Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Thị vệ vào trong bẩm báo, còn chưa đợi truyền tin tức vào bên trong, cửa lớn của dịch quán nhanh chóng mở ra nghênh đón ta vào.

Dịch quán được chọn riêng cho ngài quả nhiên là thanh nhã, vừa bước vào cửa đã có một rừng trúc xanh rì, đáng tiếc thời tiết thế này, rừng trúc đã mất đi những nét đặc sắc vốn có. Mặc dù vẫn có những nhánh lá trúc xanh rì, thế nhưng lại là màu sẫm, gió thổi qua, lá cây rung rinh nhảy múa, nghe như đang than thở đầy bi thương.

Bước trên con đường trải đầy sỏi đi qua khu rừng trúc, ta thấy hồ cá mà Tiểu Phong đã nói, bên cạnh còn trồng mấy cây mai đỏ, cùng một ngôi đình nhỏ thanh tao. Lúc này, trong đình trống không, cành mai cũng trống không, chẳng nhìn thấy bất cứ nụ hoa nào.

Nếu như đang ở Giang Nam, vùng đất ấm áp thì chắc hoa mai đã nở rộ khắp chốn rồi.

Dường như nghe được tiếng nói non nớt, đáng yêu của cô con gái nhỏ, ta đi chậm lại, vểnh tai lắng nghe, nhưng lại chẳng nghe được gì cả.

Bước đến căn phòng phía trước, ta thấy Thuần Vu Vọng khoác trên người bộ y phục trắng tuyết đang ngồi ở chỗ giữa phòng, lặng lẽ thưởng trà, không hề có ý đứng dậy nghênh tiếp.

Chủ dịch quán cho rằng ngài không nhìn thấy, vội vã đánh mắt ra hiệu cho viên thị vệ đứng cạnh bên ngài đưa lời bẩm báo. Ta lại chú ý được ánh mắt từ từ ngước lên từ ly trà của ngài.

Ngay từ lúc ta xuất hiện, ngài đã chú ý đến ta, chỉ là quan sát bằng ánh mắt lặng lẽ, bình thản, thậm chí còn là… suy đoán. Có lẽ ngài đã đoán trước được ta sẽ tới, còn ta thì hoàn toàn không biết được ngài đang có ý định gì.

Vị Chẩn Vương Nam Lương nhìn bề ngoài nho nhã không tranh với đời nhưng bên trong mưu mô sâu sắc này hành sự quá đỗi đáng sợ, khiến ta cảm thấy kinh hãi. Ta thậm chí bắt đầu hối hận bản thân không nên nông nổi xông tới nơi này, dễ dàng rơi vào cái bẫy của ngài như vậy.

Thế nhưng lúc này ta chẳng thể nào lùi bước được nữa. Viên thị vệ cúi đầu nói câu gì đó, ngài liền đặt ly trà xuống, ngước mắt nhìn ta mỉm cười “Chiếu Hầu, lâu rồi mới gặp lại.”

Ánh mắt của ngài vẫn cứ đen láy, cô tịch, nhưng nụ cười lại sâu như hồ không đáy, đợi ai đó bất cẩn là sẽ rơi ngay vào bẫy.

Ta sầm mặt, cũng chẳng khách khí, tự mình ngồi xuống ghế cạnh bên rồi nói “Chẩn Vương Điện hạ đã tốn công tốn sức vào cung hạ thủ, chẳng phải đang chờ giây phút này hay sao?”

Ngài nhìn ta một hồi, đột nhiên mỉm cười đầy ám muội “Muốn gặp nàng một lần quả thật không dễ dàng, thực sự vẫn phải tốn công tốn sức lắm.”

Ngài từ từ nhấc chiếc nắp bình sứ pha trà lên, ngón tay dài thon trắng trẻo linh hoạt, thu hút ánh nhìn của người khác, không ngờ lại giống hệt như ngày đó khi chúng ta còn hạnh phúc bên nhau, lúc ngài âu yếm đùa nghịch trên làn da của ta… Trái tim quặn thắt, đầu óc hỗn loạn, ta chỉ hận không thể thưởng cho bản thân một cái bạt tai.

Ta đã ở độ tuổi hai tám rồi, tại sao còn có những suy nghĩ nông nổi như vậy chứ? Hơn nữa, lúc ta ở cạnh bên ngài, cãi cọ, mâu thuẫn là nhiều, gần như chả mấy khi hòa thuận, ân ái, đã bao giờ hạnh phúc bên nhau chứ? Hoặc là, ta thi thoảng vẫn nhớ lại một vài chi tiết nhỏ nhặt trong khoảng thời gian ba năm phu thê mặn nồng trước kia?

Lúc này liền có người đưa trà vào, ta vội vã nhận lấy ly trà, cúi đầu giả vờ thưởng trà để che giấu. Vừa hớp một ngụm, ta đã cảm nhận được mùi vị khác lạ, hoang mang phun ra rồi nhìn kĩ, mới phát hiện đó hoàn toàn không phải pha bằng lá trà gì đó mà là một loại trà hoa. Lúc uống vào miệng man mát, nhưng cũng tỏa ra chút mùi hương… mùa xuân, lúc ngài cùng Tương Tư dỗ dành ta uống thứ trà hoa, mùi vị của thứ trà đó cũng tương tự như vậy. Chắc đây chính là thứ hoa Giải Ưu có khả năng giải trừ dược tính của cỏ Vong Ưu.

Đột nhiên ta có suy nghĩ nông nổi, muốn uống cạn hết ly trà hoa này, để xem trong ba năm kí ức mà ta đã mất, mối quan hệ giữa chúng ta ân ái, mặn nồng tới mức nào.

Bụng ta lại bắt đầu đau nhói, ta cũng chẳng dám thử thêm nữa, bình thản như không đặt ly trà kia xuống mặt bàn, quay sang nói cùng thị nữ bên canh “Ta không thích uống trà hoa, cũng lần đầu tiên thấy có người dùng trà hoa đãi khách.”

Thị nữ này hoang mang, liếc mắt nhìn về phía Thuần Vu Vọng, lặng lẽ bê ly trà có ngâm hoa Giải Ưu xuống, rồi mang lên một ly Bích Loa Xuân.


Lúc ban đầu ánh mắt của Thuần Vu Vọng đầy vẻ hứng thú chờ mong, đến khi thấy ta không chịu uống ly trà này, sắc mặt liền sầm lại.

Ngài thậm chí còn cười nhạt “Ta vốn tưởng ngài sẽ thích uống thứ trà này, hoặc giả ít nhất vẫn còn nhớ đến thứ trà này, thì ra là ta đã hiểu sai hết. Thứ ngài muốn có từ lâu đã chẳng còn như trước kia nữa?”

Lời nói của ngài đương nhiên có ẩn ý sâu xa, ta cũng chẳng dám suy nghĩ quá sâu, càng chẳng dám đáp lại, bình thản chuyển sang chủ đề khác “Chẩn Vương Điện hạ, bản hầu hôm nay tới đây, không phải vì muốn ôn lại chuyện cũ cùng ngài, mà vì chuyện của Hoàng hậu Đoan Mộc.”

Quay đầu sang nhìn, ta liền ra lệnh với những quan viên cùng tùy tùng đứng trong phòng “Tất cả lui xuống đi.”

Tất cả mọi người nghe vậy đều căng thẳng, tự biết rằng nghe quá nhiều chuyện bí mật có khả năng sẽ vướng vào họa sát thân, liền lập tức lui cả xuống. Đám tùy tùng đứng cạnh Thuần Vu Vọng đều nhìn về phía ngài, đợi ngài ra hiệu mới lui ra, sau khi nhẹ nhàng khép cửa, liền đứng canh phòng ở bên ngoài.

Ngày đó, khi ta bị giam lỏng ở phủ Chẩn Vương đã từng chứng kiến, vương phủ của ngài ngoài lỏng trong chặt, quy định nghiêm ngặt, phòng giới cẩn mật, chẳng hề kém so với phủ Định Vương. Ngày nay những người đi theo cạnh ngài đoán chắc đều là những tử sỹ nhất mực trung thành. Bởi vậy, tuy rằng biết được những người theo ngài có thể sẽ nghe thấy, ta cũng chẳng hề ngần ngại, liền lên tiếng hỏi “Rốt cuộc ngài đã nói những gì với Hoàng hậu Đoan Mộc? Lại còn… tại sao lại nói vậy với Hoàng thượng? Nếu mối quan hệ giữa ta và Tư Đồ Vĩnh tan vỡ, ngài có được lợi lộc gì chứ?”

Ngài lắng nghe rồi bình thản đáp “Câu hỏi của nàng quá nhiều, ta không biết nên trả lời câu nào trước.”

Ta liền đáp “Nếu ngài chịu trả lời tất cả, thì ta cũng chịu lắng nghe tất cả.”

Sau khi cánh cửa được đóng lại, căn phòng này trở nên tối hơn. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua cửa sổ chiếu lên mặt đá, những lớp bụi hiếm khi nhìn thấy không ngừng nhảy múa trong không trung. Ánh nắng vàng óng lặng lẽ chia căn phòng ra thành nhiều phần, ngăn cách giữa ta và ngài.

Thuần Vu Vọng đang nhìn về phía ta, lại như đang nhìn đám bụi nhảy múa trong không trung, từ từ lên tiếng “Thực ra ta cũng không nói quá nhiều với Hoàng hậu Đoan Mộc. Cháu gái của Tần gia sắp sửa nhập cung, người con gái duy nhất còn lại của bà ta sắp bị thất sủng, đồng thời rất có thể sẽ chuốc vạ vào thân vì mối họa mà người mẫu thân như bà ta đã gây ra. Thế nhưng nếu bà chết đi, Tần gia cũng không cần thiết phải đối phó với Đoan Mộc Hiền Phi đã chẳng còn chỗ dựa, trước nay chưa từng can thiệp vào chính sự.”

“Ngài chỉ nói có vậy?”

“Ta đương nhiên không hề nói những điều này. Những điều ta nghĩ được, bà ta đương nhiên cũng đã lường hết rồi. Ta chỉ nói với bà ta về thân thế của Nhuyễn Ngọc và một số chuyện bí mật trong cung mà thôi.”

“Nhuyễn Ngọc? Chuyện bí mật trong cung?”

“Nhuyễn Ngọc là người Đại Nhuế, sau khi cả nhà bị người ta hại chết mới trốn sang Nam Lương, Nhuyễn Ngọc họ Cát, nếu nhắc tới trước mặt Định Vương, có lẽ ngài ấy vẫn còn nhớ tới Nhuyễn Ngọc.”

“Chuyện này thì có liên quan gì tới cái chết của Hoàng hậu Đoan Mộc?”

Cách nhau một luồng ánh sáng khi sáng khi tối, nụ cười của ngài dường như lung linh mờ ảo hơn, ta chẳng nhìn rõ được ẩn ý trong mắt ngài, chỉ nghe được ngài bình thản lên tiếng “Có lẽ… chẳng có liên quan gì cả? Ta chỉ tìm một lí do để khiến Hoàng hậu chọn lựa cách chết đi, để Tư Đồ Vĩnh nghi ngờ nàng, để cho tiểu thư nhà họ Tần không thể phát huy được mong muốn ban đầu nữa.”

“Hoàng hậu Đoan Mộc… đã tự vẫn?” Ta vẫn không hiểu rốt cuộc ngài đang nghĩ những gì. “Ngài làm vậy là cố tình đẩy Tư Đồ Vĩnh vào hiểm nguy. Ngài ấy cũng là người cùng phe với ngài, cũng là người bảo vệ ngài ở Đại Nhuế, chẳng phải sao?”

“Tần Vãn, nàng sai rồi. Bất cứ người nào tại Đại Nhuế cũng không thể là người cùng phe với ta được.” Thuần Vu Vọng đột nhiên bật cười “Ta là người Nam Lương, hơn nữa còn là hoàng thân Nam Lương, nước Nhuế càng loạn, lại càng có lợi cho Nam Lương.”


“Lẽ nào ngài đến Đại Nhuế lần này chính vì muốn khiến Đại Nhuế hỗn loạn sao?”

Trước giờ ta chưa từng cố gắng hiểu hết về con người ngài một cách nghiêm túc, thế nhưng cảm giác ngài hoàn toàn không phải con người vì quốc gia, vì quyền thế mà chẳng tiếc thân mình. Thực sự ngài dám tới đây với mục đích như vậy, bất luận hiện nay người làm Hoàng Đế là ai, bất luận cục thế Đại Nhuế có hỗn loạn hay không, thì ngài đều là người đầu tiên bị chém đầu.

Ngài cười nhạt rồi đáp “Đúng vậy, ta đến đây chính vì muốn khiến Đại Nhuế hỗn loạn, khiến nàng hỗn loạn. Tần Vãn, ta tuyệt đối không để nàng đạt được những điều mình mong muốn.”

Không biết là nước hay là lửa, chỉ biết có thứ gì đó đang đập mạnh vào lồng ngực khiến ta choáng váng. Ta nắm chặt ly trà, nghiến răng thốt ra vài câu “Hả? Dám hỏi Chẩn Vương Điện hạ lần này ngàn dặm xa xôi tới đây chính là vì đối phó với ta sao?”

“Đương nhiên là vì nàng rồi!” Sau lớp bụi bay mờ trong nắng, ánh mắt của Thuần Vu Vọng dần trở nên mờ ảo, long lanh nhưng giọng nói lại lạnh lùng như băng “Nếu không, nàng cho rằng ta tới đây vì muốn kiểm chứng xem nàng với Định Vương phu thế ân ái mặn nồng tới mức nào hay là xem nàng tận dụng địa vị đặc biệt của bản thân để cân bằng các thế lực tại Đại Nhuế chăng?”

Ta không nói ra được cảm xúc trong lòng lúc này là tức giận hay uất ức, chỉ biết căm hận lên tiếng “Thuần Vu Vọng, ngài đã từng nói không khiến ta phải khó xử.”

“Ta cũng từng nói rằng sẽ không bao giờ từ bỏ. Thế nhưng Tần Vãn, nàng chẳng những đã từ bỏ chúng ta, lại còn coi ta với Tương Tư như một gánh nặng ảnh hưởng tới tương lai tốt đẹp của nàng, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đuổi chúng ta đi.”

“Ta không hề làm vậy.” Ta chán nản đáp, chỉ cảm thấy toàn thân chẳng còn chút sức lực nào “A Vọng, ta cũng chẳng còn cách lựa chọn nào khác.”

“Nàng không phải không còn cách lựa chọn nào khác mà là đã đưa ra lựa chọn. Định Vương là tướng công của nàng, nàng sẽ sinh con đẻ cái cho hắn, đồng thời xét về công hay tư, nàng đều muốn bình an hưởng lạc thân phận Định Vương phi và Chiếu Hầu Tần phủ tôn quý vô song của mình.”

Ta cuối cùng đã tỉnh ngộ, khi ta viết thư khuyên ngài rời khỏi đây, câu nói ‘ta nay đã có tướng công’ thực sự đã chọc giận ngài. Cho dù trước đó ngài đã biết ta đã vào phủ Định Vương ở, được sắc phong thành Định Vương phi, hai lần gặp mặt sau đó, ngài vẫn vô cùng yêu thương, luyến tiếc và bao dung. Trong trái tim ngài, ta luôn luôn bị ép buộc, ta vẫn là Tần Vãn chỉ muốn được mãi mãi sống bên cạnh ngài trước kia. Thế nhưng khi ta viết thư bày tỏ rõ với ngài rằng, ta đã nhận định Tư Đồ Lăng mới là tướng công của mình, ngài và Tương Tư trở thành người ngoài mà ta chỉ muốn đuổi đi ngay tức thì…

Huống hồ, trong ngoài triều cương, có ai không biết phu thê Định Vương sớm tối bên nhau, ân ái hạnh phúc, tình cảm cực tốt, thậm chí ngài còn nghe được tin tức Định Vương phi đã mang thai…

Ngài lạnh lùng nhìn ta “Ta có thể nhẫn nhịn, ta có thể chờ đợi, ta có thể từ từ tìm kiếm thời cơ. Từ nhỏ ta đã quen với việc nhẫn nhịn và cô đơn, huống hồ, ngày nay ta đã có Tương Tư bên cạnh. Thế nhưng, nếu trái tim người ta đã thay đổi, nàng nói ta nghe, cuối cùng ta sẽ đợi được thứ gì?”

Ta vừa lo lắng lại vừa đau đớn, nghẹn ngào lên tiếng “Cho dù trái tim không thay đổi, ngài ở lại đây cũng có thể thay đổi được điều gì chứ? Lẽ nào ngài không biết rằng, so với Tư Đồ Vĩnh, Tư Đồ Lăng lại càng muốn lấy đi tính mạng của ngài sao?”

“Ta đương nhiên là biết.” Thuần Vu Vọng nhếch miệng mỉm cười “Kể từ sáu năm trước, ta đã biết điều đó. Thế nhưng ta không bận tâm hắn nghĩ thế nào, làm những gì, ta chỉ quan tâm nàng nghĩ thế nào, làm những gì mà thôi.”

“Ta nghĩ thế nào…” Dường như có thứ cảm xúc gì đó bùng phát, trào dâng trong lòng, khiến ta chẳng thể nào thốt thành lời được.

Ta đưa tay ra, định bê ly trà lên uống một ngụm cho bản thân trấn tĩnh lại, nhưng lại cảm thấy bàn tay đang run rẩy, lúc mở nắp trà, thậm chí còn nghe thấy tiếng nắp trà đập vào ly.

Ánh mắt của Thuần Vu Vọng bắt đầu hiện rõ nét tuyệt vọng, đau buồn “Sao thế? Nàng cảm thấy chột dạ?”


Ta còn chưa kịp trả lời, hậu đường đột nhiên truyền lại tiếng động. Là Tương Tư.

Tiếng reo gọi vui buồn lẫn lộn cùng bước chân chạy tới lúc gần lúc xa nhanh chóng truyền tới “Phụ vương, phụ vương, có phải mẫu thân tới rồi không? Có phải là mẫu thân…”

Nhuyễn Ngọc và Ôn Hương vội vã ngăn cản “Tiểu quận chúa, tiểu quận chúa, người nhầm rồi, mẫu thân của người sao lại tới được…”

“Không đúng, là mẫu thân của ta. Người đứng canh bên ngoài chính là người đi theo cạnh mẫu thân của ta. Ta còn ngửi được mùi hương trên người mẫu thân nữa.”

Giọng nói ngày càng sát gần, Tương Tư đã bước qua thềm cửa phía sau, sắp sửa vòng qua tấm bình phong lớn. Qua tấm bình phong, ta có thể nhìn thấy đôi chân bé xinh đang đi đôi giày thêu hoa nhỏ nhắn nhanh chóng chạy về phía này.

Thuần Vu Vọng nhìn chăm chăm về phía ta, đột nhiên quát lớn “Mau bế quận chúa đi.”

Góc áo bé nhỏ của Tương Tư chợt hiện ra cạnh tấm bình phong, nhưng sau khi câu nói của ngài phát ra, cô bé đã bị bế bổng lên.

Ta chỉ nhìn thấy đôi chân bé nhỏ của Tương Tư đang phẫn nộ đạp vào bàn tay của ai đó, không ngừng khóc gọi “Mẫu thân, mẫu thân.”

Ta chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, mở miệng gọi “Tương Tư.”

Đôi chân bé nhỏ đó không còn giãy đạp, cô bé dường như đang thận trọng lắng tai nghe, sau đó lại gọi thêm một tiếng do thám “Mẫu thân.”

Ta còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy Thuần Vu Vọng quát lớn “Bế đi. Nhốt lại.”

Ta kinh hãi, ly trà trong tay rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.

Tương Tư sau một hồi kinh hãi, liền bật khóc lớn tiếng “Mau bỏ ta ra, bỏ ta ra, ta muốn gặp mẫu thân. Ta muốn gặp mẫu thân, mẫu thân đang ở bên trong. Phụ vương, phụ vương là kẻ xấu, phụ vương là kẻ xấu, không cho con gặp mẫu thân…”

Sau tấm bình phong, Ôn Hương, Nhuyễn Ngọc nhận được lệnh lập tức bế Tương Tư đi.

Tương Tư thấy bản thân sắp bị bế đi, khóc lóc tới mức không kịp thở, càng lúc càng gào thét thê thảm hơn “Mẫu thân, mẫu thân! Tương Tư nhớ mẫu thân lắm, mẫu thân không nhớ Tương Tư sao? Mẫu thân…”

“Tương Tư.”

Ta nghẹn ngào thét lên, thế nhưng chẳng thể nào nói thêm được nữa. Ta bất giác đứng dậy, vội vã đi nhanh về tấm bình phong kia. Trong đầu đột nhiên trống rỗng, suy nghĩ duy nhất chỉ còn lại mỗi mình Tương Tư mà thôi. Tương Tư, Tương Tư của ta đang gọi ta, Tương Tư của ta muốn gặp ta. Còn ta, nào phải không muốn gặp cô bé chứ?

Ôm lấy thân hình bé nhỏ, mềm mại của cô bé, vuốt ve khuôn mặt tròn trĩnh, trong lòng ta đột nhiên tràn đầy cảm giác vui mừng, hoan hỷ…

Nào giống như lúc này, trong lòng trống rỗng, như thể bị ai đó khoét đi một miếng, đau đớn, mà bàng hoàng. Ngay cả nằm mơ ta cũng cảm thấy bất an. Mỗi lần gặp mặt Tương Tư đều có khả năng là lần sau cùng, thế nhưng ta luôn muốn gặp được cô bé.

Mắt nhìn mình sắp sửa tiến gần tới bức bình phong, trước mắt hiện lên một luồng sáng màu trắng, con đường phía trước đã bị người khác chặn mất. Ngước mắt lên nhìn, ta liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng mà cô đơn của Thuần Vu Vọng.

Bên tai vẫn vọng tới tiếng khóc thảm thiết của Tương Tư, trái tim ta đau xót vô cùng, cả người đều run rẩy không thôi. Ta liền nghẹn ngào lên tiếng “Ngài có nghe thấy không? Tương Tư muốn gặp ta.”


Thuần Vu Vọng bình thản đáp lại “Ta nghe thấy rồi. Tương Tư muốn gặp mẫu thân của mình. Thế nhưng nếu nàng đã tự nhận là thê tử của Tư Đồ Lăng vậy thì làm sao là mẫu thân của Tương Tư được nữa?”

Ngài đưa mắt nhìn ly trà bị vỡ vụn thành từng mảnh kia, mỉm cười chế giễu “Thậm chí nàng còn chỉ mong mỏi có thể nhanh chóng quên hết đi ba năm ân ái hạnh phúc tại Ly Sơn, không muốn nhớ lại nữa. Nàng làm sao có thể là mẫu thân của Tương Tư được?”

“Ngài đã chất vấn ta?” Đôi chân ta mềm yếu chẳng thể đứng vững được nữa, phần thắt lưng đau đớn tới mức run rẩy, khổ sở mỉm cười lên tiếng “A Vọng, ngài thực sự muốn ép chết ta thì mới cam tâm chăng?”

“Nếu ta không ép nàng, đừng nói là hôm nay, cho dù ngày sau nàng cũng mãi mãi chẳng muốn gặp lại ta dù chỉ một lần?”

Sự kiêu ngạo và lạnh lùng trong ánh mắt ngài khiến ta sợ hãi. Thứ khí thế lạnh lùng đáng sợ đó, ta tưởng rằng trên thế gian này chỉ mỗi mình Tư Đồ Lăng mới có, trước giờ không hề ngờ một Thuần Vu Vọng cao quý, nhã nhặn như vậy cũng có thể phát ra khí thế lạnh lùng, đáng sợ như vậy.

Tiếng khóc của Tương Tư càng lúc càng xa, dần dần không còn nghe thấy nữa. Thế nhưng ta biết rằng, từ giờ, suốt ngày suốt đêm, tiếng khóc xé ruột xé gan đó sẽ xuất hiện trong giấc mộng của ta rất nhiều lần. Ta chẳng thể nào né tránh được Tương Tư, có lẽ, cũng chẳng thể nào né tránh được người đàn ông trước mắt đã gạt bỏ hết mọi dịu dàng, trở nên lạnh lùng đáng sợ này.

Tránh khỏi ánh mắt sắc bén của ngài, ta khẽ cúi đầu, nhưng có thể cảm nhận được y phục màu trắng dịu dàng của ngài đang khẽ chuyển động trước mắt. Quay người lại chống tay vào bức tường phía sau để chống đỡ toàn bộ cơ thể, ta mệt mỏi lên tiếng “Vậy thì, ngài muốn như thế nào? Ngài có thể làm thế nào chứ? Thế cân bằng mà ta khó khăn lắm mới tạo lập được đã bị phá vỡ, ta sẽ hỗn loạn, Đại Nhuế cũng có khả năng biến loạn. Thế nhưng, trách nhiệm trên vai ta sẽ càng nặng nề hơn, càng cần phải vay mượn sức mạnh của Tư Đồ Lăng, cũng… càng chẳng thể nào rời khỏi ngài ấy được.”

Mồ hôi trên người túa ra liên hồi, mồ hôi trên trán chảy xuống khiến thị lực ta càng lúc càng mờ ảo.

Ngài đưa ống tay áo lên lau mồ hôi trên khuôn mặt cho ta, lại thận trọng thấm đi những giọt nước trên khóe mi ta. Ta cuối cùng đã có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng toát tựa như y phục của ngài. Sự ác liệt và lạnh lùng trong đôi mắt ngài đã giảm xuống, nhưng vẫn không hề biến mất.

Ngài nghẹn ngào lên tiếng “Nàng sẽ rời khỏi hắn, bởi vì hắn không thể nào lừa dối nàng được nữa. Độc chướng mà Hoàng hậu Đoan Mộc trúng phải là do ta cho bà ta.”

“Lừa dối ta? Độc chướng?”

Cơn đau truyền tới từ bụng càng lúc càng đáng sợ hơn, ngay cả tư duy trong đầu cũng trở nên hỗn loạn. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, ta thực sự chẳng thể nào hiểu nổi?

Thuần Vu Vọng khẽ nhếch miệng mỉm cười “Lẽ nào nàng cho rằng ta mỗi ngày đều khổ sở đợi chờ trong dịch quán này, không làm bất cứ điều gì hay sao? Ta đã từng nói, nếu ta muốn, bất luận là làm việc gì, đều chưa chắc đã thua kém ai. Hắn giám sát nhất cử nhất động của ta, lẽ nào ta lại để cho gian tế của hắn điều tra được tất cả mọi chuyện? Vãn Vãn, nàng quá đỗi tín nhiệm hắn, cũng quá đỗi tin tưởng vào thứ tình cảm thời thơ ấu giữa nàng và hắn.”

Ta vừa định suy nghĩ cho kĩ, phần bụng quặn thắt lại, như thể bị đao đâm qua, chẳng thể nào chống đỡ thêm được nữa, khẽ rên một tiếng, cả người ngã ngồi xuống mặt đất.

Thuần Vu Vọng biến sắc, vội vã ngồi xổm xuống, đỡ lấy bờ vai ta rồi hỏi “Nàng làm sao thế?”

Ta mỉm cười trong đau khổ rồi đáp “Còn có thể làm sao được nữa, không phải tất cả mọi việc đều nằm trong dự liệu của Chẩn Vương Điện hạ rồi sao? Ngài biết rõ thể chất ta lạnh giá, còn cố ý tạo nên các kích thích liên tiếp, chẳng phải muốn hủy đi thai nhi mà ngài không muốn nhìn thấy sao?”

Ánh mắt ngài sầm xuống, đau khổ nhìn xuống bụng ta rồi khẽ cất tiếng “Nếu nàng không còn quan tâm tới ta và Tương Tư, ta có thể kích thích được nàng sao? Nếu nàng vẫn còn coi trọng ta và Tương Tư, tại sao lại còn sinh con cho người đàn ông khác, sau đó, lại lo lắng, yêu thương cho đứa trẻ đó như thể đối với Tương Tư, rồi chẳng thể nào rời khỏi bọn họ thêm được nữa?”

Ta chẳng thể nào chịu đựng được cảm giác ruột gan quặn thắt lại như vậy nữa, mồ hôi tuôn ra như mưa, nắm chặt lấy tay áo của ngài, nghiến răng lên tiếng “Ngài đúng là dã man và ích kỉ.”

Ngài im lặng một hồi rồi nói “Người có thể sống mà bước ra khỏi chốn hậu cung, chẳng có ai không dã man, chẳng có ai không ích kỉ. Huống hồ ta cũng đâu phải không bao dung nàng, cũng đâu phải không thể cho nàng hạnh phúc. Ta chỉ cần nàng cho ta thời gian, có lẽ… chỉ khoảng từ ba đến năm năm, như vậy là đủ rồi…”

Sát khí, dã tâm, bá khí… Những từ ngữ vốn dĩ không nên liên quan tới ngài hiện lên rõ ràng khi ngài căm hận thốt ra câu nói đó.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui