• Đến năm 2004
Thấm thoát đã 3 năm trôi qua nhè nhẹ như một tiếng thở dài, thời hạn hoàn thành huấn luyện cũng đã đến, bao tháng ngày huấn luyện tàn khốc đã trôi qua tựa giấc mộng.
Giờ đây chàng thiếu niên năm nào không còn dáng vẻ nhớt nhé ốm yếu mà đã trở nên cao lớn với thân hình rắn chắc vạm vỡ ,đôi tai gân guốc, những vết chai sạn dày cộm cũng đã phần nào nói lên sự rèn luyện hà khắc đến nhường nào.
Ngày hôm nay hắn đã bước bước chân đầu tiên ra khỏi doanh huấn luyện, gương mặt hắn hướng lên bầu trời, hắn khẽ lấy tay chắn ngang tầm mắt ánh sáng cứ thế lọt vào kẽ tay cứ thế cứ thế hắn khẽ nhếch mép cười nhẹ, một nụ cười ẩn chứa trong đó là niềm hạnh phúc.
3 năm rồi hắn mới cảm nhận được hương vị cuộc sống dần trở lại với mình, ánh sáng cuộc sống mới, một khởi đầu mới cho cuộc đời vốn đã từng bất hạnh của hắn.
* Đến lúc nên bỏ lại những gì không vui trong quá khứ bắt đầu một cuộc sống mới rồi*
Hắn trở về Doãn gia, nơi mà mẹ hắn đã vứt bỏ hắn để để theo người đàn ông khác, cũng là nơi đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hắn.
Bước vào nhà thấy Doãn Miên, Vân Tố Như, Doãn Kình đang ngồi trên sofa thì hắn có hơi kinh ngạc:
* Giờ này không phải họ nên đến công ty sao?*
* Doãn cần không phải cũng nên đến trường sao?? Sao lại đông đủ ở đây thế này? *
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Doãn Yến Mặc, Doãn Miên đứng dậy, dần tiếng lại gần hắn, nhẹ giọng vỗ vai và nói:
" Con trở về rồi, cực khổ cho con rồi vào trong tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi "
"Ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn và đem lên cho con"
Doãn Yến Mặc im lặng một hồi rồi hít sâu một hơi và nói: " Tôi dự sẽ không sống ở đây, tôi muốn dọn ra ngoài"
Doãn Miên nghe vậy liền biến sắc, tức giận, đập bàn và quát lớn: " Không được, ta không đồng ý"
" Con là con giáo Doãn gia, con phải ở đây "
" Ta đã sắp xếp trường học và lớp cho con rồi, học cùng trường, cùng lớp với Doãn Kình"
" Sau khi con tốt nghiệp sẽ cùng ta và Doãn Kình quản lý tập đoàn"
Doãn Kình nghe thấy Doãn Miên sắp xếp như vậy thì không mấy hài lòng đứng dậy lớn tiếng nói:
" Sao lại để cậu ta học cùng trường với con chứ?? Con không muốn học cùng cậu ta, 3 năm nay cậu ta không đi học rồi thì lấy kiến thức đâu mà học cùng với con"
Vân Tố Như cũng nhanh nhảo tiếp lời: " Phải đó mình đó mình, Yến Mặc ba năm nay không đi học rồi, sao có thể học cùng lớp với A Kình được "
" Thằng bé chẳng đủ kiến thức và trình độ để học đâu mình ạ"_ vẻ mặt đăm chiêu nói
Doãn Yến Mặc thấy Vân Tố Như và Doãn Kình sốt sắng như vậy cũng không nói gì, chỉ nhếch mép cười lạnh.
* Mới đó mà đã thấy ngứa ngáy rồi sao haha*
Doãn Miên thì lẳng lặng ngồi xuống ghế, chậm rãi nói: " Trước khi đi huấn luyện tôi đã để thằng bé học vừa cấp rồi, bà không cần bận tâm vấn đề này"
Doãn Kình khẽ nhìn sang Vân Tố Như, bà ta thấy vậy liền xoay qua Doãn Miên lấp lửng nói:
" Nhưng mà!.
"
" Được rồi, cứ quyết định vậy đi"
" Không ai được phép nói gì về vấn đề này nữa"_ Doãn Miên vẻ mặt không hài lòng nói
Doãn Yến Mặc trầm mặc im lặng, cũng không nói gì thêm, lẳng lặng trở về phòng với gương mặt không cảm xúc, dáng vẻ lạnh tanh:
* Mình chỉ vừa trở về thôi mà bọn họ đã nhẩy cẩn lên haha *
* Xem ra thời gian tới sẽ thú vị rồi đây*_ khoé môi nhẹ cong lên
Mấy ngày sau, theo lời Doãn Miên, Doãn Yến Mặc cũng đến trường như đã sắp xếp.
Ngồi trên xe trên đường đến trường, không khí bên trong xe có hơi nặng nề
Doãn Kình * Sao ba lại để cậu ta đi cùng xe với mình chứ* * Thật bực bội *
Doãn Kình liếc nhìn sang Doãn Yến Mặc nói lớn với vẻ mặt đầy tức giận: " Vào trường cậu không được cho mọi người biết cậu đang sống cùng nhà với tôi"
Doãn Yến Mặc điềm nhiên cũng không thèm trả lời cậu ta, chỉ nhìn qua ô cửa kính ngắm nhìn phong cảnh xung quanh * Thật phiền phức*
Doãn Kình cảm thấy mình bị bơ như vậy, liền tức giận quát lớn: " Cậu bị điếc à, không nghe thấy tôi nói gì sao?"
" Biết rồi, im lặng chút đi"
Doãn Kình tức đến nghiến răng nghiến lợi * Ngày tháng còn dài để xem tao chỉnh mày như thế nào * ( Cười nham hiểm)
• Đến trường
Doãn Yến Mặc vừa bước vào lớp, mọi người trong lớp cũng im lặng, hướng ánh nhìn vào cậu, một lúc sao hắn thật cũng không thể tưởng tưởng nổi, nữ sinh trong lớp đều quay quanh hắn.
-"Quao, ai vậy, đẹp trai quá"
-" Đẹp trai quá đi mất, không biết đã có bạn gái chưa nhỉ"
- " Nè bạn đẹp trai, bạn tên gì vậy"
!.
Hắn cứ vậy trải qua ngày học đầu tiên và những ngày sau đó nữa.
Hắn chỉ học và học, cuộc sống như vậy cứ thế trôi qua 2 tháng.
Cuộc sống yên bình không kéo dài được bao lâu thì sóng gió lại ập đến.
Vì e ngại Doãn Yến Mặc sẽ đe dọa đến quyền lợi và địa vị của con trai mình nên Vân Tố Như đã thuê một nhóm sát thủ truy sát Doãn Yến Mặc trong dịp hắn đang đi cắm trại cùng với lớp ở vùng ngoại ô.
Đó là một nơi yên bình và thanh tĩnh, có phong cảnh hữu tình với một dòng sông uốn lượn qua một cánh đồng đầy hoa dại, cùng một cánh rừng rậm rạp với những cây cổ thụ cao vút, là nơi lí có thể tận hưởng kỳ nghỉ một cách thoải mái nhất, đã lâu rồi hắn mới có cảm giác yên bình và thoải mái đến vậy.
Vào buổi chiều mát mẻ
" Yến Mặc cậu có thể đi nhặt một ít củi được không?"
" Để tối có thể đốt lửa trại a"
" Được để tôi đi nhặt"
* Nhân tiện có thể ở riêng một mình một chút*
* Ở đây đông người có hơi ngột ngạc*
* Mấy nữ sinh đó cũng thật phiền phức*
Nữ sinh 1: " Tay tớ phồng hết cả rồi"
Nữ sinh 2: " Nè bà kia, lại đây nướng thịt phụ tôi coi"
Nữ sinh 3: " pla pla "
! pla pla
Thế rồi hắn đi sâu vào rừng nhặt củi để tránh mặt một lúc nhưng hắn nào ngờ!.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...