Tùng San nằm mơ, giấc mơ này có thể so với phim bom tấn đặc sắc của Hollywood. Đầu tiên là cô bay trên trời, cách mặt trời càng ngày càng gần, sau đó có người kéo cô lại, đột nhiên cô bị rơi xuống, rơi vào vực sâu vạn trượng, tiếp đó là một cơn đau nhức ập tới, giống như có thứ gì đó đâm xuyên qua thân thể của cô, cuối cùng thân thể cô như chìm trong dòng thác, cô muốn hô to rằng cô không biết bơi, rồi đột nghiên bừng tỉnh.
Sau đó cô phát hiện bốn phía trông thật lạ lẫm.
Đây là một căn phòng ngủ xa hoa lộng lẫy, cô đang nằm trên một chiếc giường khổng lồ kiểu dáng châu Âu, giấy dán tường màu hồng cánh sen nhạt, thấp thoáng có thể thấy được hoa văn ẩn hiện, chăn đệm trên giường đều là tơ tằm, bóng loáng mềm mại, căn phòng hơi tối do rèm cửa dày được kéo lại.
trên người cô không mặc quần áo.
Đầu óc cô vang lên một tiếng vang cảnh báo, nghĩ tới việc mình và ông chú kia điên cuồng trong xe, cô còn nhớ rõ loại đau đớn đến tê tâm liệt phế kia.
cô cố gắng chống đỡ thân thể rụng rời bước xuống giường, mở tủ quần áo ra, phát hiện tất cả đều là quần áo của đàn ông, từ áo sơmi đến tây trang được sắp xếp chỉnh tề, cô tùy tiện lấy xuống một chiếc áo sơ mi mặc lên người. Nhưng mà cái áo này khá lớn, dài tới tận đầu gối cô.
cô để chân trần đi xuống lầu, nghe thấy có người đang nói chuyện.
"Cố tổng, ý của ngài là muốn căn cứ theo quy định hợp đồng yêu cầu Tô Hồng rời đi? Như vậy chỉ sợ ngài phài bồi thường cho cô ta hơn 100 vạn."
"Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô ta nữa, nếu như cậu có biện pháp khác cũng được."
"Tôi cảm thấy có thể sắp xếp cho cô ta ở lại căn nhà ở Trần gia thôn , mỗi tháng vẫn dựa theo hợp đồng đưa cho cô ta hai vạn, như vậy một năm sau hết hạn hợp đồng không cần tiếp tục kí kết, ngài chỉ tổn thất 24 vạn."
"Như vậy cũng được, nhưng mà cậu phải cam đoan rằng cô ta thể tới làm phiền tôi nữa."
"Cái này ngài yên tâm, Tô Hồng là người biết điều, nếu cô đến làm phiền ngài chúng ta sẽ có lý do chấm dứt hợp đồng trước thời hạn, đến lúc này ngay cả 24 vạn cô ta cũng không cầm được."
"Được, cậu đi làm đi."
"Vâng. Cố tổng, vị tiểu thư trên lầu...ngài tính làm thế nào? Là thanh toán tiền một lần hay là có ý định ký hợp đồng lâu dài?"
Tùng San trong nháy mắt bất động.
"Chuyện cô ấy cậu không cần xen vào, ta tự có sắp xếp."
Tùng San nhịn không được hắt hơi một cái.
Hai người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái gầy yếu nhỏ bé mặc một cái áo sơ-mi khổng lồ, tóc đen xõa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Chân mày Cố Trì Tây nhăn lại, bước lên cầu thang, "Em thức dậy làm gì? Mau trở về phòng nằm đi."
một người đàn ông khác trông khá trẻ, dáng người cao gầy, mặt mũi thanh tú, chỉ liếc mắt nhìn Tùng San sau đó rất có lễ độ dời tầm mắt, phi lễ chớ nhìn. (1)
"Cố tổng, tôi về trước. Chìa khóa xe để đây, xe ngài ngày mai sẽ được dọn dẹp sạch sẽ, có muốn tôi lái tới luôn không?"
"Được rồi, nói sau đi."
Cố Trì Tây nhìn cũng không nhìn hắn, vươn tay sờ trán Tùng San, "Vẫn còn sốt, em ngoan ngoãn trở về phòng nằm đi, đừng để lại bị cảm lạnh."
Tùng San nhìn hắn, không nói chuyện, xoay người lên lầu.
"Chờ một chút." hắn gọi cô lại, "Tại sao không mang dép vào lại đi chân trần?"
nói xong khom lưng đem cô ôm ngang, bước từng bước lên cầu thang, mở cửa căn phòng kia ra, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.
"Có đau đầu không? Có muốn uống miếng nước hay không?" giọng hắn ấm áp như nắng sớm mai.
Tùng San lắc đầu, cảm thấy đầu hơi choáng váng.
cô nghĩ nhiều lắm, nhưng lại không có tiền đồ, một câu cũng không dám hỏi. Ngơ ngác nửa ngày, mới mở miệng nói: "Mấy giờ rồi?"
Cố Trì Tây đứng lên, đi đến bên cửa sổ kéo màn cửa ra, căn phòng lập tức sáng lên, ngoài cửa sổ núi rừng xanh ngát, cây xanh cho bóng mát.
"đã xế chiều rồi, em ngủ cả buổi sáng, đói bụng không? Tôi đi chuẩn bị ít thức ăn cho em."
Giọng điệu của hắn giống như vợ chồng già bên nhau đã nhiều năm vậy.
Tùng San miễn cưỡng ngồi dậy, "thật ra, tôi phải về trường học , tôi cũng đã cả tiết học ngày hôm qua, không chừng giáo sư đang rất tức giận, tôi còn chưa có nộp luận văn. Còn có bạn cùng phòng của tôi nữa, các cô ấy khẳng định rất lo lắng cho tôi, chú nhìn đi ngày hôm qua ra ngoài ngay cả điện thoại tôi cũng không mang theo..."
"Em nằm xuống trước đi, những chuyện này không cần gấp gáp. Lát nữa em lấy điện thoại của tôi gọi cho bạn cùng phòng nói một tiếng rằng em vẫn ổn, sau đó tôi giúp em gọi điện thoại cho giáo viên phụ trách xin giấy xin phép nghỉ học là được thôi."
Tùng San đành chịu thôi, sao những chuyện hắn nói lại dễ dàng như vậy, giống như nó chẳng phải là chuyện gì to tát.
cô dứt khoát nói thẳng: "Tôi muốn về, thân thể tôi không sao hết ."
Cố Trì Tây xoay người lại, ngồi bên giường, lấy ta sờ tóc cô, "San San, em đang lo lắng chuyện gì?"
cô lo lắng chuyện gì?
Chẳng lẽ hắn già dặn kinh nghiệm như vậy, còn không biết cô lo lắng chuyện gì?
Nơi này là một căn nhà nơi núi rừng, bốn phía rất yên tĩnh, ánh nắng trời chiều tỏa sáng khắp nơi, cô quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
đi sớm còn hơn muộn.
Tối qua cô nhận được nhiều thứ như vậy, thực hiện giấc mộng to lớn trở thành cô bé lọ lem, lại không ngờ rằng khi tỉnh dậy phải trả giá lớn như thế?
Lúc đó cô không uống rượu, ý thức cũng thanh tỉnh, hắn hôn cô, nếu cô không nguyện ý, hoàn toàn có thể đẩy ra. Nếu hắn thật sự ép buộc cô, thậm chí cô có thể lôi kéo hắn rớt khỏi lan can, dù sao phía dưới chính là vực sâu vạn trượng. Ít nhất bọn họ có thể cùng chết.
Nhưng mà cô không có làm như vậy.
cô bị hắn hôn đến mê muội, đến nỗi muốn nhiều hơn.
Ngoài việc cảm giác đau đớn toàn thân; cô cũng sâu sắc cảm nhận được cái cảm giác mãnh liệt không thể nói thành lời kia.
cô còn có thể trách ai đây.
cô chỉ có thể trách chính mình, tự cho là mình ý chí kiên định thật chất chính là không chịu nổi kích thích. Để hắn làm như vậy, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Lúc này câu nói kia đã ứng nghiệm, cô đoạt bạn trai tôi, tôi liền ngủ với cha cô.
Cố Lâm Lâm mà biết được không biết sẽ có cảm giác gì.
Cố Trì Tây nhìn Tùng San yên lặng khác thường như vậy, nhẹ nhàng sờ đầu cô, "San San, em không cần lo lắng gì cả, có tôi ở đây."
Tùng San ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
Cố Trì Tây giật mình, thật sự chịu không nổi ánh mắt thuần khiết như vậy, nhịn không được cúi đầu hôn cô.
hắn đã bao nhiêu lâu không có mê muội một người phụ nữ đến như vậy.
yêu thích đến mức hận không thể nâng trong lòng bàn tay, lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
cô bé con đẩy ra hắn, lạnh lùng nói: "Đưa máy cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại."
hắn đồng ý, đi xuống lầu lấy điện thoại di động đưa cho cô, cô cầm di động nhìn hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn biết, chú ra ngoài đi.
hắn không còn cách nào, ra khỏi phòng, đóng kỹ cửa phòng, đi xuống phòng bếp dưới lầu.
Trong tủ lạnh còn dư lại một ít nguyên liệu nấu ăn, hắn nhìn nhìn quyết định làm cho cô bé con một món đơn giản.
Tùng San khôi phục tâm tình một chút, gọi cho Lý Yến, đối phương nghe được là cô kêu to hỏi cô đã đi đâu , cô đành phải nói dối nói là có người thân đến nên về nhà một chuyến, đi vội quá nên quên mang di động. Lý Yến luôn rất dễ gạt, cô nói thì sẽ tin ngay, sau đó hỏi cô khi nào về, nói giáo sư Nghiêm đã rất tức giận. cô liền nói sẽ về muộn một chút, nhờ Lý Yến nói giúp với giáo sư Nghiêm một tiếng. Lý Yếntrước khi cúp điện thoại nói câu sau cùng là, Cố Lâm Lâm kia muốn chuyển ra ngoài ở , sáng hôm nay đến phòng ở trong ký túc xá thu xếp đồ đạc mang đi rồi.
Người giúp cô ta thu dọn đồ đạc, là Chu Trường An.
Tùng San cười cười, Chu Trường An, Chu Trường An, bây giờ nghe cái này tên này tâm tình rất kì lạ.
sự đời chính là không thể nói trước được điều gì.
Cúp điện thoại, cô vừa định cầm điện thoại để một bên, chợt nhớ tới chuyện hồi sáng Cố Trì Tây có chụp cảnh mặt trời mọc, ra vẻ thần bí không cho cô xem. Vì thế liền mở album ảnh trong di động, thấy tấm ảnh đầu tiên, chính là cô, mặt đối diện với màn ảnh, tươi cười rực rỡ. Hình thứ hai, cũng là cô, nghiêng mặt nhìn bầu trời, gương mặt bị ánh sáng chiếu sáng trong suốt. Hình thứ ba, vẫn là cô, bóng lưng mặt váy, một mình đi trong đêm tối dưới ánh sáng đèn đường.
Lúc cô đang muốn xem hình thứ tư, cửa phòng mở ra, Cố Trì Tây đi tới.
cô giống như làm việc xấu không muồn để người khác thấy, khẩn trương vội vàng buông di động xuống.
Cố Trì Tây đi tới, trong ánh mắt mang theo sự dò xét, cầm lấy di động, nhìn thấy ảnh chụp, nở nụ cười.
"Tôi chụp đẹp chứ?" hắn tùy tiện hỏi.
"Sao chú lại chụp lén tôi ?" cô cau mày, ánh mắt giống như đang nhìn một tên cuồng theo dõi người khác.
"Đương nhiên là bởi vì em rất đẹp." hắn cười nói.
cô đảo mắt, mím môi, không nói gì nữa.
Trái tim thình thịch thình thịch đập loạn xạ.
hắn nhìn thấy cô bé con đỏ mặt, mỉm cười tiến lại gần, môi dán lên trán cô, nhẹ nhàng chạm một cái, "ừ, hình như đã hết sốt, xuống dưới ăn cơm đi."
nói xong từ tủ ngăn kéo phía dưới trong quần áo cầm ra một đôi dép bằng vải bông, xỏ vào bàn chân nhỏ bé của cô, dép lê lập tức trở nên rất lớn, giống như một chiếc thuyền nhỏ.
hắn kéo tay cô, đi xuống lầu, dép lê quá lớn , bước trên cầu thang bằng gỗ, tạo ra tiếng vang "lạch bạch lạnh bạch".
"Ngày mai tôi kêu người mua cho em một đôi dép mới, em mang size gì?" hắn hỏi.
"A? không cần đâu." cô giống như đi vào cõi thần tiên.
hắn cười không nói gì, nhìn cô bé con mặc áo sơ mi của hắn, cổ áo lộ ra mảng lớn da tuyết trắng, trên xương quai xanh còn có dấu hôn của hắn hồi sáng, đùi thon dài lộ ra ngoài, trên chân lại mang một đôi dép lớn. Nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp.
Nếu không phải cô còn bệnh, hắn thật sự sẽ không kìm chế được mà muốn cô thêm lần nữa .
thật ra hắn đã bảo Trương Tân mua áo ngủ cho cô, để ở dưới lầu. Nhưng mà khi hắn nhìn thấy cô mặc cái áo sơ mi lớn của mình, trong liền thay đổi ý định . Cứ như vậy đi, đây là dáng vẻ chỉ thuộc về hắn, quả thực so với dáng vẻ được Leo trang điểm tỉ mỉ tối qua còn đẹp hơn.
Có một loại gợi cảm chính là ở lúc không chú ý mà tỏa ra . rõ ràng cô còn hồn nhiên không biết, hắn cũng đã bị mê hoặc tâm thần không yên.
cô bé con này, hắn muốn từ từ ăn.
(1) PHI LỄ CHỚ NHÌN: không hợp lễ nghĩa nên không thể nhìn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...