Chu Trường An đã đóng cửa lại nhưng vẫn cảm thấy thật ầm ĩ. một mình ngồi trước cái bàn trống trải cầm di động, bởi vì đồ vật của hắn đã chuyển tới căn nhà kia của Cố Lâm Lâm. Bị đuổi đi một cách chật vật như vậy không cần người khác nói hắn cũng cũng biết mình đã mất hết thể diện.
Nhưng hắn không còn nơi nào để đi, nơi nơi thành thị lơn lớn như vậy, không có một nơi để Chu Trường An hắn có thể yên ổn tìm nơi lập nghiệp.
hắn cứ cầm di động hết tắt tồi lại mở, hắn biết mình hẳn nên gửi một tin nhắn cho Cố Lâm Lâm, chủ động nói xin lỗi, thật tình mà nói Cố Lâm Lâm dễ dụ hơn Tùng San nhiều, trí nhớ kém, tính tình nhanh đến nhanh đi. Tin nhắn hắn cũng đã soạn sẵn, nhưng bàn tay làm cách nào cũng không thể nhấn nút gửi đi.
Cái gọi là tôn nghiêm này, nhìn không thấy sờ không được, bạn nói nó đáng giá thì ngàn vàng cũng không đổi được, bạn nói nó vô vị thì nó chẳng đáng một đồng.
hắn dù sao cũng chỉ là một tên nhóc lăn lộn bên ngoài mà thôi, tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích về sau và có thể có được cơ hội thực hiện giấc mơ của mình. hắn làm vậy là sai sao?
Đến cuối cùng hắn vẫn là ấn nút gửi đi, kèm theo một tiếng thở dài thật dài. Đại trượng phu co được dãn được, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn thành công.
Lúc Cố Lâm Lâm nhận được tin nhắn cô ta đang ở nhà khóc lóc um sùm, bên cạnh cô ta là những chiếc cốc thủy tinh cao cấp giá trị hơn vạn tệ bị vỡ tang tành, cô giúp việc đang cẩn thận dùng máy hút bụi dọn dẹp những mảnh vỡ nhỏ, còn phải luôn luôn chú ý dưới chân sợ không cẩn thận đạp phải. Tình trạng này cũng đã kéo dài hơn vài giờ.
Uông Tiểu Kinh vừa về nhà thì thấy cô giúp việc vẻ mặt lo lắng đi tới "Phu nhân, tiểu thư cô ấy khóc hơn nửa ngày, người mau đi nhìn xem một chút đi."
Uông Tiểu Kinh cau mày, thay dép lê, bỏ giỏ sách xuống, vừa đi vào phòng khách thì thấy chiếc tủ trưng mấy chiếc cốc thủy tinh sao cấp trống một khoảng lớn , những vật mà bà yêu thích cất kỹ trong đó đều bị mất đi hơn một nửa.
"Lâm Lâm, con lại ầm ĩ chuyện gì nữa đây?" Giọng điệu của Uông Tiểu Kinh không được tốt, một đống công việc khiến bà phiền muốn chết, mệt đến mức xương cốt rã rời về nhà cũng không được yên tĩnh nghỉ ngơi.
"Mẹ, ba ba của con, ông ấy mắng con!" Mắt Cố Lâm Lâm sưng như hột đào, giọng nói khàn khàn.
Uông Tiểu Kinh sửng sốt một chút, "Ba con mắng con? Sao lại mắng ?"
"Ông ấy, ông ấy mắng con không có giáo dưỡng, không hiểu chuyện..."
Uông Tiểu Kinh âm thầm thở dài, đây là sự thật.
"Ông ấy còn nói, nấu con còn đến tìm Tùng San gây chuyện, ông ấy, ông ấy sẽ không coi con là con gái nữa!" Cố Lâm Lâm hít nước mũi.
Uông Tiểu Kinh nhăn mày, "Ai là Tùng San? Con lại làm gì người ta?"
"Tùng San, chính là bạn gái trước của Chu Trường An..." Cố Lâm Lâm yếu ớt nói xong câu kia lại hung tợn bổ sung một câu, "Chính là đứa con gái đê tiện cùng phòng với con."
Uông Tiểu Kinh cảm thấy đau đầu, "không phải con đã có được Chu Trường An sao? Sao còn đi tin=m2 bạn gái trước của người ta gây phiền toái? Lâm Lâm, con đã lớn như vậy rồi không thể hiểu chuyện một chút sao? Con muốn giành bạn trai của người ta mẹ cũng đã giúp con rồi, con muốn chuyển ra ngoài mẹ cũng đã cho con một căn nhà, con có thể an phận một chút hay không, để mẹ đỡ phải nhọc lòng?"
Cố Lâm Lâm ra vẻ uất ức dốc sức lắc đầu, "Mẹ, không phải đâu, không phải con cố ý tìm nó gây chuyện , là do nó, đứa con gái đê tiện đó dụ dỗ ba ba! Con tận mắt nhìn thấy, ngày đó nó cùng ba ba ôm nhau ở trên đường ! Hôm nay con tìm nó tranh cãi, nó còn không chịu thừa nhận, còn tát con một cái!"
Uông Tiểu Kinh im lặng, xoa huyệt thái dương căng thẳng, cởi áo khoát vứt lên sofa, lẳng lặng đến phòng bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước, mở nắp đậy uống hai ngụm.
Cố Lâm Lâm thấy mẹ cô ta không nói gì, tự động đứng lên chạy tới chỗ bà, "Mẹ, mẹ không thể cúi đầu thuận theo rồi hòa thuận với ba ba sao? Mẹ nhìn đi bởi vì mẹ không chịu tiến lên, mới có nhiều đàn bà như sói như cọp vây quanh ba ba, lỡ như một ngày náo đó ba ba bị con hồ ly tinh nào đó dụ dỗ đi mất rồi muốn ly hôn với mẹ thì sao?"
Uông Tiểu Kinh cười lạnh, mắt phát ra ánh nhìn kiêu căng lại lạnh lùng khinh thường.
"Ông ấy yêu ai thì cứ tới với người đó đi, nhiều năm như vậy mẹ có từng để ý tới sao? Lâm Lâm, về sau không cho con náo loạn nữa. Ba con muốn tìm người như thế nào không tới phiên con quản."
"Mẹ, đó là ba con, sao con mặc kệ được! Đều tại thái độ của mẹ đối với ba ba quá tệ, ba ba đẹp trai như vậy, bao nhiêu người đàn bà chen chúc bể đầu muốn được hắn để ý! Sao mẹ có thể vô tâm như vậy chứ?" Cố Lâm Lâm nóng nảy.
Uông Tiểu Kinh nhìn con gái, lại xoa xoa huyệt thái dương, "Lâm Lâm, thái độ của con như thế này là sao, sao lại quay lại trách mẹ chứ ? Tại sao con lại đứng về phía ba con như vậy chứ ? Tư con nghĩ lại xem những năm gần đây ông ấy đối với con có tốt không? Ông ấy có quan tâm con sao?"
"Ba đối với con rất tốt, chưa bao giờ hung dữ với con, ông ấy quá bận rộn nên mới không thể tới thăm con được thôi." Cố Lâm Lâm bĩu môi.
Uông Tiểu Kinh thở dài một hơi, nuôi một đứa con gái vông ân bội nghĩa như vậy như vậy thật là...
Vẻ mặt Cố Lâm Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Mẹ, mẹ không thể tiếp tục như vậy nữa, mẹ cứ suốt ngày bận rôn công việc như vậy làm gì chứ? Chỉ cần mẹ khiến ba thuần phục, thì chúng ta còn thiếu tiền nữa sao? Hơn phân nửa thành phố A này là của ba đó. Mẹ nhìn mình xem nếp nhăn càng lúc cáng nhiều rồi ."
Uông Tiểu Kinh nhìn con gái, vẻ mặt dịu dàng, vỗ đầu con gái, "Được rồi, con đừng quản lý chuyện của mẹ nữa, quản lý tốt chuyện của mình là được. Tên nhóc Chu Trường An cũng không tệ, con với nó ở bên nhau cho thật tốt đi, đừng đi gây chuyện nữa."
Cố Lâm Lâm le lưỡi, không dám nói cho mẹ cô ta biết buổi chiều mình vừa mắng Chu Trường An một đống lời, còn đuổi hắn đi .
Uông Tiểu Kinh cũng lười hỏi, đuổi con gái đi rồi thì cơ thể trở nên cực kỳ mệt mỏi, thay quần áo đi tắm, lúc quay lại phòng ngủ bà nhìn vào cửa kính trong phòng, thân thể thon gầy, khô quắt như là ngay cả hơi nước cũng không có . Bà đến gần để nhìn rõ khuôn mặt mình, rõ ràng bà chỉ mới ba mươi chín tuổi, thế nhưng đã có nhiều nếp nhăn như vậy. không đành lòng nhìn tiếp, bà tắt đèn, nằm ở trên giường từ từ nhắm hai mắt.
Bà sao lại trở nên già như vậy chứ?
Đúng rồi, con gái cũng sắp 21 tuổi .
Bà có dáng vẻ như thế này, người kia nhìn thấy có thể nhận ra sao?
Nghĩ đến điều này bà ngồi dậy, mở đèn ngủ ở đầu giường, kéo ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đen, vừa nhìn thấy là đã biết nó đã có từ rất lâu rồi, bìa ngoài đã hư hao rất nhiều, trang giấy bên trong đã ố vàng từ lâu. Uông Tiểu Kinh cầm cuốn sổ nhỏ kia,ngón tay không ngừng vuốt ve tấm bìa bên ngoài. Còn chín tháng nữa, người kia sẽ trở về. Bà muốn cho ông ấy nhìn thấy con gái của họ giống ông như thế nào.
Cố Lâm Lâm nhìn thấy tin nhắn của Chu Trường An vẫn còn tức giận, tất cả đều vì hôm nay lại đi giúp Tùng San đều này đối với cô ta là không thể tha thứ. Vì thế cô ta vừa tính gọ điện thoại mắng hắn một trận, nhưng điện thoại vừa có người bắt, cô ta nghe được bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng "Lâm Lâm" khiến cô ta mềm lòng.
Chu Trường An biết Cố Lâm Lâm gọi điện thoại tới chính là đã tha thứ cho hắn, trong lòng cũng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.Lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ một hồi, Cố Lâm Lâm vui vẻ cười, nghe hắn nói đêm nay trở về ký túc xá ngủ thì đau lòng, hỏi hắn không có gối không có chăn thì làm sao ngủ. Chu Trường An cười nói ở nhà ga nằm lăn ra đất còn ngủ được, bây giờ có giường sao lại không ngủ được chứ.
"Chỉ là không thể ôm em ngủ nên thấy rất cô đơn." Chu Trường An nói.
Cố Lâm Lâm vì này câu nàymà vui vẻ cả một buổi tối. Sáng sớm ngày hôm sau cô ta vui vẻ hát ca muốn tới trường tìm Chu Trường An, trước khi ra cửa gặp Uông Tiểu Kinh tức đánh răng rửa mặt xong, cười hì hì hoàn toàn mất đi vẻ mặt u ám hôm qua. Uông Tiểu Kinh dáng vẻ hạnh phúc của con gái, tâm tình phức tạp, đứa nhỏ này, rốt cuộc là giống ai chứ?
Cố Lâm Lâm nghênh ngang bước vào khu ký túc xá nam, gõ cửa lớn tiếng khiên Tống Đào cùng A Thạch giật cả mình. A Thạch cởi trần rời giường, không biết xảy ra chuyện gì vừa mở cửa ra nhìn thấy cô ta, sợ tới mức nhanh chóng đóng cửa lại.
Tống Đào đang ở bên này thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn cánh cửa kia liếc mắt, lại chuyển trở về. A Thạch xoa mắt, "Con mẹ nó, sáng sớm cô ta chạy tới cửa ký túc xá hùng hổ như vậy, còn muốn để người ta sống không."
Tống Đào không nói chuyện, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
A Thạch thở dài, "Cậu thấy được không, hai người bọn họ cũng không biết gượng ngùng, sớm tinh mơ ở ký túc xá hôn nhau thân mật như vậy. Ai, cậu nói xem, chúng ta cùng Chu Trường An chung trường bốn năm, sao lại không phát hiện tên nhóc này cao tay như vậy chứ?"
Tống Đào cười cười, "Chuyện này sao có thể nhìn ra chứ, là lấy chó theo chó thôi."
Kỳ thật Chu Trường An có chút khó xử, cô nàng Cố Lâm Lâm nhiệt tình so với lửa cháy lan đồng cỏ còn khủng bố hơn. hắn vừa mở cửa liền bị ôm cổ, còn chưa mở miệng thì bị hôn, không thể chống cự. Bọn họ tối qua mới giảng hòa, lúc này là thời điểm mẫn cảm, cho nên cũng chỉ có thể tùy cô nàng kia sờ mó, may mà nam sinh năm thư tư đại học vì sắp tốt nghiệp nên lười muốn chết, rất ít người dậy sớm.Chỉ có vài trường hợp cá biệt nhìn thấy,giống như phòng đối diện, hắn đành tự nhận mình không may.
Dù sao cũng sắp tốt nghiệp, tương lai còn ai biết ai nữa chứ.
Tự mình an ủi mình một phen xong hắn kéo tay Cố Lâm Lâm cùng đi ăn sáng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh mặt trời của cô ta, hắn thấy tâm tình mình cũng khá lên rất nhiều. Kỳ thật nhìn lâu, dáng vẻ của Cố Lâm Lâm cũng rất dễ nhìn. Tuy rằng không cách nào so sánh được với Tùng San, nhưng trên người có chút sư ngây thơ của trẻ con. Cứ như vậy đi.
Sáng nay Chu Trường An muốn đến phòng quản lí bổ túc hồ hơ tốt nghiệp, Cố Lâm Lâm cũng vui vẻ cùng hắn xếp hàng, hoàn toàn không có chút nào không kiên nhẫn.
Ngay lúc Chu Trường An nghĩ rằng hôm nay là một ngày lành chuyện gì cũng có thể thành, khuôn mặt Cố Lâm Lâm chợt chuyển từ vùng nhiệt đới Hawai biến thành vùng cao nguyên tuyết băng giá Siberia.
Bởi vì, cô ta nhìn thấy Tùng San.
Chu Trường An cảm thấy đau đầu, sân trường lớn như vậy, sao cứ cố tình để hai người gặp gỡ. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp không thể buông tha.
Lúc Chu Trường An vờ như không thấy, kéo tay Cố Lâm Lâm cố hết sức muốn cô ta đi vào lối rẽ, Tùng San cũng nhìn thấy bọn họ. Huyệt thái dương của cô bất giác căng thẳng.
Đúng là âm hồn bất tán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...