Tình Muộn

Tuy Tùng San chưa từng chủ động nói với người khác về Cố Trì Tây, nhưng nếu Jessica đã hỏi, cô thấy mình không cần thiết phải nói dối. Vì thế cô cười nói: "Anh ấy là vị hôn phu của mình.”

Câu này khiến Jessica sửng sốt rất lâu, cô ấy trừng mắt nhìn Tùng San, sau đó bật cười, "San San, cậu đúng là thâm tàng bất lộ nha!"

Jessica lại hỏi rất nhiều vấn đề về Cố Trì Tây, Tùng San chỉ đành chọn cách đơn giản trả lời vài câu, cô luôn cảm thấy có chút gì đó là lạ, nói nhiều thì giống như khoa trương, nói ít thì như đang làm cao.

Ngày đó về nhà, cô nói chuyện của Jessica cho Cố Trì Tây biết, sau đó cô hỏi: "Rốt cuộc em phải giới thiệu anh với người khác như thế nào mới tốt đây?"

Cố Trì Tây cười cười, ôm lấy Tùng San, xoa đầu cô, "Vậy còn phải xem quan hệ của em và Jessica như thế nào, em cảm thấy bọn em là bạn bè, bạn học, hay là bạn thân?"

Tùng San nghĩ một lát, "Em cũng không biết, bọn em so với bạn bè bình thường thì tốt hơn một chút. Nhưng em lại cảm thấy nếu chia sẻ bí mật của nhau với cô ấy thì hơi khó.”

Cố Trì Tây cười nhẹ hỏi: "Tại sao lại như vậy?"

Tùng San nói: "Có lẽ là do hoàn cảnh lớn lên khác nhau, hoặc có lẽ vì chưa quá thân thiết. Em luôn cảm thấy bình thường cô ấy luôn rất nhiệt tình, nhưng em vẫn không thể cảm thấy tấm lòng thật sự của cô ấy, đại khái chắc do em đã suy nghĩ nhiều rồi.” Tùng San ôm cánh tay của Cố Trì Tây, gối đầu lên vai hắn, "Em cảm thấy cô ấy muốn làm bạn với em nên mới nhiệt tình như vậy…. nên nói như thế nào đây… chính là quá tận tâm.”

Cố Trì Tây vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô, "San San, vì Jessica thành thục hơn em, cô ấy đã quá quen với quy tắc để lăn lộn ở cái xã hội này.”

Tùng San ngẩng mặt lên, đôi mắt to loé sáng, "Là sao? Anh nói cô ấy lợi dụng em à?"

Cố Trì Tây nói: "San San, thứ tình bạn này, trong mắt em là làm bạn bè với nhau, nhưng trong mắt cô ấy lại là người có thể giao thiệp trong tương lai.”

Tùng San ngừng một lát, vẻ mặt ảm đạm: "Cố Trì Tây, có phải càng lớn thì càng khó tìm được bạn bè không anh?"

Cố Trì Tây cười cười: "Phải là càng lớn thì càng hiểu ra ai mới là bạn bè chân chính.”

Tùng San thở dài, "Anh đã nói như vậy, em cảm thấy ngày mai em không thể nói chuyện với Jessica được nữa.”


Cố Trì Tây ôm cô, hôn lấy hôn để: "Thật ra cũng vì nhu cầu mà thôi, không có gì đáng trách. Thật tình mà nói, kiểu tình bạn như thế này đôi bên đều không có hại gì, không có áp lực quá lớn, nhất là lúc kinh doanh.”

Tùng San nghe xong cười nói: "Ý anh là lão Sở luôn tìm anh vay tiền, anh không thể không cho mượn nên rất buồn bực?"

Cố Trì Tây bật cười, nhéo nhẹ cô, "Em đừng suy từ cô ấy ra chuyện của anh, cô ấy chắc cũng đã đoán được phần nào đó rồi. Tới mức này là được rồi, đủ để khiến cho cô ấy giữ thái độ của mình đối với em, cũng như không dám làm chuyện gì hại tới em. Thật ra loại người này rất khôn khéo, cũng rất giỏi kiềm chế.”

Tùng San nhìn vẻ mặt của hắn, cố ý lộ ra ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý, "Cố Trì Tây, lão Thẩm nói ánh mắt của anh rất độc đáo, quả nhiên là như vậy. Đúng là anh rất thông minh. Em phải học hỏi anh nhiều thêm nữa mới được.”

Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ, "San San, anh không hi vọng em học được những thứ này, anh hi vọng em mãi mãi hồn nhiên như bây giờ.” Hắn vừa nói vừa cười, hôn lên khóe miệng cô, "Như vậy con của chúng ta sau này cũng có thể kế thừa phẩm chất tốt đẹp của em.”

Tùng San sửng sốt, đôi mắt to mang theo sự khó tin, "Anh nói cái gì?"

Cố Trì Tây sờ sờ bụng cô, "Đã gần hai tháng rồi, em còn muốn gạt anh sao?"

Tùng San đảo mắt, gục đầu xuống, "Làm sao anh biết?"

Cố Trì Tây lại ôm hôn cô, "Gần đây em thay đổi nhiều như vậy, sao anh không phát hiện ra được chứ.”

Từ lúc xuống thuyền tới giờ, tinh thần cô bé con vẫn luôn không tốt, ngủ nướng mấy ngày không chịu dậy, giấc ngủ cũng không sâu, mỗi đêm đều tỉnh mấy lần. Sau khi tựu trường trở nên bận rộn, cơm ăn càng lúc càng ít, cô giúp việc hầm canh thì lại che miệng buồn nôn.

Thân thể cũng càng trở nên mẫn cảm, chỉ cần hắn chạm nhẹ một chút, cô sẽ giống như con mèo nhỏ bị hoảng sợ cuộn người lại.

Tùng San mím môi, cúi đầu không nói.

"San San, chuyện lớn như vậy, sao lại gạt anh?" Cố Trì Tây ôm cô, bàn tay to lớn vẫn vuốt ve bụng cô, "Em đang do dự điều gì?"


Tùng San dựa vào ngực hắn, "Thực xin lỗi, chỉ là em... chưa chuẩn bị tốt... Chuyện này quá đột ngột…. em luôn cảm thấy có gì đó... Không biết nên nói như thế nào...”

Lúc Tùng San biết mình mang thai đã rất rối loạn, tâm trạng đó không thể dùng từ phức tạp để giải thích, rõ ràng là mừng rỡ, lại có chút luống cuống tay chân, phản ứng đầu tiên chính là muốn lập tức nói cho Cố Trì Tây biết, nhưng ngay sau đó lại thấy do dự. Thật ra cô cũng không cố ý gạt Cố Trì Tây. Cô đương nhiên biết, nếu hắn biết cô mang thai, nhất định sẽ để cô sinh đứa bé ra, đây chính là con của Cố Trì Tây hắn.

Chỉ là cô vẫn không tìm được thời điểm thích hợp để nói ra chuyện này. Đây là chuyện lớn, có mấy lần khi cùng hắn ăn cơm hay được hắn ôm vào lòng khi ngủ, cô rất muốn mở miệng, nhưng lại không thể nói ra.

Cô gọi cho Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp, nói cho ba mẹ cô biết chuyện mình mang thai. Tùng Chí Quân ở đâu bên kia im lặng một lúc, sau đó mới nói: "San San, con thật sự muốn như vậy sao? Sinh con cho anh ta rồi, cả đời này con sẽ không thể rời khỏi anh ta được nữa.”

Phương Tiểu Tiệp cũng do dự thật lâu mới nói: "Lẽ ra ở tuổi của lão Cố, cũng nên có một đứa con rồi, nhưng San San à, con đã chuẩn bị tốt để làm mẹ chưa?"

Tùng San ôm Cố Trì Tây, dịu dàng nói, "Cố Trì Tây, không phải em cố ý gạt anh, cũng không phải em không muốn sinh con cho anh, chỉ là em luôn cảm thấy như vậy quá nhanh. Em không biết nên nói thế nào...”

Cố Trì Tây dịu dàng nhìn cô, ánh mắt ấm áp, giống như dòng nước mùa xuân bao bọc lấy cô.

"San San, anh biết em đang lo lắng điều gì.” Cố Trì Tây xoa đầu cô, "Dù cho có mang thai, em vẫn muốn tiếp tục lên lớp, đúng không?"

Tùng San giương mắt nhìn hắn, cô cảm thấy tại sao người đàn ông này lại hiểu cô đến vậy. Gật gật đầu, "Em đến Hồng Kông để học, không phải... để sinh con...”

Cố Trì Tây bật cười, "Ừ, vậy tiếp tục lên lớp đi, khi nào em thấy mệt thì nghỉ ngơi.”

Tùng San vui mừng nhìn hắn, "Thật sự có thể sao? Nhưng em đang mang thai con của Cố Trì Tây, không phải anh sẽ phái mười mấy vệ sĩ bảo vệ em hằng ngày ra vào lớp học chứ?"

Cố Trì Tây cười, lắc đầu, "Cái đó thì không cần, mỗi ngày anh sẽ đưa đón em đến trường. Nhưng em phải đồng ý với anh, hết giờ học phải ngoan ngoãn về nhà, những hoạt động ngoại khoá đều không được tham gia.”


Tùng San gật đầu, cười hì hì nói: "Tuân lệnh.”

Nghĩ nghĩ gì đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Sao anh có thể phản ứng lạnh nhạt bình tĩnh như vậy chứ? Em nghĩ anh sẽ vui mừng hò reo hoặc là nước mắt lưng tròng mới phải!"

Cố Trì Tây nở nụ cười, hôn cô: "San San, bởi vì cho tới bây giờ, anh cũng không dám tin đây là sự thật, anh luôn cảm thấy mình đang nằm mơ một giấc mơ đẹp mà thôi.”

Đột nhiên Tùng San cảm thấy lòng mình quặn thắt, cô ôm cổ hắn, hôn hắn, "Sao anh đã nằm mơ lại còn kiếm chế bản thân làm gì, trong mơ chẳng phải muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười thật to hay sao?"

Hắn không nói lời nào, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve trên bụng cô, mềm nhẹ, chậm rãi, sự ấm áp truyền tới khiến hắn cảm thấy vui sướng và biết ơn không thể nói thành lời.

Buổi tối hôm ấy, Tùng San vẫn tỉnh lại mấy lần từ trong giấc ngủ, nhưng mỗi lần tỉnh lại, cô sẽ phát hiện tay hắn hoặc là đặt bên hông mình, hoặc là trên bụng, nhẹ nhàng đặt lên trên, không dám dồn nhiều sức nặng, giống như đang che chở cho bảo bối trân quý nhất của hắn.

Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng kiên định, cô nhớ tới lời hắn nói, mặt trời lặn ở núi tây, chim bay về tổ, nhưng anh vẫn chỉ có một mình.

Hiện tại, cô không chỉ là mặt trời mọc của hắn, cô mang đến cho hắn một mặt trời nhỏ sắp sinh.

Đến ngày hôm sau Tùng San mới biết, thì ra ngày hôm qua là sinh nhật của Cố Trì Tây.

Cô và Cố Trì Tây bên nhau lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe nói hắn sinh ngày mấy tháng mấy. Nếu không phải lão Thẩm đưa tới một hộp điểm tâm, Tùng San mở ra xem mới phát hiện ra là đào mừng thọ, chắc cô sẽ không thể phát hiện ra ngày hôm qua là sinh nhật hắn.

"Sao sinh nhật anh mà anh lại không nói cho em biết?" Tùng San hơi tức giận, ngay cả lời chúc mừng cũng không có, cũng không cho cô cơ hội để thể hiện.

Cố Trì Tây cười nói: "Không có gì đáng nói, anh không thích sinh nhật.”

Qua một cái sinh nhật là lại già đi một tuổi, ngại hắn chưa đủ già sao?

Tùng San nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cô cười ôm cổ hắn, "Nhưng em còn chưa có cơ hội tặng quà sinh nhật cho anh.”

Cố Trì Tây nói: "Em mang thai, đứa bé chính là quà tặng.”

Tùng San càng cảm thấy hổ thẹn, "Nhưng đó cũng không phải em chủ động nói ra, mà do anh tự phát hiện.”


Cố Trì Tây cười cười, "Đều giống nhau cả thôi, San San, anh đã thấy vô cùng thoả mãn.”

Tùng San lại bĩu môi, "Không được, không thể cứ cho qua như vậy. Hôm nay em muốn đền bù cho anh một sinh nhật khác!"

Cố Trì Tây nói: "Không cần, San San, anh không muốn em quá mệt mỏi. Tối qua em lại không ngủ đủ giấc.”

Tùng San lại rất kiên trì, "Em không sao, hôm nay em nhất định phải làm sinh nhật cho anh! Anh không thích có người khác, vậy thì chỉ hai chúng ta thôi, không, ba người chúng ta cùng nhau trải qua sinh nhật này.” Tùng San sờ bụng, cười rất ngọt.

Cố Trì Tây cười nói: "Được, vậy em muốn làm thế nào?"

Tùng San nghĩ nghĩ, "Chi bằng em nấu cơm cho anh, làm món sở trường của ba em!"

Cố Trì Tây cười ôm lấy cô, "Cứ để anh làm đi, em chỉ cần ngồi một chỗ chỉ đạo là được rồi.”

Tùng San bật cười, "Được rồi, có điều trước tiên chúng ta phải xuống tầng đi siêu thị. Anh đi cùng em đi!"

Cố Trì Tây nói, "Được.”

Cố Lâm Lâm nhìn Tùng San và Cố Trì Tây đi bên nhau, bàn tay bất giác nắm lại thành nắm đấm, cô ta đi theo phía sau hai người họ, nhìn họ cùng nhau vào siêu thị, Cố Lâm Lâm đứng ở cửa siêu thị, càng thấy không thể tin được, người ba mà cô ta yêu nhất - Cố Trì Tây, Cố gia tùy tiện động một đầu ngón tay cũng có thể lay chuyển thành phố A, vậy mà bây giờ lại đi dạo siêu thị cùng một người con gái?

Đứa con gái đó vẫn là Tùng San.

Ở cửa siêu thị có xếp sẵn một hàng xe đẩy, chiếc này xếp sát vào chiếc kia, dính chặt vào một chỗ, nhân viên siêu thị sợ xe đẩy bị trượt, còn cố ý lấy dây thừng cột ở đầu và đuôi. Một hàng lớn tay cầm màu xanh đậm nhạt xen kẽ, nhìn xa trông như chiếc dương cầm màu đen.

Cố Lâm Lâm đi tới chỗ để xe đẩy, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy hàng xe đẩy xuống dốc, bởi vì cô ta nhìn thấy ở một hàng xe đẩy khác có đứa con gái đang đứng cạnh Cố Trì Tây.

Eo cô ta mỏng manh, bị đụng vào có thể gãy hay không đây?

Cố Lâm Lâm nghĩ vậy, liền buông lỏng hai tay ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui