Trương Tân 28 tuổi, hắn có hơn 23 năm sống trong quân đội. Khi còn nhỏ, món đồ chơi đầu tiên ông hắn cho hắn là một cây súng ngắn đồ chơi, khi vào mẫu giáo, chữ đầu tiên mà thầy cô dạy là chữ “Binh”, tốt nghiệp trung học cứ theo đà mà học quân sự, tốt nghiệp đại học được đề bạt thẳng vào binh đoàn đặc chủng, sau đó lại được cấp trên điều đến Tổng Cục Tam Quân, kể từ đó tới hai năm sau, hắn thành người mà cảnh sát không thể điều tra được hộ tịch.
Vào ngày đầu tiên hắn đến Tổng Cục, đoàn trưởng Mạc Khâm nói cho hắn biết, bước vào Tổng Cục, hắn phải trở thành một cái xác không hồn, tất cả tình yêu tình thân đều chôn vùi dưới đất, vào trong này hắn không cần có trái tim.
Từ nay về sau hắn không có trái tim, chỉ như một người máy phục tùng mệnh lệnh.
Nếu không phải tai nạn nổ bom đó khiến hắn không gượng dậy nổi, hắn vẫn cho rằng cả đời này hắn sẽ làm bạn với quân trang.
Lần đầu tiên Trương Dật Bạch gặp lại hắn sau bao năm lại là trên bàn mổ, cả người Trương Tân đều là máu nhưng hắn vẫn không hề biến sắc.
Khi đó Trương Dật Bạch đã chấn động ba giây, sau đó hắn siết chặt nắm tay thành quyền đánh một cú thật mạnh lên người Mạc Khâm, "Ông hại em tôi thành ra như vậy mà ngay cả lời giải thích cũng không có sao?"
Về sau, Mạc Khâm bị giáng chức xuống làm bộ đội địa phương, Trương Tân cũng không phục chức về lại Cục. Với năng lực khôi phục của em họ, Trương Dật Bạch hoàn toàn không thể lý giải bằng y học, sau này suy nghĩ nát óc hắn mới có thể kết luận, thằng nhóc này mạng lớn.
Sau đó Trương Dật Bạch liền giới thiệu Trương Tân cho rất nhiều người vì hắn cảm thấy cậu em họ này của hắn đã xa cách loài người quá lâu rồi, cần phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều một chút cho giống con người.
Sau khi Trương Tân làm trợ lí cho Cố Trì Tây mới thật sự có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ. Đủ loại phụ nữ, thuần khiết, phong tình, nũng nịu, chuyên quyền. Lần hắn cũng trơ mắt nhìn thái độ của Cố Trì Tây đối với những người phụ nữ đó, mới đầu là lạt mềm buộc chặt, sau này lại thành như keo như sơn, cuối cùng là tê liệt.
Sau đó hắn dần dần hiểu được phụ nữ là sinh vật như thế nào.
Hoàn toàn không có logic, một giây trước trời trong nắng ấm, một giây sau gió thảm mưa sầu, sắc mặt biến hoá còn nhanh hơn thời tiết.
Nhưng lại rất khôn khéo.
Bất kể đối với tình yêu hay đối với tiền, đều tính toán chi ly như nhau.
Có một lần Cố Trì Tây đã nói với hắn, so với việc bao nuôi những người phụ nữ phiền toái đó, hắn thích nuôi chó hơn, ít nhất nó tuyệt đối trung thành.
Hắn không rõ, nếu là như vậy, tại sao ngài ấy còn cần những người phụ nữ đó? Cho họ tiền, thỏa mãn ảo tưởng của họ, sau đó khiến ộng đẹp của họ tan biến.
Khi đó Cố Trì Tây chỉ cười cười nói, nếu đàn ông mà không có phụ nữ bên cạnh thì vẫn còn là đàn ông sao.
Nhưng hắn chính là một người đàn ông không tới gần phụ nữ, hoặc nên nói là, hắn là người đàn ông chưa từng có phụ nữ. Chẳng phải bây giờ hắn vẫn sống rất tốt sao?
Sau này gặp được nhiều người hơn, hắn phát hiện hắn càng thêm chán ghét phụ nữ.
Họ đều giống như nhau, được trả thù lao hay hay tặng quà thì cười tươi như hoa, không trả tiền không tặng quà thì tủi thân khóc sướt mướt, nhưng khi muốn họ đi thì họ không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Mạc Khâm nói, bước vào cổng Cục rồi, từ nay về sau hắn không còn trái tim. Nhưng càng ngày hắn càng buồn bực, những người phụ nữ này có trái tim sao?
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tùng San, trong lòng có chút kinh ngạc, cô gái nhỏ như vậy, mà cũng không có trái tim.
Nhưng cô gái nhỏ bé trắng trẻo đó, không biết từ lúc nào đã trộm đi trái tim hắn. Rõ ràng hắn đâu có trái tim?
Hắn nhìn chăm chú mặt Tùng San, khi nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô liền nghiêm túc nói, "San San, tôi muốn bảo vệ em, nếu như ngài ấy không thể cho em hạnh phúc.”
Tùng San ngừng một lát, không để lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của mình, cô chỉ cười cười, "Trương Tân, chuyện này không phải do anh quyết định.”
Giờ khắc này hắn cảm thấy lòng mình đau đớn, so với lần bị nổ bom đó còn đau hơn, bởi vì chỗ đau ấy, chính là lòng hắn.
Trong mắt Tùng San lộ ra chút thương xót, "Trương Tân, tôi thật không hiểu, chúng ta ít gặp nhau như vậy, sao anh có thể thích tôi chứ? Rõ ràng anh là cấp dưới của Cố Trì Tây mà.”
Sắc mặt Trương Tân thay đổi, hắn nói: "Vì tôi là cấp dưới của Cố Trì Tây nên tôi mới có thể thích em. San San, bởi vì em không giống những người khác.”
Tùng San hỏi: "Tôi khác chỗ nào?"
Trương Tân lại nói, "Trước em, Cố Trì Tây từng có năm người phụ nữ, hàng năm sẽ đổi một người mới, ký hợp đồng một năm, hợp đồng hết hạn, người phụ nữ đó sẽ được một căn nhà, trong kì hạn hợp đồng, mỗi tháng người phụ nữ đó sẽ có mấy vạn tệ tiền tiêu vặt, quà sinh nhật hay quà tặng thì tính riêng. Những người phụ nữ này không thể công khai quan hệ của họ với Cố Trì Tây, cũng không thể cùng ngài ấy đi tới những nơi xã giao tiệc tùng, ngày nào họ cũng phải ở trong nhà chờ ngài ấy.”
Tùng San khẽ nhíu mày, "Ừm, đúng là tác phong của Cố Trì Tây.”
Trương Tân tiếp tục nói: "Lúc trước có một người phụ nữ tên là Tô Hồng, trước khi đến bên Cố Trì Tây, cô ta là quản lý của một khách sạn năm sao, lúc Cố Trì Tây đến khách sạn đó họp, cô ta liền được Cố Trì Tây nhìn trúng, sau đó bị quản lý cấp cao của khách sạn bắt bồi rượu, bồi đến lúc say bất tỉnh nhân sự thì được đưa đến phòng của Cố Trì Tây.”
Tùng San nghe mà lòng căng thẳng, cô cắn môi, không hề nói lời nào.
Trương Tân nhìn nét mặt của cô, hít một hơi rồi nói tiếp: "Sau khi Tô Hồng tỉnh lại rất tức giận, tìm luật sư định tố cáo Cố Trì Tây, cô ta còn nói muốn thông báo cho báo chí nói ngài ấy cưỡng bức mình. Sau đó Cố Trì Tây bảo tôi cho cô ta 100 vạn, cao hơn nhiều so với những lần khác. Tô Hồng không đồng ý số tiền đó, sau đó cô ta bảo tôi đưa cô ta đến gặp Cố Trì Tây.”
Tùng San nghe xong liền hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trương Tân run run khóe miệng, "Sau đó cô ta từ chức, ký hợp đồng với Cố Trì Tây một năm, mỗi tháng năm vạn, cộng thêm căn nhà chung cư trên Vân Đỉnh.”
Tùng San khẽ nhếch miệng, nửa ngày nói không thành lời.
Trương Tân nói tiếp: "Sau này Cố Trì Tây gặp em thì không hề đến tìm Tô Hồng nữa, không bao lâu sau, hắn mang em tới Vân Đỉnh, Tô Hồng bị bắt chuyển đi, khi đó hợp đồng của bọn họ mới chỉ ba tháng.”
"Bây giờ cô ta ở đâu? Thế nào rồi?" Tùng San hỏi.
"Cố Trì Tây hủy hợp đồng, bồi thường tiền cho cô ta, cho cô ta một căn nhà khác, sau đó Tô Hồng ra đi.” Trương Tân nói, sau đó lại cười nhẹ, "Cô ta chỉ hầu hạ Cố Trì Tây ba tháng, liền cầm 140 vạn, cộng thêm một căn hộ chung cư ở Trần thôn. Vì vậy trước khi đi cô ta còn nói muốn gặp mặt Cố Trì Tây một lần, để biểu đạt lòng biết ơn.”
Tùng San thở dài một hơi, nhìn Trương Tân, "Tại sao anh nói cho tôi biết những chuyện này?"
Ánh mắt Trương Tân chăm chú nhìn cô: "Để em biết được những người phụ nữ trước kia của Cố Trì Tây là người như thế nào. Cho nên tôi mới nói em khác biệt.”
Tùng San cười, "Tôi nên nói cảm ơn anh đã khích lệ sao?"
Vẻ mặt Trương Tân nghiêm túc, "San San, chính vì em khác biệt, em không nên ở bên cạnh Cố Trì Tây. Những những người phụ nữ đó không có trái tim, họ ở bên cạnh Cố Trì Tây sẽ không chịu thiệt, còn có thể kiếm chác. Nhưng em không như thế, em quá ngây thơ, ở bên ngài ấy em sẽ luôn là người phải hi sinh, còn người nhà của em nữa, đến cuối cùng em sẽ mất tất cả.”
Tùng San cúi đầu, lông mi dài hơi hơi rung động. Gió sông thổi vào mặt, khiến cho những sợi tóc của cô bay lên.
Trương Tân đột nhiên cảm thấy lồng ngực hắn rất khó chịu, trong người như có một luồng sức mạnh nhưng không có chỗ phát tiết, gần như khiến hắn không thể kiếm chế. Hắn bước tới cạnh cô, hai tay đặt lên đầu vai cô, "San San, em tỉnh lại đi.”
Tùng San ngẩng đầu, đôi mắt to xinh đẹp đó có chút mờ mịt.
Kích động trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, lực của Trương Tân càng tăng thêm, như hận không thể thu cô vào lòng bàn tay.
Tùng San cau mày, "Trương Tân, buông tôi ra, đau quá.”
Trương Tân không buông tay, lại càng nắm chặt hơn. Tùng San lắc bả vai cố gắng tránh, Trương Tân vòng tay ôm lấy cô, thân hình nhỏ nhắn mềm mại tiến vào lòng hắn, hắn kích động tới mức máu nóng sôi sục toàn thân.
Đây là cảm giác mà hắn chưa bao giờ có. Ôm cô vào lòng còn căng thẳng hơn lần hắn cõng cô trên lưng.
Cố Trì Tây từng nói, nếu đàn ông mà không có phụ nữ bên cạnh thì vẫn còn là đàn ông sao?
Giờ khắc này Trương Tân mới phát hiện, thì ra 28 năm qua hắn đều sống uổng phí.
Huyết khí toàn thân hắn dâng lên, mặt đỏ bừng, đầu ngón tay run lên.
"Trương Tân, anh buông tôi ra, có nghe thấy không!" Cô gái trong lòng hắn quát lên.
Hắn căn bản không nghe thấy.
Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều bị sự mềm mại này bao phủ, đại não hắn trống rỗng.
Bỗng nhiên có người bước nhanh tới, đấm một cú vào huyệt thái dương của hắn, hắn đau đến mức thở dốc, hai tay liền mất đi khí lực, sau đó cả người văng xa.
Hai mắt Cố Trì Tây như có lửa, "Trương Tân! Tôi muốn mạng của cậu!"
Trương Tân từ mặt đất đứng lên, lần đầu tiên hắn thấy vô lực như thế, hai tay không có chút khí lực nào. Bởi vì nhiệt huyết vẫn còn sôi trào trong cơ thể.
Cố Trì Tây nắm lấy cổ tay Tùng San, vừa mạnh mẽ lôi cô đi, vừa hung hăng nói với mấy vệ sĩ đứng bên cạnh, "Quăng cậu ta xuống sông, làm mồi cho cá!"
Mấy vệ sĩ áo đen tuân lệnh, hai ba cú đã chế trụ Trương Tân, trói hai tay hắn lại.
Tùng San sợ hãi, nắm lấy tay Cố Trì Tây nói: "Cố Trì Tây, anh đừng làm bậy! Trương Tân không làm gì em cả!"
Cố Trì Tây lạnh lùng đảo mắt qua, "Cậu ta ôm em, như vậy còn không tính là làm gì sao?"
Tùng San trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đầy sự sợ hãi và phẫn nộ, "Vậy thì sao! Chỉ ôm có một cái thì có làm sao? Tôi là gì của anh? Tôi có bán mình cho anh không? Anh dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy? Mau thả người ra, anh có tin tôi báo cảnh sát hay không !"
Cố Trì Tây nhíu chặt mày, cắn răng nói: "Em còn nói thay hắn nữa sao? Em là ai à? Em là người phụ nữ của tôi!"
Tùng San không chút khách khí trừng hắn, "Ba mẹ tôi còn chưa đồng ý cho chúng ta bên nhau đâu! Anh dựa vào cái gì mà nói tôi là người phụ nữ của anh? Dựa vào cái gì? Chúng ta kết hôn rồi sao? Chúng ta kí hợp đồng bao nuôi sao? Cố Trì Tây, xem ra ba tôi nói rất đúng, ở bên cạnh người như anh, tôi vĩnh viễn không thể nào có sự bình đẳng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...