao?”
“Hơn nữa tôi chưa bao giờ có ý nghĩ bán thân.
Hiện nay tôi đã có gia đình, có người chồng mà tôi yêu thương, anh ấy cũng yêu tôi.
Chúng tôi kết hôn mới có ba tháng, nhưng đã quen nhau từ lâu rồi.
Tôi không muốn phản bội anh ấy, cũng không thể phản bội anh ấy.
Mong tổng giám đốc Nam hãy tin rằng chuyện ngày hôm đó tuyệt đối chỉ là một tai nạn mà thôi.”
Tôi luôn muốn nói những lời này với anh ta, hôm nay cuối cùng cũng có dũng khí để nói ra hết.
Tôi hy vọng anh ta có thể hiểu được tôi không phải là con người như vậy.
Tôi yêu chồng tôi, tôi cũng chân thành, chung thủy với gia đình mà tôi đã lựa chọn.
Đêm hôm đó chỉ là hiểu lầm, là sai lầm do tôi nhất thời kích động.
Đôi mắt tôi rưng rưng, chân thành nhìn anh ta, mặc dù trong bóng tối tôi cũng không nhìn rõ được đôi mắt của anh ta.
Một lát sau, anh ta lên tiếng.
“Đây chính là câu trả lời của cô, đúng không?”
Tôi gật đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...