Tình Muộn

Tùng San về nhà suy nghĩ thật lâu ý tứ trong câu nói cuối cùng của Trương Tân, nếu có gì phiền toái thì liên lạc với hắn. Chẳng lẽ Trương Tân đã biết trước cô có thể gặp chuyện rắc rối sao?

Kết quả là bất an lại một lần nữa trỗi dậy.

Nhưng sau một hồi cân nhắc cô cảm thấy mình đang buồn lo vô cớ .

Ngày hôm sau khi nhận được điện thoại của chị Ngô, Tùng San đi một chuyến tới công ty Tín Đạt của Phan Nghiễm Sinh, cùng chị Ngô tính toán tiền lương làm việc mấy ngày qua. Thái độ của chị Ngô đối với cô vẫn là không lạnh không nóng , cuối cùng chị ấy hỏi một câu: "Cô chắc chắn là không cần cơ hội thực tập này sao ?"

Tùng San nhếch miệng cười cười, "Cám ơn chị Ngô, em quá lười, muốn ở nhà chơi vài ngày."

Vừa khéo Phan Nghiễm Sinh và Tề Duyệt Tâm từ trong phòng họp đi ra, toàn thân Tề Duyệt Tâm mặc đồ công sở, hoàn toàn giống một cô thư ký nghiêm chỉnh, cô ta thấy Tùng San thì cười hỏi: "San San, cậu thực sự không ở lại thực tập cùng mình sao ?"

Tùng San cười nói: "Ba của mình quản lí quá nghiêm khắc, mình cũng không có cách nào."

Trong ánh mắt Phan Nghiễm Sinh mang theo điểm tiếc nuối "Đi đi, chừng nào cô muốn quay lại thì nói với tôi một tiếng, công ty của chúng tôi luôn luôn chào đón cô."

Tùng San cầm tiền đi ra khòi cổng công ty, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng cũng thoát khỏi những người này, sau này không phải bận lòng nữa.

May mà nghỉ hè cũng chỉ còn lại hai tuần cuối cùng, trong khoảng thời gian này cô luôn thành thành thật thật vùi mình trong nhà, cổng trước không ra cổng sau không bước, ngay cả đi siêu thị đều phải đợi Phương Tiểu Tiệp tan tầm rồi cùng đi. Phương Tiểu Tiệp sau trận bận rộn kia rốt cuộc cũng có thể tan tầm đúng giờ, ngược lại Tùng Chí Quân luôn tan tầm sớm gần đây thì công việc lại càng thêm lu bù.

Công việc biên tập sách mới của Tùng Chí Quân gần đây tiến triển khá tốt, mấy bài viết ca ngợi công đức đều viết không tệ lắm, chuyện phỏng vấn mấy xí nghiệp lớn thành đạt được lão Thái hỗ trợ nên cũng ổn. Gần đây ông ra ngoài nhiều hơn, chuyện xã giao đương nhiên cũng nhiều hơn, một tuần có tới hai ngày không về nhà nấu cơm mà ăn ở bên ngoài. Đối với chuyện này Phương Tiểu Tiệp cũng không hề nói một câu câu oán hận, dù gì lão Tùng cũng là người nấu cơm cho bà hơn hai mươi năm. Phương Tiểu Tiệp vẫn luôn cảm thấy đàn ông ngẫu nhiên ra ngoài xã giao mới là dấu hiệu thành công, đàn ông mà cứ ở nhà làm việc nhà thì làm được gì chứ.

Lại qua hết một tuần sinh hoạt như heo, Tùng San cảm thấy tâm tình của mình vững vàng hơn rất nhiều ; mấy cảm giác bất an tiềm ẩn trước kia cũng biến mất. Giống như lão Tùng nói vậy, chỉ cần con an phận thủ thường, không làm chuyện gì càng quấy, không đi trêu chọc người khác, người khác muốn tìm con gây phiền toái cũng không có cơ hội.

Đây chính là đạo lý mà Tùng Chí Quân đúc kết được qua nhiều năm đối nhân xử thế trong cơ quan. Không có gì thành tựu gì nhưng lại có được sự an ổn.

Cách ngày khai giảng còn năm ngày, Tùng San thu thập các thứ rồi chuyển về ký túc xá trong trường học. Lý Yến thấy Tùng San trở về rất vui vẻ, lôi kéo tay Tùng San nói chuyện không ngừng, nội dung trò chuyện phần lớn là nói giáo sư khảo sát nghiên cứu sinh miệng quá hôi còn có nam sinh ngồi cùng bàn với cô ấy mùi mồ hôi quá nặng.

Sau khi nói chuyện phiếm xong, cô ấy mới thình lình nói ra một câu, "Gần đây cậu và anh Tê Lợi thế nào rồi ?"

Tùng San run run khóe miệng, "Từ lần trước đi leo núi về chưa từng liên lạc qua, có lẽ là vì công việc quá bận."

Ánh mắt Lý Yến khẽ dao động, vẻ mặt mang chút hối hận, "Xem ra đều tại mình, ngày đó nếu không phải mình lanh mồm lanh miệng nói ra chuyện có anh chàng đẹp trai giàu có theo đuổi cậu, Tê Lợi ca cũng không đến mức bị tổn thương."

Tùng San nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lý Yến ba giây, mở miệng nói: "Lý Yến, có phải cậu thích Tống Đào không ?"

Lý Yến kinh hãi, vội vàng nhìn bốn phía, thấy Triệu Nhiên an tĩnh ngồi trước máy tính đeo tai nghe, mới quay mặt lại vẻ mặt giận dỗi, "San San, cậu đừng nói lớn tiếng như vậy, bị người ta nghe được không tốt đâu."


Trên đầu Tùng San xuất hiện ba hắc tuyến, loại chuyện này dù cho có bị Triệu Nhiên nghe được thì có sao đâu chứ. Bất quá nghĩ lại Lý Yến bình thường luôn có dáng vẻ như bà đàn ông, kỳ thật trong xương vẫn là một cô gái nhỏ. Bị người ta nói trúng tâm sự như vậy, khẩn trương một chút cũng là bình thường.

Vì thế cô cười cười nói: "Mính sai rồi, chúng ta ra ngoài vừa ăn vừa nói đi."

Sắc mặt Lý Yến vẫn ửng hồng, lập tức thở dài, "Ai, mình có thích hay không thì có ít gì, dù sao người Tống Đào thích là cậu, ngay cả liếc hắn cũng chưa từng liếc qua mình đâu."

Tùng San vui vẻ, ôm Lý Yến một cái: "Vậy cậu phải nghĩ biện pháp làm cho anh ấy phải gặp cậu đi!"

Mặt Lý Yến dán trên người Tùng San cọ cọ, "Quên đi, da mặt mình còn chưa dày như thế đâu. Hơn nữa, bây giờ mình còn đang chuẩn bị cho kì thi nghiên cứu sinh bận rộn bù đầu, lấy đâu ra thời gian mà suy nghĩ mấy chuyện này !"

Tùng San nghĩ lại thấy cũng đúng, "Ừ, vẫn là kì thi nghiên cứu sinh quan trọng hơn, cậu bỏ ra thời gian dài như vậy không thể thất bại trong gang tấc, đàn ông nha, chờ cậu đậu kì thi đó xong rồi tiếp tục cũng được."

Trong lòng Lý Yến cười khổ, cô chỉ sợ người như mình thi đậu nghiên cứu sinh xong thì kiếm bạn trai càng khó. Vẻ ngoài bình thường, tuổi tác thì càng lúc càng lớn, nghĩ lại thì thấy tương lai thật u ám. Nhưng cô cũng không nói ra những lời không may này,ngược lại ý chí chiến đấu còn tăng thêm: "Ừ, con gái vẫn là tự mình cố gắng thì quan trọng hơn!"

Tùng San cười ngọt ngào, "Bảo bối, mình thật sự rất bội phục cậu !"

Trong lòng Lý Yến rất ấm áp , nhưng cô lại nghĩ tới gì đó, nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua giáo viên phụ đạo đến ký túc xá đi một vòng, nói với bọn mình năm nay sẽ có hai học sinh trong trường có được học bổng đi HongKong, hơn nữa học kỳ sau khi năm thứ tư bắt đầu thì trực tiếp đi Hongkong học lên thạc sĩ, San San, cậu có muốn đi đăng ký không, đây là cơ hội khó được đó !"

Tùng San nghe xong chẳng hề để ý cười cười: "Hả, mấy chuyện tốt như thế này làm sao tới phiên mình ?"

Vẻ mặt Lý Yến lại kiên định nói: "San San, mình thấy cơ hội của cậu rất lớn. Thành tích của cậu vốn rất tốt, tiếng Anh lại qua cấp 6, nếu dựa theo tất cả các môn thì cậu có thể không bằng vài người, nhưng mà, mình biết ngoài cậu ra không có ai giỏi tiếng Anh như vậy, ngay cả cấp 4 còn chưa qua được đấy."

Tuy rằng Lý Yến nói có chút đạo lý, nhưng Tùng San cũng không có tin tưởng quá vào chuyện này. Dù sao chuyện đi nước ngoài du học này, căn bản chưa từng nằm trong kế hoạch của cô, còn có đi HongKong xa như vậy, lão Tùng nhà cô làm sao nỡ.

Tùng San và Lý Yến đi ra ngoài ăn cơm, đi ngang qua cửa thấy Triệu Nhiên một mình ngồi an tĩnh, video trên màn hình đã phát xong rồi, chỉ còn lại một cửa sổ màu đen.

Tùng San vỗ vai Triệu Nhiên, "Triệu Nhiên, bọn mình đi ăn cơm đây, cậu có muốn đi cùng không ?"

Triệu Nhiên giật mình "A?" một tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Tùng San.

Lý Yến không kiên nhẫn lặp lại: " bọn mình đi ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?"

Triệu Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói, "Các cậu đi đi mình không đói bụng."

Tùng San cảm thấy Triệu Nhiên hình như có chút gì đó không hợp lí, cô vừa muốn hỏi một câu nữa đã bị Lý Yến mạnh mẽ lôi kéo ra cửa.


"Cậu đừng để ý cậu ấy, suốt ngày cứ như người mộng du ấy, không biết là đang nghĩ cái gì." Lý Yến nói.

Tùng San cảm thấy dùng từ "Mộng du" này để hình dùng Triệu Nhiên thật sự rất chính xác , sau đó cười nói: "Lý phu tử càng ngày càng độc miệng !"

Triệu Nhiên nghe được đối thoại trong hành lang của Tùng San và Lý Yến, vẻ mặt ảm đạm rũ rượi. Mấy ngày nay cô cứ luôn hoảng hốt như thế, thật sự là cùng người mộng du không khác nhau lắm .

Tuần trước, Trương Tân có tìm cô một lần, cô như người mộng du. Nhắm mắt lại khuôn mặt người kia liền lập tức xuất hiện trước mắt cô, hắn nói, thực xin lỗi, lần trước là tôi hiểu lầm cô.

Nằm mơ cô cũng sẽ cười.

Nhưng khi tỉnh mộng cô lại cảm thấy quá thê lương, Triệu Nhiên lại làm sao không rõ, lần này Trương Tân tới tìm cô nhận lỗi, vẫn là vì Tùng San.

Đây là một cái nút thắt, làm cách nào cũng không tháo được.

Tùng San và Lý Yến cùng nhau ăn cơm, đơn giản nói ra chuyện mình và Tề Duyệt Tâm cùng nhau đi làm thêm, Lý Yến nghe xong vẻ mặt ngưng trọng.

"San San, mình khuyên cậu nên cách xa Tề Duyệt Tâm một chút." Lý Yến nói.

"Vì sao?" Tùng San hỏi.

"Ngày đó buổi họp nghiên cứu sinh kết thúc trễ, đời hoài không thấy xe bus tới, mình bèn băng qua cao ốc Thế Kỷ bên kia đường đón xe điện ngầm về nhà, kết quả vừa lúc thấy được, Tề Duyệt Tâm kia và Cố Lâm Lâm gặp nhau! Hai người đó trang điểm xinh đẹp, cùng nhau vào một quán bar." Lý Yến nói.

Tùng San khẽ nhíu mày, Tề Duyệt Tâm này thật là một người phức tạp.

"Cậu nói xem cô ta một bên cùng cậu giả vờ thân thiết, một bên lại cùng Cố Lâm Lâm kề vai sát cánh đi bar, rốt cuộc là cô ta muốn làm gì đây?" Lý Yến tức giận nói.

Tùng San cười cười: "Aiz, cũng không có quy định là làm bạn với mình thì không thể làm bạn với Cố Lâm Lâm. Bất quá cô ta đã làm như vậy thì chắc chắn có lí do, mình nghe lời cậu, mặc kệ cô ta có ý gì, mình cứ cách xa cô ta một chút sẽ tốt hơn."

Lý Yến sờ sờ đầu Tùng San, "Đứa bé ngoan, thật nghe lời."

Tùng San bắt chước mèo con kêu một tiếng "Meo".

Trên đường trở về Tùng San vẫn luôn suy nghĩ, Tề Duyệt Tâm này rốt cuộc là muốn gì. Càng nghĩ thì cô càng cảm thấy không thích hợp, lần trước lão Thẩm nói, cố ý đem cô mang cô đến hội nghị, chẳng lẽ chính là do Tề Duyệt Tâm giở trò quỷ? Nghĩ đến chuyện này cô âm thầm thở dài, hoàn hảo cô đủ cẩn thận chưa cùng Tề Duyệt Tâm đến công ty của Phan Nghiễm Sinh thực tập, bằng không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cái cảm giác như thoát được một kiếp nạn này thật là... Tùng San thở dài, vẫn là lão Tùng nhà cô nói rất đúng, xã hội này thật sự quá rối loạn rồi.


Nghĩ đến chuyện này cô đột nhiên muốn gọi điện thoại cho lão Tùng , tối qua lão Tùng ở bên ngoài xã giao, uống hơi nhiều, khi về nhà đã là nửa đêm . Buổi sáng hôm nay khi Tùng San cửa lão Tùng còn chưa tỉnh, Phương Tiểu Tiệp cảm thấy dù sao cũng là cuối tuần nên để cho ông nghỉ ngơi không đánh thức ông, cô tự mình chuẩn bị bữa sáng, Tùng San ăn xong rồi trở về trường học.

Điện thoại đã gọi ba lần nhưng vẫn không gọi được.

Tùng San cảm thấy không đúng, nên lập tức gọi vào số điện thoại của cơ quan nhưng vẫn không có người nào bắt máy.

Trong lòng Tùng San càng thêm bất an, vì thế cô gọi cho Phương Tiểu Tiệp. Sáng hôm nay Phương Tiểu Tiệp trực ban, theo lý di động vẫn luôn để chế độ im lặng đặt trong ngăn kéo , cho nên dù Tùng San có gọi cho bà cũng không hi vọng gì nhiều.

Nhưng cô lại thể tưởng được mẹ cô lại tiếp điện thoại .

"Mẹ? Mẹ đang ở bệnh viện sao? Con gọi điện thoại cho ba nhưng ba lại không bắt máy." Tùng San nói.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng hít thở thật sâu, sau đó lại giống như đang nức nở, Phương Tiểu Tiệp nói: "San San, ba con ngoại tình , tối qua còn ngủ với người phụ nữ khác."

Tùng San ngây người một lát mới giật mình, vội vàng hỏi: "Mẹ, cuối cùng là sao? Có phải mẹ hiểu lầm hay không ? Ba con không phải là người như vậy đâu?"

Phương Tiểu Tiệp lại tiếp tục thở dài, giọng mũi nặng hơn, "Con đàn bà kia vừa rồi còn gửi hình ảnh tới điện thoại của mẹ, ha ha, ba con lớn tuổi như vậy mà còn học đòi theo mấy người trẻ tuổi, chơi trò giường chiếu."

Đầu óc Tùng San như nổ tung, "Mẹ đang ở đâu ? Con lập tức qua tìm mẹ!"

Phương Tiểu Tiệp cười khổ: "Ở bệnh viện, còn có thể chỗ chứ, mẹ còn đang trực ban đây."

"Mẹ cứ ở yên đấy chờ con tới!" Tùng San cúp điện thoại xong liền xông ra khỏi ký túc xá.

Phương Tiểu Tiệp giống như già đi vài tuổi, tóc trắng đều nhú ra . Tùng San nhìn mẹ mình ngồi yên ở đấy, lòng cũng quặn lại.

Phương Tiểu Tiệp cầm điện thoại đưa cho Tùng San, cười khổ: "Con xem, ba con làm ra chuyện như vầy đây."

Trong ảnh chụp, Tùng Chí Quân khỏa thân nằm trên giường ngủ say, một người phụ nữ trang điểm đậm dán lên ngực ông chụp ảnh.

Người phụ nữ kia.

Tùng San giật mình nói: "Mẹ, người này sao lại quen mắt như vậy ? Có phải cái người y tá ở bệnh viện mà mẹ hay nói không?"

" Chính là người cả ngày bị mẹ mắng, y tá làm việc không biên chế Tiết Lệ." Phương Tiểu Tiệp run run khóe miệng, "Mẹ con đối xử với mọi người có nghiêm khắc cho nên bị báo ứng ."

"Không đúng; mẹ, mẹ xem trong những bức hình này ba đều ngủ rất say, ba nhất định là bị người khác gài bẫy, ảnh chụp này nhất định à có người cố ý!" Tùng San nhíu mày nói.

vẻ mặt Phương Tiểu Tiệp hoảng hốt, "Tiết Lệ cũng đã thừa nhận rồi, con đừng có giải vây cho ba mình nữa."

"Thừa nhận? Thừa nhận cái gì? Cô ta cùng ba ngoại tình sao ?" Tùng San hoảng hốt nói, "Cô ta nói như thế nào ?"


"Cô ta nói cô ta đã sớm cùng ba con như vậy, một tuần gặp mặt một lấn, còn nói ba con đối với cô ta, đối với cô rất nhiệt tình ..." Phương Tiểu Tiệp bóp trán nói không nên lời.

Tùng San đứng lên, "Tiết Lệ đâu ? Con muốn hỏi cô ta !"

Phương Tiểu Tiệp vẫn không nhúc nhích, "Đi rồi, bị mẹ đánh hai bạt tai rồi đi rồi ."

Tùng San hít sâu một hơi, "Mẹ, trước tiên đừng nên nóng giận. Trong chuyện này khẳng định có vấn đề, mẹ suy nghĩ một chút xem Tiết Lệ kia là loại người nào, mẹ không phải đã nói cô ta suốt ngày muốn lấy người giàu có đẹp trai sao ? Ba của con lại không như vậy, tuổi cũng lớn, cô ta ở bên ba có lợi ích gì ? Cô ta nói yêu ba mẹ tin được không?"

Phương Tiểu Tiệp ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo sự kinh ngạc.

"Người đàn bà kia nhất định là vu oan cho ba, nhất định là cố ý muốn chọc giận mẹ! Mẹ, chúng ta về nhà đi, đi tìm ba hỏi rõ ràng, mẹ phải tin tưởng ba, ông ấy an phận thủ thường nhiều năm như vậy sao có thể làm ra chuyện như vậy được."

Phương Tiểu Tiệp vỗ ót, "Ai nha, mẹ giận đến mức hồ đồ rồi ! San San con nói rất đúng, ba sao có lá gan làm mà ngoại tình a! Hôm qua khi ông ấy trở về mẹ còn cảm thấy thần trí của ông ấy có gì đó kì lạ, uống bao nhiêu rượu mà có thể thành ra như vậy chứ !"

"Là bị người ta kê thuốc ." Tùng San cắn răng nói.

Hai mẹ con vội vội vàng vàng trở về nhà, nhưng lại phát hiện trong phòng không có một bóng người. Tùng Chí Quân không biết đã rời giường khi nào, người không thấy đâu.

Phương Tiểu Tiệp tìm khắp nhà một lần, rồi mới lo âu ngồi xuống ghế, "Trời ơi, ba con chắc là gặp chuyện lớn rồi, hôm nay còn mặc tay trang ra ngoài, rốt cuộc là đi gặp ai chứ ?"

Tùng San cầm di động, lo lắng gọi mấy cuộc điện thoại cho Tùng Chí Quân nhưng vẫn không có người nào bắt máy.

Tay Phương Tiểu Tiệp nắm thành ghế dựa đầy mồ hôi, "San San, ba con không phải là đi nhảy sông chứ?"

Tùng San nghe được câu nói đó sau lưng như có gió lạnh thổi qua, vội vàng cầm tay Phương Tiểu Tiệp, "Mẹ đừng nghĩ bậy, ba của con không phải là người suy nghĩ tiêu cực như vậy đâu !"

"Báo cảnh sát đi, San San, nhờ cảnh sát hỗ trợ tìm ba con!" mắt Phương Tiểu Tiệp bỗng nhiên dâng tràn nước mắt.

Tùng San vội vàng cầm khăn tay lau nước mắt cho Phương Tiểu Tiệp, suy nghĩ một chút nói: "Cục cảnh sát sẽ không xử lý vụ án tìm người mất tích trong vòng 24 giờ, mẹ đừng khẩn trương, chúng ta chờ một chút, ba sẽ mau trở về thôi."

Chuyện như thế này làm sao bào cảnh sát, Tùng Chí Quân thân là chủ biên của tạp chí Đảng lại dính vào chuyện ngoại tình rồi mất tính, chuyện như vậy mà truyền đi ra ngoài thì sẽ ra sao đây ?

Sau lưng Tiết Lệ khẳng định còn có người điều khiển, bỗng nhiên Tùng San có một dự cảm không tốt.

Phương Tiểu Tiệp nước mắt tràn lan, Tùng San nhìn dáng vẻ này của mẹ mình đau lòng không chịu được, mất rất nhiều khí lực mới có thể khuyên Phương Tiểu Tiệp khuyên lên giường nằm, còn mình thì ngồi trong phòng khách một lần lại một lần gọi điện thoại, di động Tùng Chí Quân không gọi được, cô liền gọi cho bạn bè đồng nghiệp của Tùng Chí Quân, nhưng vẫn không có bất kì tin tức gì.

Bên ngoài thời tiết quá nóng, Tùng San hạ thấp nhiệt độ của máy điều hòa, một lát sau thì thấy trong phòng quá ngột ngạt nên tắt điều hòa mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Phương Tiểu Tiệp một mình nằm ở trên giường khóc lóc mệt mỏi, nên nhắm mắt lại, cũng không biết là có ngủ hay không.

Tùng San cảm thấy chuyện này không thể tiếp tục như vậy, nhưng lại không tìm ra cách nào. Trong đầu cô bỗng nhiên nghĩ tới câu nói kia Trương Tân, nếu có gì phiền toái thì liên lạc với hắn. Cô thở dài một hơi, thế nhưng lại bị Trương Tân đoán trúng .

Nhưng vì sao cô cẩn thận lâu như vậy, nhưng rắc rối vẫn cứ hướng vào cô ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui