Ngày hôm sau, đã qua
giờ Thìn, Hạ Phẩm Dư bê một chậu nước nóng từ từ bước về gian phòng
chính ở biệt viện Thanh Phong, từ đằng xa, nàng đã thấy Cảnh Trung ôm
thanh trường kiếm trong tay đứng canh ngoài cửa, xem ra, hôm qua Hầu gia ở lại gian phòng này đến tận lúc này vẫn chưa ra.
Hai cánh cửa
gỗ chạm trổ tinh tế khép chặt, nàng ngây người mở to mắt nhìn hai cánh
cửa đó, suy ngẫm xem liệu có nên đẩy cửa bước vào.
Cảnh Trung
thấy nàng, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng nhiên đỏ ửng, vốn muốn nhắc nhở
nàng một lúc nữa hãy đến, nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt, không
biểu cảm của nàng, hắn lại lúng túng, ngại ngần mà chẳng thể nào mở
miệng ra nổi. Cảnh Trung khẽ ho một tiếng, từ từ quay mặt nhìn sang phía khác.
Mới đứng ngoài cửa có đôi lát, nước trong chậu đã nguội
theo nhiệt độ lạnh giá bên ngoài. Hạ Phẩm Dư khẽ mím chặt bờ môi, quyết
định một lúc nữa quay đầu lại, vừa định bê chậu nước rời đi khỏi bỗng
nàng nghe thấy tiếng cửa mở, Tư Hành Phong khẽ day hai huyệt thái dương, bước ra với khuôn mặt mệt mỏi, tiều tụy.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ
Phẩm Dư ngây người trong giây lát, hoàng toàn không ngờ Tư Hành Phong
lại bất ngờ ra ngoài vào đúng lúc này. Theo bản năng, nàng cuối đầu,
khom lưng, lạnh nhạt, không ẩn giấu đôi chút cảm xúc cung kính: “Nô tì
khấu kiến Hầu gia.”
Một câu thỉnh an dịu dàng, nhẹ nhàng lại
khiến trái tim Tư Hành Phong khẽ quặn thắt, khuôn mặt mệt mỏi sau một
đêm say rượu càng trở nên trắng nhợt, đưa mắt nhìn Cảnh Trung đang quay
mặt sang hướng khác, khuôn mặt Hầu gia đột nhiên sầm lại.
Hành
động bá đạo cùng cơn say rượu đêm qua, người phụ nữ trong phòng, người
phụ nữ ngoài phòng thật khiến ngài cảm thấy khó xử. Ngày nay ngài muốn
thay đổi nhưng dường như lại là đang tự giễu tất cả những hành vi trước
kia của mình, thứ cảm giác tự giễu này khiến ngài thấp thỏm bất an.
Tư Hành Phong mím chặt môi, nhẹ siết bàn tay, im lặng bước ra khỏi biệt viện.
Cảnh Trung ngước mắt, nhanh chóng đi theo chủ nhân rời khỏi, trước khi đi,
còn không quên đưa tay lên làm động tác cáo biệt Hạ Phẩm Dư đang đứng
gọn một bên.
Người cảm thấy khó xử, lúng túng đâu chỉ mỗi mình Tư Hành Phong, Hạ Phẩm Dư ôm chặt chậu nước phía trước mình, nếu không
phải hơi nước nóng truyền qua bàn tay, từ từ lan ra khắp cơ thể, nàng
cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể biến thành một tảng băng lớn,
càng ngày càng giá lạnh theo phong ba bão tuyết, nhưng cũng dễ dàng tan
chảy theo cơn gió xuân nồng.
Mãi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân vội vã rời khỏi, nàng mới ưỡn thẳng người, bước vào phòng.
Lạc Bảo cô nương hôm nay khác hẳn so với ngày hôm qua, không những khí sắc
tươi tắn lên nhiều mà cả người cũng tràn trề sinh lực, vừa nhìn thấy Hạ
Phẩm Dư đã đưa lời chọc ghẹo “Bộ dáng thê thảm của ta lúc này chẳng khác nào một tên tù nhân đáng thương, có điều được mỹ nhân hầu hạ bên cạnh
thế này, ta cảm thấy mình là một tù nhân thượng đẳng.”
Điều bí mật
động trời kia đã khiến cho Hạ Phẩm Dư phiền muộn suốt một đêm, lúc này
nghe thấy câu nói đùa của Lạc Bảo cô nương, đôi mày nàng mới giãn ra,
bất giác nhoẻn miệng cười “Nước đã hơi lạnh ròi, để ta đi lấy một chậu
nước nóng khác, xin cô nương đợi một lúc.”
Lạc Bảo liền đưa tay
chạm vào mặt nước, sau đó đáp “Không cần phiền phức vậy đâu, nước này
vừa đủ ấm, ở quê ta, ngay cả vào mùa đông giá rét, mọi người đều cố gắng rửa mặt bằng nước lạnh, điều này có lợi cho việc khiến lỗ chân long co
lại, ngăn cản phong hàn. Đừng đi đổi nước nữa, chạy đi chạy lại, mệt
chết đi được.” Nói xong, Lạc Bảo liền đặt chiếc khan mềm vào trong cho
ngấm nước rồi đưa lên rửa mặt.
Sau khi Lạc Bảo đã rửa mặt xong, Hạ Phẩm Dư lại đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Vừa sắp xếp bán đĩa xong, Lạc Bảo liền ngồi xuống, húp một miếng cháo, ngày lúc này họ nghe thấy giọng nói ghê gớm vang lên bên ngoài cửa “Hạ Chi
Lạc, ngươi mau cút ra đây cho ta! Mau cút ra đây.”
Lạc Bảo nghe giọng nói có vẻ rất quen tai, thế nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra rốt cuộc đây là giọng nói của ai.
Hạ Phẩm Dư khẽ cau đôi mày, tại sao Hoa Quý phi đột nhiên lại xuất cung
tới phủ Bình Viễn hầu chứ? Điều này hoàn toàn không tuân theo quy định
trong cung. Nàng còn đang nghĩ đã thấy Hoa Quý phi dắt theo đoàn người
xông vào.
Không dám trễ nải, Hạ Phẩm Dư vội vã quỳ xuống, cúi đầu hành lễ, miệng không ngừng hô “Hoa Quý phi vạn phúc.”
Hoa Thanh lâm chẳng buồn nhìn Hạ Phẩm Dư đang quỳ dưới chân mình lấy một
lần, đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi bên bàn chỉ chăm chú vào bữa ăn sáng rồi thét “Hạ Chi Lạc, không ngờ ngươi vẫn còn
sống? Ông trời đúng là mù mắt rồi.”
Lạc Bảo cau chặt đôi mày, từ
từ ngước mắt lên, nhìn mỹ nhân đang phẫn nộ trước mặt với ánh mặt ngạc
nhiên, không những giọng nói mà cả dung mạo của người này đối với nàng
dường như vô cùng quen thuộc.
“Ngươi quen biết ta sao?” Những
người ở Bạch Hổ này biết nàng tên là Hạ Chi Lạc không nhiều, theo những
gì nàng nhớ thì nhìn như có một người giống thế này, có điều chẳng thể
nào nhớ ra tên họ cụ thể.
“To gan, thấy Hoa phi nương nương mà không quỳ sao?” Quý phi còn chưa lên tiếng, tên thái giám đứng cạnh đã chu mỏ quát.
“Các người im miệng hết cho ta.” Hoa Thanh Lâm phẫn nộ quát lên, rồi tức
giận xong tới gạt hết mọi thứ trên mặt bàn xuống đất. “Hạ Chi Lạc, cho
dù người có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra ngươi.”
Lạc Bảo
nhìn lại người phụ nữ ăn mặc sang trọng, kiều diễm trước mặt, đột nhiên
há hốc miệng, nhận ra người phụ nữ hét loạn nãy giờ là ai. Thì ra người
đang đứng trước mặt là Hoa Thanh Lâm, người có số phận giống hệt Hạ Chi
Lạc, cũng là một người phụ nữ số phận bi ai, sau khi không chiếm được
tình cảm của phu quân, nàng đã quyết định gả tới một đất nước xa xôi,
mãi tận Bạch Hổ, làm người phụ nữ của Tây Lăng Xuyên.
“Thì ra là ngươi.” Lạc Bảo bình thản đáp. “Hoa Quý phi có điều gì muốn chỉ giáo?”
Hạ Phẩm Dư khẽ cau mày, không dám ngước đầu lên, thì ra Lạc cô nương với
Hoa Quý phi là người quen cũ. Thế nhưng, nghe khẩu khí của Hoa Quý phi
thì có vẻ trước kia hai người bất hòa. Lạc cô nương tối qua may mắn
thoát khỏi kiếp nạn tại Bách Hoa Đường, không ngờ lại gặp phải Hoa Quý
phi, chỉ e là sẽ càng khổ ải.
Hoa Thanh Lâm lại tức giận, buông
tiếng “Hạ Chi Lạc, rốt cuộc ngươi có biết thế nào là liêm sỉ hay không?
Năm đó ngươi mê hoặc Hành Phong không được, lại còn hại ngài ấy thê thảm như vậy, bây giờ vẫn trò cũ lại muốn chạy tới Bạch Hổ mê hoặc lần nữa
hay sao? Rốt cuộc là đến tận lúc nào ngươi mới chịu buông tha cho ngài
hả?”
Lạc Bảo đương nhiên cũng không phải dễ bắt nạt, giơ tay lên
đập mạnh vào bàn, khiến cho dây xích dưới chân reo lên leng keng “Ngươi
thấy bộ dạng tàn tệ, thê thảm của ta lúc này giống với đến đây mê hoặc
hắn hay sao? Hoa Thanh Lâm, người đúng là một kẻ ngốc, nực cười! Đường
đường là một phi tử của Hoàng thượng Bạch Hổ, sáng sớm ngày ra đã chạy
đới đây ra vành ra vẻ với một tù nhân, làm dáng đánh đá như thể mình là
thê tử chính thất của Tư Hành Phong đến đây bắt vợ bé vậy. Ta thực sự
không thể ngờ, kinh thành Vân Hổ các ngươi lại tự do, phóng đãng đến
vậy, phi tử của Hoàng thượng có thể tự do ra vào hoàng cung với phủ Bình Viễn hầu, chẳng khác nào đi chợ.”
“To gan! Ngươi dám đưa lời sỉ
nhục Bạch Hổ, Hoa Quý phi và Bình Viễn Hầu gia chúng ta.” Tên thái giám
đứng cạnh bên lần nữa lại lên tiếng.
Hạ Phẩm Dư càng cau chặt đôi mày.
Vị Lạc cô nương này đúng là người thẳng thắng, dũng cảm, tối qua nàng đã
chứng kiến được điều này. Thế nhưng đối tượng nói chuyện của Lạc cô
nương tối qua là Hầu gia, tuy Hầu gia hận nàng thấu xương nhưng sau cùng những lời của Lạc cô nương ít nhiều cũng thuyết phục được ngài, nếu
không nàng sao có thể được tịnh dưỡng tại biệt viện Thanh Phong. Nhưng
lúc này, đối diện với nàng không phải ai khác mà là Hoa Quý phi, chưa
nói đến những lời đại nghịch bất đạo khi nãy, chỉ cần nhắc đến mối quan
hệ giữa Hoa Quý phi và Bình Viễn Hầu gia đã là một điều cấm kị. Bất luận là trong hay ngoài cung, không có bất cứ ai dám nói lời thẳng thắng như vậy.
Im lặng giữ mình, bốn chứ này dường như càng ngày càng cách xa với Hạ Phẩm Dư.
Nàng mín chặt môi, cúi đầu xuống gần như sát đất.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Thanh Lâm trắng bệch vì tức giận, định giơ tay
đánh Lạc Bảo, thế nhưng Lạc Bảo là người nhanh mắt nhanh tay, lập tức
ngăn được cánh tay của Hoa Quý phi, khiến Quý phi càng thêm tức giận hét lớn “Mồm miệng ghê gớm, nanh nọc! Ta xuất cung tới đây đương nhiên là
đã được Hoàng thượng cho phép. Người đúng là một con hồ li nham hiểm.
Ngươi nhất định đã dùng yêu thuật, mê hoặc Hành Phong, nếu không tại sao ngài lại có thể nhân từ, mềm lòng đến mức buông tha cho ngươi dễ dàng
như vậy chứ? Lại còn để người ở phòng khách tại biệt viện Thanh Phong?
Được! Nếu ngài đã bị ngươi mê hoặc đến mức không ra tay được thì ta sẽ
làm thay, hôm nay ta phải thế thiên hành đạo.” Hao Thanh Lâm gạt phắt
bàn tay của Lạc Bảo ra, xông tới bóp chặt lấy cổ Lạc Bảo.
“Này,
Hoa Thanh Lâm, người đừng có được nước lấn tới.” Lạc Bảo đập mạnh vào
bàn tay Hoa Thanh Lâm, đẩy mạnh một cái khiến Hoa Quý phi ngã lăn xuống
đất, đám cung nữ thái giám theo hầu hét loạn chạy tới đỡ Hoa Quý phi
đứng dậy.
Chỉ trong giấy lát, căn phòng bỗng hỗn loạn không yên.
Hạ Phẩm Dư chứng kiến cảnh tượng này, tột cùng kinh hãi, lập tức đứng dậy
đỡ Hoa Thanh Lầm, không ngờ lại bị Hoa Thanh Lâm đẩy mạnh ra, thậm chí
còn trút hết bực tức, phẫn nộ lên người Hạ Phẩm Dư. Vừa đứng vững, Hoa
Thanh Lâm liền vung tay tát thẳng vào mặt Hạ Phẩm Dư “Cái con tiện tì
nay, ai cho phép ngươi được đứng dậy? Đừng tưởng rằng ngươi đã trèo lên
được giường của Hầu gia thì Hầu gia sẽ thu nhận ngươi rồi ngươi được
quyền hy vọng bay lên cây biến thành phượng hoàng. Đồ tiện nhân!” Nói
xong, Hoa Thanh Lâm lại tát mạnh vào mặt Hạ Phẩm Dư thêm một cái nữa.
Hai khóm má Hạ Phẩm Dư đỏ ửng, nóng rực như bị lửa thiêu đốt, Hạ Phẩm Dư cố gắng nhẫn nhịn, không những chẳng dám đưa tay lên xoa dịu khóm má đau
buốt mà còn cung kính quý ngay trước mặt Hoa Thanh Lâm, cúi đầu không
dám nói bất cứ câu nào.
Lạc Bảo thấy vậy càng thêm tức giận quát
”Hoa Thanh Lâm, người đừng có quá đáng! Ngươi mắng cô nương ấy là tiện
tì, chỉ có nô tì của tiện nhân mới được gọi là tiện tì. Nhìn lại bộ dạng của ngươi lúc này xem đã thành thể loại nào rồi? Quý phi gì chứ? Chẳng
ra thể thống gì cả. Ngươi tức giận thì cứ việc xả lên người ta, đừng có
trút giận lên người khác.” Lạc Bao đưa tay đỡ Hạ Phẩm Dư lại, nói “Phẩm
Dư, cô nương mau đứng dậy đi!”
Hạ Phẩm Dư ngây người nhìn Lạc
Bảo, nàng biết giữa Lạc cô nương với Hầu gia và Hoa Quý phi có những mối quan hệ phức tạp. Việc giữa Lạc cô nương với hai người đó có tồn tại
bao nhiêu bí mật động trời nữa, lúc này nàng hoàn toàn không muốn biết.
Bởi vì mang họ Hạ mà nàng bị Hầu gia đưa về đây. Bởi vì mang họ Hạ mà nàng
bị lôi kéo vào chuyện này. Nàng đúng là đáng oán hận, Lạc cô nương chỉ
vừa mới quen biết nàng một thời gian ngắn vậy mà đã vì nàng đưa lời
tranh cãi kịch liệt cùng Hoa Quý phi. Sự tín nhiệm và bảo vệ mà Lạc cô
nương dành cho nàng, khoảnh khắc ấy đã đánh đúng vào nơi yếu mềm nhất
trong trái tim chằng chịt những phòng tuyến của nàng.
Hạ Phẩm Dư
mỉm cười dịu dàng, nhẹ lắc đầu ra ý từ chối. Nói cho cùng Lạc cô nương
cũng không phải là người của nước Bạch Hổ; một tiện tì như nàng làm sao
nói đúng là có thể đứng được?
“Hạ Chi Lạc, ngươi dám mắng ta là
tiện nhân sao?” Hoa Thanh Lâm tức đến độ mặt mày nhăn nhúm, nhưng ngay
lúc sau, nét mặt lập tức biến đổi, bật cười lạnh lùng nói “Hưm, người
tưởng ta vẫn còn là Hoa Thanh Lâm ngốc nghếch của năm xưa sao? Đây là
nước Bạch Hổ, ta là Quý phi của Hoàng thượng, ta muốn ngươi sống thì
ngươi được sống, bắt ngươi chết thì ngươi phải chết. Hành Phong, ngài có thể đưa ngươi từ Bách Hoa Đường về phủ Bình Viễn hầu thì ta cũng có thể đưa ngươi về lại chỗ đó.”
Lạc Bảo nghiến răng nhìn chằm chằm vào Hoa Thanh Lâm.
“Hôm nay ta đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi mới tới đây. Người đâu, mau cho hai
còn đàn bà đê tiện này thử thuốc.” Hoa Thanh Lâm lớn tiếng ra lệnh.
Thử thuốc?
Hạ Phẩm Dư chẳng thể nào trấn tĩnh được nữa, nàng trợn mắt nhìn ra bên
ngoài cửa, liền thấy một tên thái giám bê một chiếc khay nhỏ mà tinh tế
bước vào.
Đúng lúc tên tiểu thái giám nọ bê chiếc khay đi thẳng
đến chỗ Lạc Bảo, Hạ Phẩm Dư chẳng suy nghĩ nhiều, vội vã đứng bật dậy,
đẩy mạnh Lạc cô nương sang một bên khiến cây kim dài trong suốt đâm
thẳng vào cánh tay trái của nàng.
“Phẩm Dư.” Lạc Bảo kinh ngạc kêu lên, chạy tới đỡ nàng dậy.
Hoa Thanh Lâm cười như điên loạn “Không cần phải tranh nhau, hai người các
ngươi hôm nay đừng ai mong chạy thoát. Đây là thứ thuốc xuân dược mới
được điều chế có tên Băng Hỏa Lưỡng Trùng Thiên, khi tiêm vào người,
ngoại trừ đàn ông ra thì không còn thuốc giải nào khác đâu. Ha ha… ha
ha… chỉ một lát nữa thôi hai người sẽ biết cái gì được gọi là Băng Hỏa
Lưỡng Trùng Thiên, rồi từ từ mà tận hưởng mùi vị tuyệt vời của nó nhé.
Nếu trong vòng hai canh giờ không có đàn ông thì các ngươi sẽ chết vì
thất khứu xuất huyết.” Dứt lời, Hoa Thanh Lâm liền bước tới chọc Lạc Bảo một mũi. Khi nghe thấy tiếng thét thảm thiết của Lạc Bảo, Hoa Thanh Lâm lại bật cười điên cuồng nói “Mau đưa hai đứa này đến Bách Hoa Đường.”
Những thức khác ở kinh thành Vân Hổ không nhiều, chỉ duy mỗi xuân dược là đâu đâu cũng có.
Hạ Phẩm Dư biết loại thuốc xuân dược này là do Hoàng thượng sai người điều chế mấy hôm trước, thế nhưng vì sao gọi là Băng Hỏa Lưỡng Trùng Thiên
thì có lẽ chỉ mỗi mình người dùng nó mới có thể thấu hiểu.
Trong lúc hoảng hốt, Lạc cô nương không biết lấy đâu ra sức mạnh, kéo tay nàng chạy khỏi cửa.
“Lạc cô nương, cô không cần quan tâm đến Phẩm Dư đâu, máu nghĩ cách đi tìm
Hầu gia, ngài đã đưa cô nương ra khỏi nơi đó, nhất định không để người
khác đưa cô trở lại đâu. Cô nương cứ thế này thì cả hai chúng ta đều
không thể thoát được. Tìm được Hầu gia thì cô sẽ được an toàn, Phẩm Dư
nhất định cũng sẽ không sao đâu.” Hạ Phẩm Dư đẩy bàn tay Lạc Bảo ra rồi
đẩy nàng chạy về phía trước.
“Cô nương nói lời ngốc nghếc làm gì thế?” Lạc Bảo cắt ngang câu nói của nàng, tăng thêm tốc độ chạy về phía trước.
Đột nhiên, toàn thân Hạ Phẩm Dư mềm nhũn không còn chút sức lực, ngã xuống
thảm cỏ dưới chân. Hạ Phẩm Dư cố gắng nhẫn nhịn cảm giác đau đớn và khó
chịu trong người, hai bàn tay nắm chặt những ngọn cỏ, lúc lại thả ra,
lúc thì nắm lại, vầng trán lấm tấm mồ hôi, cảm giác nóng rực hết đức này đến đợt khác dâng trào trong khí huyết. Trong tâm trí không ngừng hiện
lên cảnh tượng mà nàng đã từng thấy ở Ngọc Trì, bên cửa sổ, cạnh cột trụ đỏ son, giường chiếu, tất cả đều lưu lại cảnh tượng nam nữ lõa thể ân
ái. Bên tai nàng không ngừng vang lên những tiến cười nói hớn hở của đàn ông và phụ nữ chọc ghẹo, đùa giỡn nhau.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Không, nàng khong muốn nghĩ đến những hình ảnh này, trước giờ những cảnh tượng nàng nhìn thấy trong cung Ngọc Trì chỉ có duy nhất hồ sen Kim Biên
tuyệt mỹ.
Nàng khủng hoảng nhắm nghiền mắt lại, đưa bàn tay lên
che đôi tai, thế nhưng những hình ảnh đó lại hiện ra rõ rệt, tiếng nói
càng lớn hơn. Dần dần, nàng thấy khuôn mặt của một người đàn ông từ từ
xuất hiện, rồi khuôn mặt đó trở nên rõ nét, chính là Bình Viễn Hầu gia.
Cảnh tượng diễn ra trong Hoa Bách Đường hôm ấy lại tái diễn trước mắt nàng.
Đôi mắt của Hầu gia rực đỏ, ném nàng lên giường không chút thương tiếc,
cuồng bạo xé rách từng lớp y phục trên người nàng, sau đó áp thân người
xuống nàng…
Không, không, không, nàng càng không muốn nhớ lại những kí ức đó.
Hạ Phẩm Dư vùng vẫy chống người ngồi dậy, chỉ mới vậy thôi mà hai bàn tay
đã mềm nhũn mất hết sức lực, nàng lại khốn khổ ngã xuống thảm cỏ. Nàng
đành bất lực nằm đó nhìn Lạc cô nương giằng co cùng với đám người Hoa
Quý phi đưa tới.
Bỗng, hai người đàn ông tóc bạc từ trên trời hạ
xuống. Nàng kinh ngạc mở lớn mắt hòng nhìn rõ xem hai người này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể dễ dàng khiến cho đám người của Hoa
Quý phi hỗn loạn cả lên.
Cùng lúc, nàng thấy Hầu gia dắt theo một đội cung tiễn xuất hiện, khuôn mặt nghiêm nghị, sầm sì “Mau bắt hết tất cả lại cho ta.” Tư Hành Phong nhìn tình cảnh hỗn loạn phía trước, khuôn mặt lạnh lùng bộc lộ vẻ phẫn nộ, tức giận.
Mấy ngày nay chuyện
triều chính đã khiến ngài đau đầu nhức óc, lại cộng thêm việc sau khi
bắt được Hạ Chi Lạc, vốn tưởng có thể thoải mái tâm trạng, ai ngờ lại
càng khiến ngài thêm bực dọc. Sau khi rời khỏi biệt viện Thanh Phong,
quay về thư phòng, ngài đã nhốt mình trong đó, dặn dò không để cho bất
cứ ai vào làm phiền, để tĩnh lặng suy nghĩ tất cả mọi chuyện. Không ngờ
mới khoảng thời gian ngắn đã nghe thấy kẻ dưới cấp báo nói rằng Hoa
Thanh Lâm mang theo người hầu xông vào biệt viện Thanh Phong gây chuyện, sau đó còn xuất hiện thêm hai gã đàn ông tóc bạn không biết là ai nhân
lúc hỗn loạn xông vào cướp người.
Ngài bắn tia nhìn căm phẫn về
phía người đàn ông tóc bạc đang ôm lấy Hạ Chi Lạc, trên khuôn mặt lạ lẫm là vẻ tiều tụy, mệt mỏi. Suýt chút nữa ngài đã tin những lời nói quỷ
quyệt, dối trá của ả là thật. Cái gì mà ả mới là ân nhân cứu mạng của
ngài, cái gì mà bởi vì ngài nên suýt nữa mất mạng? Vì ngài mà đánh mất
đi người mình yêu thương nhất? Sống đã không vui chết còn gì đáng sợ?
Từ trước đến giờ người phụ nữ này đều nói dối không chớp mắt, trước kia
dựa vào quyền lực, còn bây giờ lại dựa vào dung mạo tuyệt sắc, đã lừa
gạt không biết bao nhiêu đàn ông. Hơn nữa chẳng lẽ những tên đàn ông này đều là kẻ ngốc? Tất cả đều mất trí cả rồi sao?
“Chuẩn bị“. Đôi mắt ngài phát ra tia sáng lạnh như băng, mím chặt môi hét lớn “Phóng tiễn.”
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, hai mươi tên cung thủ nhanh chóng dàn binh bố trận, thay nhau phóng tiễn, ào ạt như mưa.
Thế nhưng, hai người đàn ông tóc bạc thần bí kia vô cùng cao cường, khiến
đội cung tiễn ngã gục trước một chiêu của họ. Rất nhanh, hai người ngày
liền đưa Hạ Chi Lạc thoạt khỏi biệt viện Thanh Phong.
“Toàn một
lũ bất tài vô dụng, mau cút hết cho ta.” Ngài bỗng trở nên điên cuồng
một cách dị thường, nhìn đám cung thủ quát khiến họ không khỏi sợ hãi,
vội vã lui khỏi tầm mắt ngài.
“Quan Quẩn, Cảnh Trung, mau truyền
lệnh xuống, phong tỏa tất cả các cửa thành. Sống phải thấy người, chết
phải thấy xác. Nếu không bắt được người phụ nữ đó, hai người đem đầu đến đây gặp ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...