Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Mấy ngày sau, đúng như những gì Vân Nương đã hứa, y phục đã sớm được làm xong .

“May mà may gấp, vừa kịp hôm nay có thể dùng được.” Dưới sự thúc giục của
Vân Nương, Hạ Phẩm Dư liền thay bộ y phục mới, đứng trước chiếc gương
đồng, quả nhiên, Vân Nương nói không sai, gương mặt bình phàm của nàng
khi phối hợp với bộ y phục này bỗng trở nên phiêu linh như tiên giáng
trần, khiến cho cả người nhìn trông cũng đẹp hơn ngày thường vài ba
phần. Hơn nữa vẻ đẹp toát lên từ nàng trông thanh cao mà trầm lặng.

Tư Hành Phong quả thật rất biết cách chọn màu sắc, thứ màu xanh nước biển
quả thực rất hợp với nàng. Một con người xưa nay không quan tâm đến y
phục bên ngoài như nàng cũng bất giác phải nhìn mình trong gương một hồi lâu.

Lúc Vân Nương chuẩn bị rời đi, nàng định cởi bộ y phục mới, tiễn bà ra tận cửa.

Vân Nương giả bộ tức giận lên tiếng “Cô nương đang chê y phục do Vân Nương
này làm không đẹp sao? Cô nương phải biết rằng ngay cả thiên kim họ Hứa ở phía Tây thành ngày nào cũng phái người đến nhờ ta may y phục cho mà
còn bị ta từ chối đấy. Nếu cô nương mà cởi bộ y phục ra thì sau này dù
Tô công tử có ra mặt, cũng đừng mong Vân Nương may cho cô nương một ống
tay áo.”

Hạ Phẩm Dư nghe vậy chỉ biết nói “Ta chỉ sợ sẽ làm bẩn mất bộ y phục đẹp này.”

“Y phục làm ra là để cho người ta mặc, nếu sợ bẩn thì còn mặc làm gì? Được rồi, cô nương cứ mặc đi, để chốc nữa Tô công tử đến ngắm tay nghề của
ta. Thôi ta phải về đây.”

“Để ta tiễn Vân Nương.”

Hạ Phẩm
Dư tiễn Vân Nương ra đến cửa, vừa hay đi qua một hành lang, bất ngờ gặp
vị thiếu nữ áo hồng hôm trước gặp tại cửa hàng tơ lụa của gia trang Hải
Đức.

Vị thiếu nữ áo hồng vừa thấy Vân Nương liền lớn tiếng gọi “Vân Nương, y phục của ta…”

Vân Nương vừa thấy nàng liền mỉm cười đáp “Thật ngại quá, Hứa tiểu thư, y
phục của tiểu thư, ta nhất định sẽ làm xong sớm. Ta còn có việc phải
quay về cửa hàng trước. Cáo từ nhé!”

Vân nương đi rất nhanh, để mặc Hứa tiểu thư gọi lớn nhưng bà không hề quay đầu lại nhìn.

Thì ra vị thiếu nữ áo hồng này chính là tiểu thư nhà họ Hứa ở phía Tây thành.

Hạ Phẩm Dư có phần kinh ngạc, tại sao vị Hứa tiểu thư này lại đột nhiên xuất hiện ở Tô Viên?

Hứa tiểu thư nhìn chằm chằm vào bộ y phục màu xanh nước biển trên người Hạ
Phẩm Dư một hồi lâu, trong lòng có phần hồ nghi, bộ y phục mà Hạ Phẩm Dư đang mặc trên người nhìn góc độ nào trông cũng giống như được Vân Nương may, đang định mở lời hỏi thì lại bị cắt ngang.

Tư Hành Phong đứng ở phía xa gọi “Bích Nhu.”

Hứa Bích Nhu vừa thấy Tư Hành Phong liền vui mừng chạy nhanh về phía ngài,
níu lấy cánh tay rồi hớn hở gọi tên “Tô Mục, huynh đã chuẩn bị xong
chưa? Đợi chút nữa là có thể thắp đèn được rồi.”

Hạ Phẩm Dư kinh ngạc nhìn nụ cười hiền hòa, ấm áp trên khuôn mặt của Tư Hành Phong lúc này, nhất thời quên cả thỉnh an ngài.

Bích Nhu? Tô Mục?

Mấy ngày trước tại cửa hàng tơ lụa là lần đầu tiên ngài gặp vị Hứa tiểu thư này thì phải. Chỉ trong có vài ngày ngắn ngủn hai người đã thân thiết
đến mức gọi tên rồi. Xem ra những lời mà đám nha đầu trong Tô Viên nói
không sai, mấy ngày nay ngài đều ở cùng với thiên kim đại tiểu thư nhà
họ Hứa.


Từ trước đến nay ngài không dễ dàng để cho người khác
chạm vào người mình, trừ phi được cho phép, nếu không bàn tay của Hứa
Bích Nhu còn chưa chạm vào tay áo đã bị ngài vô tình gạt sang một bên
rồi. Bây giờ, Hứa Bích Nhu không chỉ níu lấy tay áo ngài thậm
chí còn khoác tay ngài một cách thân mật.

Nàng không hề phủ nhận, bản thân rất thích nhìn thấy nụ cười rạng rỡ hơn là khuôn mặt lạnh lùng của ngài. Thế nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại không thích ngài mỉm
cười rạng rỡ mỗi lần gặp vị Hứa tiểu thư kia. Nụ cười đó cho dù có dịu
dàng, ấm áp, tuyệt đẹp, vào thời khắc này, trong ánh mắt nàng, cực kỳ
khó chịu. Rốt cuộc khó chịu ở đâu nàng nhất thời chưa thể nói rõ.

Lồng ngực bức bối, giống như bị vật gì đó đè nặng lên, khiến nàng thấy hô hấp khó khăn.

Hạ Phẩm Dư do dự trong giây lát, liệu có nên tiến lại gần thỉnh an, thế
nhưng ngài đang nói chuyện thân thiết với Hứa tiểu thư là vậy, nếu nàng
đột nhiên tới cắt ngang thì thật không thỏa đáng chút nào.

Nghĩ
một hồi, nàng quyết định rời đi. Chủ nhân gặp khách nếu có sắp xếp ắt sẽ dặn dò từ trước, nếu không dặn dò thì đương nhiên là vì không thích
người hầu kẻ hạ làm phiền, phá vỡ bầu không khí thân mật.

Đúng lúc nàng định quay người bước đi, đột nhiên nghe thấy ngài gọi tên mình “Hạ Phẩm Dư.”

Nàng dừng chân, nhìn ngài bằng ánh mắt khó hiểu.

Tư Hành Phong nhìn nàng một hồi lâu, than dài một tiếng, xua tay nói “Tối
nay ta sẽ không về ăn tối.” Sau đó, ngài liền rời khỏi cùng Hứa Bích
Nhu.

Thì ra ngài chỉ muốn thông báo cho nàng biết tối nay sẽ
không về ăn tối, hẹn hò cùng giai nhân, làm sao nàng không hiểu được
chứ?

Nhìn theo bóng dáng dần khuất xa của ngài, lòng nàng thoáng lạc lõng, buồn bã.

“Phẩm Dư tỷ.” Hạ Phẩm Dư đang định đến phòng ngự thiện dặn dò, thì hai người Xuân Đào và Hạ Hà liền chạy tới tìm nàng.

Hạ Phẩm Dư liền hỏi “Có chuyện gì mà hai muội vui thế?”

“Tỷ tỷ có biết hôm nay là ngày gì không?” Xuân Đào hớn hở cười tít mắt.

Hạ Phẩm Dư khẽ chau đôi mày.

Hạ Hà nói “Là lễ tế hoa thần đó.”

“Lễ tế hoa thần?” Đây không phải lần đầu tiên nàng nghe thấy tên của ngày
lễ đẹp này, từ khi còn nhỏ, Hạ Phẩm Dư đã từng nghe cha nói các thị trấn lớn nhỏ ở hoàng triều Kim Bích và ven biên giới nước Bạch Hổ mỗi năm
đều tổ chức lễ tế hoa thần một lần. Lúc đó nàng không hiểu đây là ngày
lễ có ý nghĩa gì, cha liền nói, sau này sẽ đưa nàng đi tìm hiểu, đáng
tiếc là ý nguyện đó chưa bao giờ thành sự thật.

Xuân Đào liền nói “Người dân vùng Nam Bộ chúng muội chủ yếu sinh sống nhờ bán hoa tươi,
mỗi năm vào ngày mùng một tháng ba, mọi người thường tổ chức lễ tế hoa
thần, cảm ơn hoa thần đã luôn bảo vệ và ban phúc, mang lại cuộc sống an
lành, giàu có cho nhân dân. Sau này tập tục lễ tế hoa thần dần dần lan
rộng ra cả nước, hai bên nam nữ có thể bày tỏ tình cảm dành cho đối
phương vào dịp này.”

“Vậy chẳng phải gần giống với ngày lễ ăn mày hay sao?” Hạ Phẩm Dư mỉm cười nói.

Hạ Hà liền đáp “Cũng không phải là giống nhau hoàn toàn. Lễ tế hoa thần
chủ yếu là để động viên trai gái bày tỏ tình cảm ái mộ của mình dành cho nhau. Hơn nữa, một lát sau khi qua giờ trưa, quan phủ sẽ cử hành hoạt
động tế lễ diễu hành, chọn ra những mỹ nữ tuyệt sắc đóng giả hoa thần,

rắc những cánh hoa hạnh phúc cho bách tính. Dù gì công tử cũng không có
trong phủ, tỷ tỷ cùng bọn muội ra ngoài xem náo nhiệt nhé, đảm bảo là tỷ tỷ sẽ thích đấy!”

Xuân Đào không nói nhiều, trực tiếp kéo thẳng nàng ra khỏi phủ, còn dắt theo mấy tiểu nha đầu khác trong phủ ra ngoài.

Khi còn ở nước Bạch Hổ, những ngày tết lớn nhỏ trong năm, đều phải ở trong
cung cấm, nàng rất nhớ cảm giác vui mừng, hớn hở mỗi khi đón tết khi còn nhỏ, thế nhưng ở trong cung chẳng thể nào tận hưởng được .

Đi xem náo nhiệt thì đi, cũng lâu lắm rồi nàng chưa có cảm giác này.

Hạ Phẩm Dư để mặc cho bọn Xuân Đào, Hạ Hà kéo về chốn đông người. Kể từ
sau khi đến hoàng triều Kim Bích, ngoại trừ mấy ngày trước đi tới Hiệt
Hương Các thì nàng chưa hề thưởng thức cảnh đẹp chốn kinh thành hoa lệ,
náo nhiệt tại đây.

Lễ tế hoa thần, đường to ngõ nhỏ đều ngan ngát hương hoa, khắp nơi đều là những bông hoa tươi tắn, tuyệt sắc.
^don^lê^quy* Các cô nương mặc trên người những bộ y phục kiều diễm, nàng đột nhiên nhớ tới câu Vân Nương nói lúc vừa mới đến đưa y phục, thì ra
Vân Nương gấp gáp làm y phục là vì lễ tế hoa thần hôm nay.

Nhìn thấy hoa tươi trải đầy khắp phố, lòng nàng cũng bất giác hân hoan, vui vẻ.

“Phẩm Dư tỷ, cái này tặng cho tỷ.” Xuân Đào không biết mua đâu một bông hoa nhét vào lòng bàn tay nàng.

“Cái này…” Nàng đang định hỏi bông hoa này liệu có ý nghĩa gì đặc biệt thì
Hạ Hà đã mỉm cười tít mắt, vui vẻ nói “Đợi chút nữa khi hoa thần tới, tỷ tỷ nhớ kĩ đấy, phải lạy hoa thần ba cái. Sau đó buổi tối khi quay về
phủ, tỷ tỷ hãy cắm bông hoa này vào bình hoa trong phòng của công tử,
cầu mong hoa thần sẽ phù hộ cho công tử được bình an vạn phúc.”

Hạ Phẩm Dư cảm thấy nụ cười của Xuân Đào với Hạ Hà vô cùng gian tà, liền
nhướng mày truy hỏi “Bông hoa này dùng để cầu phúc sao?”

“Đương nhiên là vậy rồi!” Hai tiểu nha đầu nhướng mày hớn hở.

“Vậy còn bông hoa trong tay của hai muội thì sao?” Hạ Phẩm Dư chỉ vào bông hoa trong tay của hai nha đầu, lém lỉnh hỏi.

“À, ai cầu phúc thì người ấy cắm hoa. Tỷ tỷ cứ an tâm , bọn muội cũng sẽ
cắm hoa vào trong lọ hoa ở phòng công tử.” Xuân Đào trả lời.

Hạ
Phẩm Dư nhìn bông hoa hồng thắm trong tay mình, mỉm cười bình thản.
Chẳng qua chỉ là một bông hoa, vốn dĩ nên cắm vào lọ hoa trong phòng, có lẽ là do nàng đã suy nghĩ quá nhiều. Lễ tế hoa thần này đích thực là
rất đặc biệt .

Trong dòng người tấp nập, không biết ai thét lớn tiếng “Hoa thần tới rồi.”

Tiếp theo đó, liền thấy một đoạn toàn những cô nương xinh đẹp mặc y phục màu hồng ca hát múa may đi tới. Trong đoàn người, có một cô nương thân mặc y phục bằng lụa trắng đứng trên đỉnh kiệu liên tục múa vòng rồi ném những cánh hoa muôn màu từ trên bầu trời xuống.

Những người xung quanh hò hét náo nhiệt, tranh nhau lấy được cánh hoa cầu phúc mà hoa thần vung xuống.

Xuân Đào và Hạ Hà kéo Hạ Phẩm Dư ý bảo nàng hãy mau cầu nguyện.

Hạ Phẩm Dư để bông hoa giữa hai bàn tay rồi chắp lại, âm thầm nguyện cầu,
hy vọng Tư Hành Phong… hy vọng ngài… hy vọng ngài có thể được an khang,
vạn phúc. Trong lòng nàng bỗng vang lên một giọng nói nhỏ, đột nhiên
xuất hiện một mầm hy vọng nhỏ nhoi khiến nàng căng thẳng tới mức mở
choàng mắt.

Tuy nhiên lúc này không biết hai đứa Xuân Đào, Hạ Hà
đi đâu mất, nàng bị đám đông xô tới đẩy lui, sắp sửa đứng không vững.
Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ vừa cao vừa béo, thúc

mạnh vào người khiến nàng bị đẩy ra ngoài, chân không đứng vững lập tức
ngã xuống đất.

Nàng ngồi trên mặt đất, nhìn về đám đông đang điên cuồng chen chúc lại nhìn bông hoa trong tay mình, ngây người thẫn thờ.

May mà bông hoa vẫn chưa bị dập nát. Đã lâu lắm rồi nàng không cảm thấy vui vẻ như lúc này, lúc còn nhỏ, nàng thích nhất là ngày mùng bảy với tết
Thượng Nguyên. Kể từ sau khi nhập cung, cảm giác hoan hỷ, hạnh phúc thế
này cứ ngày một rời đi không trở lại.

Đúng vào lúc nàng đang định đứng lên thì đột nhiên một bàn tay to lớn đã đưa ra trước mặt.

Nàng ngây người ngước mắt nhìn lên, khi thấy khuôn mặt quen thuộc, nàng bất
ngờ lên tiếng “Cư đại nhân?” Nàng đưa tay cho Cư Viên Tu, ngài liền nhẹ
nhàng dùng sức là có thể kéo nàng đứng dậy.

“Lúc nãy ta còn tưởng mắt mình bị hoa, không ngờ đích thực là cô nương.” Cư Viên Tu mỉm cười dịu dàng.

“Đa tạ Cư đại nhân, đã ra tay tương cứu đến hai lần.” Hạ Phẩm Dư cúi người hành lễ.

Cư Viên Tu liền nói “Tại sao Phẩm cô nương lại có mặt tại đây? Lẽ nào cô
nương đi theo đoàn quân hộ tống cống phẩm tới sao? Ta cũng mới quay về
kinh thành Kim Bích mấy ngày trước, vừa hay nghe tin Bình Viễn hầu xảy
ra chuyện… Thật không ngờ Hầu gia lại có thể gặp phải kiếp nạn nguy nan
như thế!”

Thế nhưng nghe khẩu khí của Cư Viên Tu, Hạ Phẩm Dư liền đoán ngay ngài không hề biết gì về chuyện nửa đêm nàng bị Tư Hành Phong tóm lên xe ngựa khởi hành, huống hồ là việc Tư Hành Phong hiện giờ đã
bình an vô sự. Chuyện này ngay đến Vũ đại nhân hộ tống cống phẩm mà còn
không biết, xem ra Tư Hành Phong nhất định có dự định riêng.

“Ta
đến đây để thăm người thân…” Nàng vội vã chuyển chủ đề nói chuyện “Cư
đại nhân không phải đang ở nước Bạch Hổ chúng ta hay sao? Tại sao đột
nhiên lại hồi quốc ?”

Cư Viên Tu ngây người nhìn nàng, một lúc
sau mới ho hắng vài tiếng rồi đưa ánh mắt về phía hoa thần đã rời đi một khoảng xa nói “Cha mẹ thúc giục ta quay về…” Hai chữ ‘xem mặt’ mắc
nghẹn ở cổ họng ngài một lúc lâu mà chẳng thể nào thốt thành lời.

“Thì ra là vậy.” Hạ Phẩm Dư cúi đầu, ngắm nghía bông hoa trong tay mình.

Cư Viên Tu đột nhiên đưa bông hoa trong tay mình cho nàng rồi nói “Cái này, ta tặng cho cô nương.”

Nàng ngây lặng người, sau đó đưa tay ra, nhận lấy bông hoa kia, lễ phép đưa lời “Cám ơn đại nhân.”

Cư Viên Tu thấy nàng nhận hoa, trên mặt xuất hiện nụ cười hạnh phúc, đang
kích động định nói điều gì đó thì đột nhiên bị một người chen tới cắt
ngang giữa chừng.

“Bông hoa này đại nhân cứ giữ lấy cho bản thân
đi.” Giữa tiết trời đầu xuân, giọng nói này lạnh như băng, bàn tay mười
ngón thon dài, trắng trẻo cầm lấy bông hoa trong tay Hạ Phẩm Dư đưa lại
cho chủ nhân ban đầu của nó.

Cư Viên Tu giương mắt nhìn bông hoa được trả lại cho mình liền ngước mắt lên nhìn người bước tới, bất giác trợn tròn hai mắt.

Tư Hành Phong kéo Hạ Phẩm Dư về phía mình, rồi lạnh nhạt nói với Cư Viên Tu “Cư đại nhân, lâu rồi không gặp.”

“Đại nhân…” Cư Viên Tu đột nhiên cảm thấy không biết nên nói gì mới phải.

“Chuyện Tư mỗ vẫn còn trên nhân thế, mong Cư đại nhân có thể bảo mật giúp cho. Tư mỗ vẫn còn việc gấp, xin đi trước một bước.”

Hạ Phẩm Dư vẫn còn chưa định thần lại thì đã bị Tư Hành Phong kéo đi một
khoảng xa, để lại một mình Cư Viên Tu đứng giữa đường lớn mặt mày ngơ
ngác.

Mãi cho tới khi hai người rời khỏi đám đông ồn ào, Tư Hành
Phong mới chịu dừng bước, cúi đầu lườm Hạ Phẩm Dư. nn^ Quả nhiên là màu xanh nước biển đã tôn lên vẻ trầm lắng, nhã nhặn của nàng, thích hợp với nàng hơn bất cứ màu sắc nào khác, tay nghề của Vân Nương cũng
rất tuyệt.

Hạ Phẩm Dư đối diện với đôi mắt đen láy tràn đầy nộ
khí, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nàng miễn cưỡng mỉm cười rồi tỏ ra bình thản lên

tiếng “Tại sao công tử lại xuất hiện tại đây? Không phải lúc này công tử đang ở cùng với Hứa tiểu thư sao?”

Tư Hành Phong không trả lời,
vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào nàng, đôi mắt lạnh như băng, phải một
lúc sau, ánh mắt sắc bén đó mới chịu chuyển từ khuôn mặt nàng sang đóa
hoa tình nàng cầm trên tay “Bông hoa này là ai tặng cho ngươi?” Ngữ khí
lạnh lùng đến mức khiến người đối diện đông cứng lại.

Hạ Phẩm Dư
có sao nói vậy “À, đây là do Xuân Đào đưa cho ta. Xuân Đào và Hạ Hà bảo
ta sau khi cầu phúc trước hoa thần xong rồi mang cắm vào chiếc bình hoa
trong phòng của ngài, như vậy có thể phù hộ cho ngài an khang, vạn
phúc.”

Nghe câu nói này, khuôn mặt nghiêm nghị của Tư Hành Phong
mới giãn ra đôi chút, sau đó lại đưa một bông hoa tình đang cầm trong
tay cho nàng rồi nói “Cầm lấy bông này rồi cùng cắm vào chiếc bình đó.”

Hạ Phẩm Dư nhận lấy bông hoa, trong lòng không khỏi nghi hoặc, nàng nhớ
ngài không phải là người tùy tiện lại cắm hoa trong bình.

“Đi thôi.” Tư Hành Phong nắm tay nàng rất tự nhiên.

Suốt dọc đường đi, có rất nhiều cô nương giơ khăn che nửa mặt hoặc đưa tay
lên che miệng mỉm cười cùng Tư Hành Phong, thậm chí có mấy vị cô nương
to gan còn xông thẳng đến trước mặt họ, đưa bông hoa cho Tư Hành Phong.
Thế nhưng, Tư Hành Phong liền đẩy nàng lên phía trước, đúng vào lúc nàng định nhận hoa thì ai ngờ vị cô nương kia liền tức giận đùng đùng, lườm
nàng một cái rồi cầm hoa che mặt bỏ chạy, khiến nàng cực kỳ bối rối.

Cả ngày hôm đó, Hạ Phẩm Dư đi theo Tư Hành Phong thăm thú hết mọi ngõ
ngách trong kinh thành Kim Bích. Họ dùng bữa tối tại Thái Bạch lâu nổi
tiếng nhất kinh kì, lúc này nàng mới hiểu, thảo nào ngài nói không cần
phải chuẩn bị bữa tối cho ngài.

Lúc quay về Tô Viên, trời đã tối đen, sao trời lấp lánh phủ khắp bầu trời.

Hạ Phẩm Dư cắm một bó hoa lớn vào chiếc bình đặt trong phòng của Tư Hành
Phong. Lúc đầu trong tay nàng chỉ có hai bông, nhưng sau đó trên đường
về cứ gặp người bán hoa, ngài lại mua hoa liên tục, mua xong vứt sang
cho nàng, sau đó thành một bó lớn.

Ngày hôm sau, khi Xuân Đào với Hạ Hà biết được chuyện này liềm mỉm cười chúm chím suốt cả ngày.

Sau nhiều lần Hạ Phẩm Dư truy hỏi, cầu cạnh, cuối cùng Xuân Đào mới chịu
nói thật “Những bông hoa trong lễ tế hoa thần không phải dùng để cầu
phúc, mà dùng để bày tỏ tình cảm với người mình yêu. Phẩm Dư tỷ à, tỷ
cắm một bó hoa lớn như vậy, lời bày tỏ tình cảm này đúng là nhiệt liệt,
mạnh mẽ đấy!”

Hạ Phẩm Dư vừa nghe cả khuôn mặt liền đỏ bừng bừng như bị thiêu đốt.

Tỏ tình? Hôm qua ngài mua nhiều hoa, đưa cho nàng như vậy, sau đó lại bảo
nàng cắm vào lọ hoa trong phòng mình, từ đầu chí cuối ngài là đang trêu
chọc nàng, thảo nào hôm qua nụ cười luôn hé trên môi.

Nàng trợn mắt lườm Xuân Đào và Hạ Hà “Hai con ranh này không ngờ lại dám lừa ta? Muốn chết hả?”

“Ha ha… ha ha…” Xuân Đào, Hạ Hà che miệng cười vang chạy khắp nơi chạy trốn.

Hạ Phẩm Dư tức giận đến mức mặt lúc đỏ rực lúc lại trắng bệch.

Lúc này đã gần đến bữa trưa, nàng không còn nhiều thời gian để ‘dạy dỗ’ hai con tiểu nha đầu tinh nghịch kia nữa, đành phải đi đến phòng ngự thiện. Lúc đi ngang qua hoa viên, nàng liền gặp cảnh Tư Hành Phong vui vẻ đi
cùng Hứa Bích Nhu.

Tư Hành Phong thấy nàng liền nói “Mau dặn phòng ngự thiện làm mấy món nhắm, sau đó mang đến đình Lãm Túy.”

“Dạ vâng, thưa công tử.” Để hợp tình hợp lí, ở đây nàng không gọi ngài là Hầu gia mà thay vào đó là công tử.

“Nếu không có chuyện gì khác thì đừng đến đình Lãm Túy làm phiền ta với Hứa
tiểu thư.” Thấy nàng rời đi, Tư Hành Phong lại nói thêm.

“Dạ vâng, thưa công tử.” Nàng cung kính cúi người hành lễ, sau đó quay người bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận