Sắc hoa ở Giang Phong Uyển vẫn rực rỡ, hoa trong bồn biến thành màu đỏ rực, lá cây rậm rạp sáng bóng, dưới ánh mặt trời trông cực kì hoa lệ. Cây phong hai bên đường cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ, mặc dù phần lớn đều là lá vàng, đỏ vàng giao nhau, nông nông sâu sâu cực kì đẹp mắt.
Tùng San xuống xe, nhìn cảnh sắc yên tĩnh đẹp đẽ bốn phía, nở nụ cười, "Nơi này đúng là thu hè không giống nhau, nhưng đều rất đẹp.”
Cố Trì Tây dịu dàng nhìn cô cười, "Mùa xuân và mùa đông không đẹp như vậy đâu.”
Tùng San quay mặt nhìn hắn, đôi mắt to chớp chớp, "Thật sao? Em rất muốn xem.”
Cố Trì Tây cười, "Ừm.” Hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Tùng San theo hắn vào nhà, cô nhìn thấy Lão Tần đang nằm sấp trên thảm trải sàn ngủ thật say, hai cái tai mềm nhũn rủ trên đầu, trông rất lười biếng. Tùng San cười bước tới phía trước, quỳ trên mặt đất, ôm lão Tần, bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt ve lông trên lưng nó, Lão Tần càu nhàu rầm rì hai tiếng, nhưng cũng không chịu tỉnh, uốn éo thân mình tiếp tục ngủ.
Tùng San cười nói: "Thật là lười!"
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào nhà, vừa lúc dừng lại trên tấm thảm màu trắng gạo, cô bé con ôm Lão Tần cười so với ánh mặt trời còn rạng rỡ hơn. Bức tranh này quá đẹp đẽ, Cố Trì Tây nhìn thấy mà lòng rung động, nhưng hắn chỉ cười rồi xoay người đi vào bếp, mở cửa tủ lạnh ra cầm chai nước ngọt lớn rót cho cô một ly.
Tùng San nhìn đồ uống trong cốc rồi mới nói: "Anh còn giữ ba chai nước đó sao?"
Cố Trì Tây cười cười: "Ừm.”
Tùng San nhìn hắn, cô cảm thấy hôm nay hắn rất ít nói. Cô nhận cốc nước uống một ngụm, do để quá lâu nên đã mất hơi gas, vì vậy trừ vị ngọt ra nó chẳng có mùi vị gì cả. Vì thế cô đưa cốc lại cho hắn, "Không ngon, em muốn uống nước.”
Ánh mắt Cố Trì Tây ấm áp, cười nói: "Được.” Nói xong hắn liền nhận cái cốc rồi đứng dậy đi vào bếp, cầm một chai nước đi ra, quay lại phòng khách, tiện tay giúp cô mở nắp đậy rồi đưa cho cô.
Tùng San buông lão Tần ra, ngồi xuống sô pha, cứ như vậy nhìn hắn đi tới, đôi mắt to theo dõi từng cử chỉ hành động của hắn, khi thấy hắn tiện tay mở cái nắp đậy ra, bỗng nhiên tim cô như lạc mất một nhịp, cả người đều ngây dại. Kết quả tay hắn đưa chai nước cho cô hơn nửa ngày cô mới tỉnh táo lại, cô xấu hổ nhận chai nước, kích động uống ừng ực từng ngụm lớn.
Sau đó cô chợt nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn.
Hai má đột nhiên hơi nóng lên.
Cô đành phải cúi đầu, nắm chặt chai nước thuỷ tinh trong tay. Sau đó cô cảm giác được có một bàn tay to lớn đang đặt trên đầu cô, dùng sức xoa xoa, như hận không thể khiến cô tiến vào lòng mình.
Cô ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của hắn, cả hai đều yên lặng.
Tùng San cẩn thận nhìn khuôn mặt hắn, bây giờ cô mới phát hiện ra hình như hắn hơi tiều tuỵ, khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, nhưng lại mang theo phiền muộn, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Cô buông chai nước trong tay, lại gần hắn, đưa tay ra, sờ sờ mặt hắn, tuy hắn cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng làn da vẫn rất đẹp, cô chỉ chạm nhẹ một chút rồi nhanh chóng rời đi, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại có một dòng điện mãnh liệt truyền khắp cơ thể cô.
Hắn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, tuỳ ý để bàn tay cô chạm nhẹ hết nơi này đến nơi khác, hắn gần như ngừng hô hấp, vì hắn sợ nếu mình có chút động tác nhẹ cũng sẽ doạ đến cô.
Cuối cùng Tùng San dùng cả bàn tay chạm vào mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác này thật quá kỳ diệu, cô mỉm cười ngọt ngào, "Cố Trì Tây, mặt anh còn mềm hơn cả Lão Tần.”
Hắn bật cười, rốt cuộc hắn cũng không kháng cự được nữa, ôm lấy cô, đặt cô bé con trên đùi, mạnh mẽ hôn vào đôi má ửng hồng kia, "San San, không cần đốt lửa trên người anh.”
Cô rủ mi mắt, lông mi dài rung động, hai tay ôm lấy cổ hắn, tựa mặt vào má của hắn, "Cố Trì Tây, em nghĩ, có lẽ em thích anh rồi. Đêm qua em mơ thấy anh, hôm nay làm việc thì luôn thất thần, khi nãy em đứng trước cửa công ty không nhìn thấy anh thì rất lo lắng, trong lòng rất khó chịu, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của anh thì vui vẻ hẳn lên...”
Lòng của Cố Trì Tây mềm nhũn, xoa xoa đầu cô, ánh mắt thâm sâu, "Cho nên?"
Tùng San mím môi, đối diện với hắn, khoảng cách gần như trán kề trán, đôi mắt to trong trẻo khẽ chớp, lông mi dài nhẹ rủ xuống, "Em không biết, bây giờ em thấy rất rối loạn, cho nên em muốn nói mọi chuyện cho anh biết, em muốn biết anh nghĩ như thế nào.”
Cô thẳng thắn như vậy, khiến Cố Trì Tây dở khóc dở cười. Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dịu dàng nói: "San San, cảm ơn em đã vì anh đi đến bước đường này, chuyện còn lại cứ để anh lo.”
Chỉ cần em chịu đi trên con đường này, thì dù cho khoảng cách giữa chúng ta là bao xa, hãy cứ để anh bước tiếp đoạn đường còn lại.
Khóe miệng của cô hơi cong lên, không nói gì, chỉ đưa mặt gần thêm một chút, cho đến khi chạm vào môi hắn thì cả hai quấn lấy nhau. Mới đầu nhẹ nhàng đụng chạm, dây dưa, sau đó hàm răng cọ sát, mở ra, đầu lưỡi của cô thật cẩn thận tiến vào thăm dò, lại một lần nữa lâm vào trận địa có bẫy, bị lưỡi hắn vây quanh, quấn lấy, khó có thể chia lìa. Nụ hôn kéo dài thật lâu, không hề vội vàng xúc động, không táo bạo, lại như một hồi thịnh yến, cực kì hưởng thụ.
Cô hôn đến mức mệt mỏi, rời khỏi môi hắn, nằm trong lòng hắn, toàn thân mềm mại. Nhưng hắn căn bản vẫn hôn chưa đủ, nên xoay người đặt cô dưới thân, tiếp tục hôn, đến lúc đôi môi của cô sưng hết cả lên, hắn mới chuyển sang mặt cô, mũi, trán, một bàn tay hắn chống bên cạnh cô, sợ đè lên khiến cô khó chịu. Tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn xuyên qua lòng bàn tay truyền tới cơ thể cô, khiến làn da tuyết trắng của cô đỏ ửng lên.
Hắn cắn nhẽ lên vành tai cô, "San San, nếu em không nói dừng, anh sẽ mất không chế.”
Hơi thở nóng bỏng của hắn thổi vào tai cô, khiến thân thể cô dâng trào từng đợt sóng. Loại cảm giác kì lạ nhưng cực kì quen thuộc này ở trong cơ thể cô quấy phá, khiến một loại khát vọng khó hiểu bất giác bộc phát, cô cắn đôi môi đỏ mọng như nhỏ máu, đôi tay ôm lấy cổ hắn, cắn nhẹ lên môi hắn.
Hắn kích động như muốn điên cuồng, nhưng không cần phải khắc chế nữa, rốt cuộc hắn cũng có thể phóng thích được dục vọng chất chứa đã lâu. Khi làn da hai người cọ xát, vì có mồ hôi thấm vào khiến càng thêm khó có thể chia lìa. Cô như một chiếc bánh bơ ngọt, trắng mịn mềm mại, đưa vào miệng sẽ tan ra, chỉ còn lại hương vị ngọt ngào quẩn quanh. Còn hắn là một con thú bị vậy khốn đói khát đã lâu, một khi chiếm được món ăn yêu thích, thì hận không thể nuốt trọn, nhưng lại luyến tiếc, cho nên đành phải liếm, rồi liếm, khiến cho bản thân có thể cảm nhận trọn vẹn từng chút một hương vị của cô. Hắn càng khẩn cấp thì càng cố ý kéo dài, cho đến khi cô bị trêu chọc đến mức không chịu nổi nữa khẽ rên lên thành tiếng, hắn mới chịu phóng thích ra đạn bạc cất trữ đã lâu.
Một tiếng nổ vang, pháo hoa rực rỡ khắp bầu trời.
Cô run rẩy lông mi ươn ướt, núp trong lòng hắn, cuộn người lại, hắn ôm cô, hôn lên trán của cô, lại một lần nữa cảm thấy có chết cũng không luyến tiếc.
Lão Tần chẳng biết đã tỉnh ngủ từ lúc nào, định kêu hai tiếng nhắc nhở chủ nhân đã tới giờ ra ngoài tản bộ, lại bị hai người đang dây dưa trên sô pha doạ ngây người, chỉ trừng đôi mắt đen tròn vo, mờ mịt yên lặng nhìn theo.
Toàn thân Tùng San xụi lơ vô lực, ngay cả năng lực tự hỏi cũng không có, chỉ nằm trong lòng hắn, cảm thấy vô cùng kiên định. Cố Trì Tây cũng mệt mỏi lắm rồi, nhưng hắn vẫn ôm lấy cô, luyến tiếc buông ra.
Lão Tần thấy hai người đều yên lặng, nó lẳng lặng đứng lên dạo qua dạo lại một vòng trong phòng khách, sau đó rốt cuộc nhịn không được sủa "Gâu gâu".
Tùng San mở to mắt, trong lúc nhất thời lại có chút mờ mịt, sau đó nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Trì Tây, mới hơi xấu hổ nói: "Lão Tần nên ra ngoài tản bộ rồi.”
Cố Trì Tây cười cười, đứng lên bế ngang cô đi vào căn phòng trong tầng một, đẩy cửa ra, đặt cô bé con lên giường, "Em nằm thêm một lát đi, sau đó tắm rửa một chút, anh nấu cơm cho em, ăn cơm xong chúng ta đưa Lão Tần đi tản bộ.”
Cô ngoan ngoãn đồng ý, trong đôi mắt to tròn vẫn mang theo chút e lệ. Hắn cười đi ra khỏi phòng, lên tầng tắm rửa, rồi lại xuống bếp chuẩn bị cơm chiều. Cô chỉ nằm một lát rồi rời giường tắm rửa, sau đó đi tới chỗ tủ quần áo xa hoa kia chọn một bộ đơn giản nhất mặc vào, khi ra khỏi phòng thì thức ăn nóng hôi hổi đã được đặt trên bàn.
Cố Trì Tây nấu sủi cảo đông có sẵn trong tủ lạnh, Tùng San nếm một ít rồi cười nói: "Sủi cảo này ăn rất ngon, nhưng so với ba em làm thì kém hơn một chút.”
Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ, sủi cảo bào ngư do đầu bếp số một Phượng Cửu Thiên làm, vậy mà lại không thể so với món của Tùng Chí Quân.
Tùng San bĩu bĩu môi, "Anh đừng có cười, chờ ngày nào đó anh ăn món của ba em làm thì sẽ biết chuyện em nói là sự thật!"
Nói xong câu đó, hai người đều yên lặng một lúc.
Vẻ mặt Cố Trì Tây thong dong bình thản, nhã nhặn gắp cho cô hai viên sủi cảo, "Ăn vài miếng nữa đi.”
Tùng San lại buông đũa trên tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thật ra, đêm qua ba mẹ em đã thấy hết rồi.”
Ánh mắt Cố Trì Tây khựng lại, nhợt nhạt cười nói: "Sau đó thì sao?"
Tùng San nói: "Trời tối quá nên có lẽ họ không thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng hình như mẹ em lại rất chờ mong. Em nói với họ cho em thời gian để em sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, sau đó sẽ đưa anh về nhà cho họ gặp mặt.”
Cố Trì Tây gật đầu: "Được.”
Tùng San khẽ nhíu mày, "Anh không lo lắng sao? Ba mẹ em có khả năng sẽ... sẽ không chấp nhận anh dễ dàng như vậy.”
Cố Trì Tây cười cười: "Anh biết.”
Tùng San nhếch miệng, ánh mắt lay động, sau đó nhìn thẳng hắn, "Em nghĩ kĩ rồi, em muốn ở bên anh, mặc kệ anh là ai, cũng mặc kệ anh bao nhiêu tuổi.”
Cố Trì Tây ngẩn ra, đôi mắt sâu thăm thẳm như hai hố đen, thật lâu sau, hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Tùng San ôm chặt lấy cô. "San San, anh sẽ không để cho em phải chịu bất cứ tổn thương nào, em không cần lo lắng gì hết, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Tùng San cười lắc đầu, "Nếu em đã quyết định ở bên cạnh anh, thì không thể đẩy hết áp lực cho anh. Từ nay về sau, có nhiều khó khăn hơn nữa em cũng sẽ cùng anh gánh vác.” Nói xong cô lại cúi đầu, "Cho dù, có bị xúc phạm, em cũng sẽ không lùi bước.”
Cố Trì Tây càng ôm cô chặt hơn, "San San, có anh ở đây, không ai có thể mắng chửi em.”
Tùng San nở nụ cười, nghiêng đầu: "Ý của anh là, về sau ở thành phố A này em sẽ ngang hàng với anh?"
Cố Trì Tây cười xoa mặt cô, "Bởi vì em là người phụ nữ của Cố Trì Tây anh.”
Tùng San bĩu bĩu môi, "Anh không sợ em sẽ trở thành một Cố Lâm Lâm thứ hai sao?"
Cố Trì Tây bóp trán, cười nói: "San San, cho dù em có biến thành dạng người như thế nào anh đều thích.”
Tùng San cười ra tiếng, suy nghĩ một hồi lại nhăn mày, nghiêm túc nhìn thẳng hắn, "Cố Trì Tây, em vẫn luôn nghĩ không ra, vì sao lại là em? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lại trong tình huống như thế, sao anh có thể lập tức coi trọng em như vậy?
Cố Trì Tây cười mà không nói, chỉ ôm cô hôn một cái.
Tùng San vẫn nghiêm túc hỏi: "Hay là, trước kia chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?" Nói xong cô lại cười nói: "Chắc không phải do em trông giống người tình cũ của anh như tình tiết trong mấy phim truyền hình cẩu huyết chứ?"
Cố Trì Tây bất đắc dĩ, nhìn đôi mắt to thuần khiết của cô, hắn không thể nói ra những lời đại loại như năm năm trước chúng ta đã từng gặp nhau. Chỉ sợ nếu cô biết được, chắc cô sẽ cười chết mất.
Hai người dắt Lão Tần ra ngoài, sắc trời đã chập tối, Lão Tần ở trong nhà nghẹn đã lâu rốt cuộc cũng được ra ngoài nên cực kì hưng phấn, vui vẻ chạy loạn khắp nơi, Tùng San lo lắng muốn đuổi theo, Cố Trì Tây lại nắm chặt tay cô không buông.
"Không quan sát nó thật kỹ lỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Tùng San lo lắng nói.
Cố Trì Tây cười nói: "Không sao, Lão Tần biết nhà mình ở đâu, nên sẽ không đi lạc.”
Tùng San vẫn không yên lòng, "Vậy lỡ như gặp phải người xấu thì sao đây?"
Cố Trì Tây ôm cô, xoa xoa đầu cô, "San San, chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra nữa.” Nói xong hắn lại bổ sung thêm: "Dù là ở Giang Phong Uyển, hay ở thành phố A, dù là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ động được vào một sợi lông của em và Lão Tần.”
Ánh mắt hắn kiên định, Tùng San thấy lòng ấm áp, cô dựa vào lòng hắn nhẹ nhàng dụi dụi, y như con thú nhỏ, "Cố Trì Tây, thì ra yêu thương anh là chuyện tuyệt vời như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...