Tình Muộn

Lý Yến nhìn thấy Cố Trì Tây, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Cô luôn là người thẳng tính, nghĩ sao nói vậy, nhưng hôm nay lại cực kì im lặng, ngồi một chỗ cười gượng, không nói được gì.

Nhưng cô nhìn thấy Tùng San ngồi bên cạnh Cố Trì Tây, vẻ mặt rất hạnh phúc, cô thấy vậy là đủ rồi. Sau đó cô dần dần phát hiện hai người này rất xứng đôi, bất kẻ là vẻ ngoài khí chất hay là tính tình. Giữa hai người yêu nhau cần phải có sự ăn ý như vậy.

Tùng San ngồi bên cạnh Cố Trì Tây, thân hình nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ửng hồng, như chú chim nhỏ nép vào lòng hắn, cùng với khí chất trầm ổn thành thục của Cố Trì Tây bù đắp cho nhau, họ ở bên nhau thật sự không có gì phải bàn cãi. Hôm nay Tùng San mặc một chiếc váy liền, bên ngoài khoác áo măng tô, phía dưới mang một đôi giày cao gót, hai cái đùi thon dài. Cố Trì Tây cùng cô ra khỏi thang máy, hắn vươn tay đỡ eo cô, phòng trường hợp cô bị vấp ngã khi bước ra khỏi lằn ranh thang máy. Tùng San vào phòng được đặt sẵn, cô cởi áo khoác của Cố Trì Tây ra giao cho nhân viên phục vụ, sau đó mới cởi áo của mình.

Lý Yến nhìn mà hâm mộ, cũng vui thay cho cô.

Quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Nhiên, cô ấy phát hiện Triệu Nhiên cũng đang hâm mộ bọn họ.

Một phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có bốn người, thật sự rất trống trải. Triệu Nhiên nhìn ra ngoài từ cửa sổ thủy tinh sát đất, đứng từ tháp Minh Châu nhìn ra, thành phố A thật sự rất đẹp.

Mấy món ăn theo hương vị của An Huy được dọn lên, Triệu Nhiên ăn mà nước mắt rơi đầy mặt, Lý Yến ăn cũng rất ngon lành.

Tùng San rất cảm kích nhìn về phía Cố Trì Tây, ngay cả chuyện này anh ấy cũng tỉ mỉ như vậy, thật sự rất tri kỷ.

Cố Trì Tây cười nói: "Vừa lúc mấy ngày nay có một đầu bếp đến từ An Huy đến làm việc nên tôi gọi anh ta làm vài món, không biết có đúng khẩu vị hay không?"

Triệu Nhiên ngại ngùng cười nói: "Thật ra lúc ở nhà, tôi rất ít khi ra ngoài ăn, cho nên tôi chỉ nếm thức ăn do mẹ tôi nấu mà thôi. Nhưng mấy món này thực sự rất ngon, cảm ơn ngài.”

Tùng San cười hì hì nói: "Sau này mình cũng phải nếm thử tay nghề của mẹ cậu mới được, nhà mình toàn ăn cơm do ba mình nấu, vì mẹ mình nấu ăn không ngon tí nào.”

Cố Trì Tây bật cười, vươn tay ra xoa xoa đầu cô, cực kì thân mật.

Lý Yến xúc động cười, cô nói, "San San, hai người có thể ở bên nhau, thật là tốt quá. Mình chúc phúc hai người.”

Tùng San nhìn về phía Lý Yến, "Cảm ơn cậu, Yến Yến.”

Triệu Nhiên cũng nói: "Có thể tìm được người yêu mình thật lòng không dễ tí nào, San San cậu thật may mắn.”

Tùng San mím môi cười, ngửa mặt nhìn Cố Trì Tây.


Triệu Nhiên uống một ngụm trà, hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí rồi mới nói: "Cố tổng, tôi có chuyện muốn nhờ ngài.”

Cố Trì Tây ôn hòa nói: "Mời nói.”

"Về Trương Tân...” Triệu Nhiên ngập ngừng một lát, "Ngài có thể tha thứ cho anh ấy, để anh ấy phục chức không?"

Tùng San sửng sốt "Triệu Nhiên, gần đây cậu có gặp Trương Tân sao?"

Triệu Nhiên vừa nhìn Tùng San, vừa nhìn về phía Cố Trì Tây: "Trương Tân là người tốt, hơn nữa năng lực làm việc của anh ấy chắc Cố tổng cũng biết rồi. Anh ấy đã không còn nghĩ tới San San nữa, nếu hai người sắp kết hôn, có thể không cần trừng phạt anh ấy nữa không?"

Tùng San nhìn Cố Trì Tây: "Trừng phạt?"

Triệu Nhiên nói: "Điều này cũng không thể trách Cố tổng, chỉ là sau khi Trương Tân bị Cố tổng sa thải, không có công ty nào dám nhận anh ấy. Bây giờ anh ấy một thân một mình, không có ai để dựa dẫm, nên mình nghĩ, nếu có thể thì giúp anh ấy một lần.”

Cố Trì Tây cười cười, nắm lấy tay Tùng San, "Chuyện này là đương nhiên, chỉ cần tự cậu ta đồng ý trở về, tôi có thể cho cậu ta phục chức, đúng lúc tôi muốn cùng San San đi Hồng Kông một năm, công việc ở thành phố A cũng cần người quản lí.”

Triệu Nhiên kích động cười nói: "Thật sao? Thật tốt quá! Cảm ơn ngài, Cố tổng, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thuyết phục anh ấy tới tìm ngài!"

Cố Trì Tây cười lên tiếng trả lời, "Ừm.”

Lý Yến bỗng nhiên có chút bội phục dũng khí của Triệu Nhiên, bình thường cô ấy lúc nào cũng thành thật ít nói, hôm nay lại dám ở trước mặt một nhân vật lớn như Cố Trì Tây thay mặt Trương Tân nói chuyện. Quả nhiên là sức mạnh của tình yêu.

Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút cô đơn, Lý Yến nghĩ tới Tống Đào, lúc này cô mới phát hiện thì ra cô chưa từng vì Tống Đào mà làm gì cả.

Lưu Mân gõ cửa vào, thì thầm với Cố Trì Tây hai câu, Cố Trì Tây hơi nhíu mày, lập tức đứng lên, "Thật có lỗi, tôi có việc cần xử lí, mọi người cứ từ từ ăn.” Nói xong hắn vươn tay xoa đầu Tùng San, dịu dàng nói: "Lát nữa anh cho người tới đón em.”

Tùng San ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng.”

Triệu Nhiên nhìn Lưu Mân, chờ khi cửa đóng lại mới nói: "San San, cậu thật sự cần để Trương Tân quay về, cậu nhìn nữ trợ lý này xem, khuôn mặt giống y như hồ ly tinh. Dù cho Cố Trì Tây không có ý gì với cô ta, nhưng cậu nhìn mà không thấy khó chịu sao?"


Tùng San vui vẻ, "Chuyện này thì mình thấy không có gì, mình và cô ấy rất ít tiếp xúc.”

Triệu Nhiên nói: "Nhìn rất khôn khéo, có chút giống Tề Duyệt Tâm.”

Lý Yến vỗ tay, "Đúng đúng! Đúng là có cảm giác giống Tề Duyệt Tâm!"

Tùng San nghe thấy tên Tề Duyệt Tâm, liền nhớ tới chiếc vòng tay bằng ngọc bích của cô ta, còn cả những lời trong suối nước nóng kia nữa, cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

"Mình nghe nói cô ta được nhận vào làm ở một công ty có tiếng tăm, còn là trợ lí đặc biệt đấy.” Lý Yến nói.

Tùng San cười cười, nói vậy chắc là trợ lí đặc biệt cho lão Thẩm rồi.

Triệu Nhiên nói: "Haizzz, cô ta có ngoại hình xinh đẹp, muốn làm gì mà không được chứ.”

Lý Yến cười nói, "Ừ, ngay cả loại người như Chu Trường An còn hi sinh nhan sắc của mình, huống chi là một hoa khôi như Tề Duyệt Tâm. Đúng rồi mấy ngày hôm trước mình có nghe nói, Chu Trường An và Cố Lâm Lâm đính hôn rồi, hình như là cùng nhau đi Mỹ.”

Tùng San nghe xong có chút giật mình, "Nước Mỹ? Chu Trường An sao có thể đi Mỹ được?"

Lý Yến cười nói: "Tại sao lại không thể?"

Tùng San như có suy nghĩ, cô nói: "Sức khỏe ba mẹ anh ta không tốt, ở quê nhà không có ai chăm sóc, anh ta đã nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ quay về quê nhà, bây giờ ở lại thành phố A đã có lỗi với ba mẹ rồi, vậy mà bây giờ còn muốn tới nước Mỹ xa như vậy.”

Lý Yến lắc đầu, "Coi như xong rồi, từ ngày hắn bán thân, chắc cũng đã quăng ba mẹ lên chín tầng mây rồi.”

Tùng San thở dài, cúi đầu lấy di động trong túi xách ra, lúc này mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tống Đào gọi tới. Cô chỉ vừa mới gọi đi, không ngờ đã có người tiếp điện thoại rồi.

"San San.” Bên kia đầu dây rất ồn ào.


Tùng San hỏi: "Tiền bối, có chuyện gì sao?"

Tống Đào nói: "Em chờ một chút, nơi này rất ồn.” Một lát sau, bên kia đã yên tĩnh hơn nhiều, "Vừa rồi anh gọi cho em thật ra là muốn tìm Cố Trì Tây.”

"Tìm anh ấy làm gì?" Tùng San hỏi.

"Anh đang ở công trường, vừa nãy ở đây có tội phạm đang cải tạo tới gây chuyện, đập xe, anh đã báo cảnh sát, anh thấy mình cũng nên báo cho Cố tổng một tiếng.”

Tống Đào giám sát hạng mục Đức Thuận Viên kì thứ hai, gần đây vừa mới mở rộng thêm một khu đất lớn, vì đây là hạng mục được chính phủ hỗ trợ nên họ đã cho một vài tội phạm đang cải tạo tới làm những bước ban đầu, cũng chính là công việc mệt mỏi nhất dơ bẩn nhất mà không ai muốn làm. Vốn dĩ mấy ngày nay tiến hành rất thuận lợi, nhưng gần đây Tống Đào phát hiện hàng ngày luôn có hai chiếc xe hơi màu bạc đậu ở gần đó. Không phải xe của bọn họ, nhưng xung quanh đây ngoại trừ cảnh ngục và phạm nhân thì không còn người khác. Hắn chú ý chuyện đó hai ngày nay, hôm nay vừa định đi tới hỏi thì thấy một người đàn ông có dáng vẻ giống như tội phạm đang cải tạo bước từ trong xe ra, khi hắn ta và Tống Đào đối diện nhau, Tống Đào lập tức nhận ra người này không phải người bình thường.

Sau đó hắn lại nhìn chiếc xe đó, hắn cảm thấy người trên xe rất quen, nhưng lại không thể nào nhớ ra.

Kết quả hôm nay liền xuất hiện chuyện tội phạm quấy phá, chiếc xe bị phá chính là chiếc xe đó.

Tống Đào nghe thấy người tài xế lớn tiếng gọi Uông tổng chạy mau, mới phát hiện người phụ nữ này hắn có biết, bà ấy chính là chủ của Chu Trường An, mẹ của Cố Lâm Lâm, Uông Tiểu Kinh.

Vậy nên hắn mới gọi cho Tùng San, muốn nói chuyện này cho Cố Trì Tây biết, vì hắn thấy chuyện này không hề đơn giản.

Tùng San nghe xong những gì Tống Đào nói cũng thấy bất an, giờ cô mới nhớ tới lúc nãy Cố Trì Tây đi rất vội vàng, nhân tiện nói: "Có lẽ anh ấy đã biết rồi, như vậy đi, anh chờ chút để em gọi cho anh ấy.”

Điện thoại của Cố Trì Tây lại không gọi được.

Lòng dạ Tùng San càng thêm nôn nóng, nhưng cô cũng không rõ rốt cuộc mình đang lo cái gì. Không có tâm trạng ăn cơm nữa, nên cô nói tạm biệt với Triệu Nhiên và Lý Yến, tự đi tìm Lưu Mân, nói cho Lưu Mân biết cô muốn đi tìm Cố Trì Tây.

Lưu Mân do dự một chút, nhưng vẫn gọi mấy vệ sĩ tới, trước khi Tùng San lên xe, Lưu Mân vẫn không yên lòng nói: "Tùng tiểu thư, Cố tổng không sao cả, nhưng nếu cô đi, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, không bằng cô về nhà chờ đi, sau khi Cố tổng xử lý chuyện bên kia xong sẽ quay về tìm cô.”

Tùng San nghĩ một chút thấy cũng có lý, nếu cô mà đi, ngoại trừ khiến hắn thêm lo lắng cũng không làm được gì. Cho nên cô liền thay đổi ý định, nói với vệ sĩ muốn về nhà. Nhưng về đến nhà vẫn thấy không an lòng, cô ôm Lão Tần không ngừng gãi lông nó, Lão Tần bị gãi ngứa cứ rầm rì kêu.

Chờ đến gần tám giờ, Cố Trì Tây rốt cuộc cũng trở về. Tùng San nghe tiếng mở cửa, vội vã đứng dậy chạy lại, "Anh về rồi sao?"

Cố Trì Tây giật mình ôm lấy cô, "Ừ, sao vậy?"

Tùng San vùi vào lòng hắn, "Em lo lắng cho anh... Tống Đào vừa mới gọi điện thoại cho em, nói là có mấy tên tội phạm quậy phá, còn đập xe...”

Trong lòng Cố Trì Tây rất ấm áp, hắn ôm cô hôn một cái, "Ừ, không có gì, anh đã giải quyết hết rồi.”


Tùng San ngẩng mặt lên nhìn hắn, "Giải quyết như thế nào?"

Cố Trì Tây nói: "Vốn dĩ đây là chuyện của cảnh sát, nhưng chỗ đó khá xa nên cảnh sát không tới kịp thời được. Anh nhờ lão Thẩm cho vài người tới trước giúp đỡ nên đã giải quyết xong rồi. Những người đó cũng đã rút lui.”

Tùng San nghe xong, lại hỏi, "Xe bị đập phá sao rồi ?"

Cố Trì Tây nhìn cô, sau đó mới hiểu ý của cô, cười nói: "Là xe của Uông Tiểu Kinh, bà ấy không sao cả. Người của bà ấy bị thương nhưng cũng không nặng lắm, đưa đi bệnh viện khâu hai mũi.”

Tùng San nháy mắt mấy cái, "Anh đưa đi sao?"

Cố Trì Tây cười ra tiếng, nâng má cô lên cắn nhẹ, "Đương nhiên không phải, anh không ở hiện trường, những chuyện này đều do người khác báo cáo lại.”

Tùng San gục đầu xuống, "Thế sao anh lại đi lâu như vậy, còn không nhận điện thoại của em.”

Giọng nói của cô mang theo chút giận dỗi, còn có chút làm nũng. Cố Trì Tây thì rất thoả mãn, khom lưng bế ngang cô bé con lên, trực tiếp đặt ở trên sô pha, áp người lên.

"Em đang lo lắng anh bị thương, hay lo anh gặp Uông Tiểu Kinh?" Lời nói của hắn mang theo giọng điệu trêu đùa.

Cô đỏ mặt, lông mi dài run rẩy, "Em chỉ không biết vì sao trong lòng luôn thấy bất an thôi.”

Hắn cười, hôn lên môi cô, mềm nhẹ mút vào, giống như đang ăn một miếng kem sắp tan chảy. Hai tay đã không thể không chế nữa dao động trên thân thể cô, mềm mại, ngọt ngào như vậy. Ăn không đủ, liếm cũng không đủ.

"San San, còn vài ngày nữa là chúng ta đi Hồng Kông rồi, chờ tới khi đến Hồng Kông, em sẽ không phải bất an nữa.” Hắn ngậm môi cô, êm ái nói.

Cô dịu dàng đồng ý, trong giọng nói không tránh khỏi tiếng rên rỉ ~.

Hắn nở nụ cười, ôm cô bé con dậy, sải bước lên tầng, không chút khách khí hoàn toàn nuốt cô vào bụng.

Sau khi Tùng San tỉnh dậy mới nhớ ra, hắn vẫn không nói cho cô biết, hắn rốt cuộc đi làm gì.

Cố Trì Tây đương nhiên không định nói cho cô biết, hắn không tới hiện trường, mà đi gặp người hai mươi năm qua chưa từng gặp, Trịnh Bình Đông.

Có một số việc San San của hắn căn bản không cần thiết phải biết, Cố Trì Tây vẫn luôn thấy vậy. Về điểm này thật ra hắn và lão Tùng đều nhất trí đồng quan điểm, hắn chỉ cần cô vui vẻ thoải mái sống dưới sự bảo vệ của hắn, không cần trải qua mưa gió bên ngoài, cũng không cần suy nghĩ những chuyện phức tạp, cứ như vậy ngọt ngào hạnh phúc là đủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui