Tình Muộn 2


Cố Lâm Lâm mặc quần áo từ bảy ngày trước, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối tung ra khỏi trại tạm giam, khi giương mắt lên nhìn thấy Cố Trì Tây đang đứng ở đó, nước mắt cô ta phút chốc trào ra, cô ta nhào thẳng vào trong ngực Cố Trì Tây, gào khóc.
"Ba, cuối cùng ba cũng tới đón con! Con... con nghĩ rằng ba không cần con nữa...” Cố Lâm Lâm khóc không thành tiếng, nắm chặt lấy ống tay áo của Cố Trì Tây.
Uông Tiểu Kinh đứng bên cạnh, tâm trạng phức tạp, nhưng cũng không kéo con gái ra.
Cố Trì Tây vỗ lưng Cố Lâm Lâm, dịu dàng cười nói: "Lâm Lâm, mấy ngày nay con ở trong đó, đã biết hối cải chưa?"
Cố Lâm Lâm ra sức gật đầu, "Con đã tự kiểm điểm rồi, dù sao đi nữa cũng không được làm chuyện gây hại tới tính mạng của người khác, ba, con sai rồi.”
Cố Trì Tây cười, sờ sờ ống tay áo Cố Lâm Lâm, "Vậy là tốt rồi, sau này không nên tuỳ hứng nữa.”
Cố Lâm Lâm lau mũi, "Ba, ba nói con không nên tuỳ hứng nữa, vậy còn ba? Ba vẫn muốn tiếp tục ở bên Tùng San không để ý tới mẹ con nữa sao ?"
Cố Trì Tây cười cười, nhìn về phía Uông Tiểu Kinh.
Uông Tiểu Kinh hít một hơi, "Lâm Lâm, về nhà với mẹ trước đi đã, tắm rửa rồi ngủ một giấc cho ngon, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”
Cố Lâm Lâm ôm chặt Cố Trì Tây không buông, "Không! Con muốn ở với ba!"
Uông Tiểu Kinh giận tới mức choáng váng đầu óc, "Con mau lại đây, theo mẹ lên xe!"
Cố Lâm Lâm vẫn kiên định nắm lấy tay Cố Trì Tây không buông, "Con muốn ở với ba, không muốn về nhà với mẹ đâu!"
Cố Trì Tây chậm rãi buông lỏng tay Cố Lâm Lâm ra, cười nói: "Lâm Lâm, thật ra mẹ con có chuyện muốn nói với con.”
Cố Lâm Lâm nhìn nhìn Cố Trì Tây, rồi lại nhìn Uông Tiểu Kinh, "Nói cái gì chứ?"
Uông Tiểu Kinh cau mày, nhìn cổng trại tạm giam, bà không muốn ở nơi này thêm một giây nào nữa.
Cố Trì Tây cười nói: "Con ngoan ngoãn theo mẹ về nhà đi, về đến nhà mẹ sẽ nói cho con biết.”
Cố Lâm Lâm chớp mắt, vẻ mặt buồn tủi, "Vậy còn ba? Ba có về nhà với con không?"
Cố Trì Tây lắc đầu, không đáp lại.
Uông Tiểu Kinh đi tới kéo con gái, lôi nó tránh xa Cố Trì Tây, nhét vào trong xe, đóng cửa lại. Sau đó bà quay đầu nói với Cố Trì Tây: "Cảm ơn.”
Cố Trì Tây xòe tay, "Đừng khách khí.”

Hắn cũng xoay người lên xe, nói với Trương Tân đang ngồi ở ghế lái, "Về nhà.”
Trương Tân nhìn đồng hồ, "Cố tổng, ba giờ chiều ngài còn có một buổi họp ở tháp Minh Châu.”
Ánh mắt Cố Trì Tây dừng lại, "Không đi, về nhà.”
Trương Tân không nói thêm gì nữa, xoay chìa khóa, lái xe về Giang Phong Uyển. Đến nơi, Cố Trì Tây xuống xe, nói với Trương Tân: "Cuộc họp đó cậu tới tham gia đi, có chuyện gì thì quay về báo cáo với tôi.”
Trương Tân trả lời: "Vâng.”
Tùng San đang ở nhà dỗ Lão Tần uống sữa không béo, bác sỹ thú y nói nếu muốn xương Lão Tần nhanh liền lại thì phải bổ sung nhiều canxi, nên uống nhiều sữa không béo một chút sẽ tốt hơn, bởi vì nếu thường xuyên uống sữa thường sẽ nhanh béo, Lão Tần lớn tuổi rồi nhưng gần đây không thường vận động, mỡ tích tụ quá nhiều.
Sữa không béo có vị hơi kì, uống không ngon bằng sữa thường, nên Lão Tần chỉ uống một ngụm nhỏ rồi không chịu uống nữa, Tùng San không còn cách nào khác, đành phải lấy một đống cốc nhựa nhỏ đủ màu đổ sữa vào, dụ nó uống từng cốc từng cốc. Lão Tần có cảm giác như đang bị đùa giỡn, tội nghiệp nhìn Tùng San, nhưng vẫn ngoan ngoãn liếm sữa.
Tùng San nhìn ánh mắt Lão Tần, nhịn không được bật cười ra thành tiếng, lấy tay gãi gãi cằm nó, Lão Tần bị ngứa lắc lắc đầu.
Cố Trì Tây vừa vào nhà, thấy nụ cười trên mặt Tùng San, lòng như tan ra. Vì thế hắn khom người, ôm lấy cô từ đằng sau, môi dán lên vành tai cô, "San San, tôi về rồi.”
Thân thể cô bé con trong ngực run nhẹ, cô hơi tránh né, rời khỏi lồng ngực hắn, quay đầu nói: "Tôi còn đang dỗ Lão Tần uống sữa đấy.”
Những lời này tuy nói với hắn, nhưng mắt cô lại không hề nhìn hắn.
Trong lòng Cố Trì Tây thấy rất bất đắc dĩ, sau khi Chu Trường An nói những lời đó, San San vẫn luôn có dáng vẻ mất hồn mất vía như lúc này. Hắn đương nhiên biết, cô để ý, lời nói của Chu Trường An đâm trúng điều cô lo lắng nhất, vì thế cô vội vàng giống như một con nhím, cuộn thân mình lại, dùng những cái gai nhỏ bao bọc nội tâm đang rung động.
Cố Trì Tây kéo cô đứng dậy, ôm ngang cả người cô lên, bước đến sô pha, ngồi xuống, ôm chặt lấy cô.
Tùng San vùi mình trong lòng hắn, cúi đầu, "Chú thả tôi ra.”
Cố Trì Tây cười cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, "San San, hôm nay tôi đã ly hôn rồi.”
Tùng San sửng sốt, đôi mắt to tròn ướt át mở to, nửa ngày cũng không nháy mắt, "Hả?"
Cố Trì Tây thở dài, nghiêm túc nói lại một lần nữa, "Tôi nói, hôm nay tôi đã ly hôn rồi. Từ nay về sau sẽ không còn ai chỉ trích em nữa, San San, em yên tâm hơn chưa?"
Tùng San nhíu mày thật lâu không biết nên nói câu gì cho phải.
Cố Trì Tây hôn lên môi cô, cô lại giống như bị chấn động, kinh ngạc đẩy hắn ra. Cô lập tức vùng dậy, trốn khỏi người hắn, đứng cách xa hắn.
"San San.” Cố Trì Tây gọi cô.
"Cố Trì Tây, ngày mai tôi muốn về nhà.” Tùng San giương mắt nhìn hắn.

"Vì sao?" Cố Trì Tây hỏi.
"Đã hai tuần rồi tôi không về nhà, hôm nay mẹ tôi gọi cho tôi, bà vẫn tưởng tôi đang ở trường, nếu bị bà biết những ngày qua tôi... ở lại nhà chú... dù sao sáng ngày mai tôi sẽ về nhà một chuyến, vốn dĩ cuối tuần cũng nên về nhà.”
Cố Trì Tây nhìn thấy sự bối rối của cô bé con, trong lòng không thể nói rốt cuộc là cảm xúc gì. Vốn dĩ cuối cùng cũng có thể kết thúc được cuộc hôn nhân tra tấn hai mươi năm kia, trong lòng hắn rất vui vẻ muốn về nhà nói cho cô biết, thậm chí ngay cả buổi họp quan trọng hắn cũng không thèm đến tham dự mà lập tức về nhà, nhưng không ngờ, cô lại có phản ứng như vậy.
"Được rồi, ngày mai tôi đưa em về nhà, thứ hai tôi sẽ đến đón em.” Hắn nói.
Ánh mắt Tùng San lay động, cô miễn cưỡng cười cười, "Tôi nghĩ, thứ hai tôi nên về trường ở, sau đó đi thực tập... Đương nhiên tôi vẫn sẽ thường xuyên tới thăm Lão Tần, tôi cảm thấy bây giờ nó đã khoẻ hơn rất nhiều, không phải bác sĩ đã nói chắc tuần này nó có thể đi lại được rồi sao, nếu như vậy tôi cũng không cần phải ở lại nữa...” Nói xong cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía hắn.
Lúc này Cố Trì Tây thật sự nổi giận.
Cái gì gọi là không cần ở lại?
Hắn yêu cô như vậy, che chở cho cô, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho cô, hắn còn vì cô kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường kia nữa.
Nhưng cuối cùng, cô ở lại đây, chẳng qua vì muốn chăm sóc cho Lão Tần, không liên quan gì đến hắn.
Lão Tần có thể đi lại, cô cũng nên rời đi?
Vậy hắn đâu?
Cô coi hắn là cái gì?
Bỗng nhiên hắn có cảm giác tuyệt vọng đến kì lạ, dù cho hắn có vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cô cũng không chịu vì hắn mà trả giá chút nào. Cô cố chấp đến đáng giận.
Ánh mắt hắn làm Tùng San sợ tới mức toàn thân căng thẳng, nhưng cô vẫn kiên định nhìn hắn, không nhường bước chút nào. Sự yên lặng bao trùm lấy hai người, kết một tầng xung quanh.
Cuối cùng vẫn là hắn thua trận trước, hắn thật sự chịu không nổi ánh mắt trong trẻo thuần khiết như tuyết trắng tinh khôi đó kiên định nhìn mình như vậy. Hắn cười tự giễu, "Được rồi, tùy em.”
Nói xong hắn liền xoay người lên tầng.
Tùng San đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, thật lâu sau cô mới thở dài một hơi.
Đến Lão Tần cũng nhận ra không khí lạnh lẽo giữ hai người, nên nó vẫn im lặng, cho đến khi Tùng San trở lại bên cạnh nó tiếp tục dỗ nó uống sữa, nó mới yếu ớt sủa nhỏ.
Cả ngày hôm đó từ sáng đến tối, Cố Trì Tây không hề xuống tầng. Tùng San tắm rửa, dọn dẹp phòng cẩn thận, bảo đảm nó không khác gì so với lúc cô đến, sau đó mới nằm lên giường ngủ. Buổi sáng chưa đến sáu giờ đã thức dậy như thường, cô vội vàng rửa mặt rồi mở cửa phòng, nghe ngóng thật thận trọng tiếng động trong phòng khách rồi mới đi ra, quả nhiên không có người.
Lão Tần mở to đôi mắt sương mù ngái ngủ, sủa lên một tiếng với Tùng San. Tùng San vội vàng làm động tác im lặng với nó, sau đó cầm bình thuốc nước lăn lóc trên sàn nhà dỗ lão Tần uống, Lão Tần vẫn chưa tỉnh ngủ, nên không hề kiêng kị, ùng ục uống hết sạch. Tùng San cười sờ sờ đầu Lão Tần, nhỏ giọng nói, "Cục cưng ngoan.”

Cô chuẩn bị hai phần ăn sáng, cô tự ăn xong một phần vẫn chưa thấy Cố Trì Tây xuống tầng, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn bảy giờ. Vì thế cô cũng không tiếp tục đợi nữa, đi vào phòng mình lấy túi xách, chào tạm biệt Lão Tần, sau đó đặt chìa khóa lên bàn trà cạnh ghế sô pha, rồi đi ra cửa.
Bảy giờ rưỡi, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, không khí tươi mát. Tùng San quay đầu nhìn cánh cửa, cô cố đè nén cảm xúc trong lòng, bước qua thảm cỏ trước mặt, rẽ vào ngã rẽ, đang định đi ra cổng thì nghe thấy tiếng ô tô sau lưng. Cô vội vàng đứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Trương Tân đang lái xe chầm chậm tới.
"Lên xe.” Trương Tân nói chuyện vẫn luôn kiệm lời như thế
Tùng San vẫn không có biện pháp đối với người cứng nhắc như thế, nên cô đành ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ ngồi vào vị trí kế bên ghế lái.
"Là Cố Trì Tây gọi anh tới đón tôi?" Tùng San hỏi.
Trương Tân không trả lời, hỏi lại: "Cô muốn đi đâu?"
Tùng San sửng sốt một chút, rồi trả lời: "Tôi về nhà.”
Trương Tân nhìn cô, rồi nói: "Tôi chỉ có thể đưa cô đến ga tàu điện ngầm, tám giờ còn phải đi đón Cố tổng đến công ty.”
Tùng San không biết nên có biểu cảm gì, cuối cùng cô đành phải miễn cưỡng cười cười: "Cảm ơn.”
Xe dừng ở bên đường bến tàu điện ngầm, sáng sớm là giờ giao thông cao điểm, trên đường cái xe này nối đuôi xe kia, một con kiến cũng không chui lọt. Tùng San xuống xe, vừa muốn xoay người đi vào cửa tàu điện ngầm, thì nghe thấy Trương Tân gọi cô: "Tùng San.”
Tùng San quay đầu, "Hả?"
Trương Tân mới dừng xe một lát, xe sau đã bất mãn bấm còi inh ỏi.
Tùng San có chút ngượng ngùng, hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Trương Tân mặt lạnh nói: "Không có gì, đi đường cẩn thận.”
Tùng San cười cười, sau đó nhìn Trương Tân lái xe chạy ra khỏi dòng xe chen chúc, đến lối rẽ phía trước thì cua xe vào. Tùng San cảm thấy có chút kì lạ, lại không thể nói rõ là lạ chỗ nào, sau đó cô tự an ủi chính mình, Trương Tân vốn là một quái nhân, nên không thể trách mình không hiểu.
Khi bước vào nhà cô có cảm giác mình đã cách xa mấy đời, Tùng San nhớ lại hai tuần này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không khỏi âm thầm thở dài một tiếng. Ở nhà vẫn là tốt nhất.
Tùng Chí Quân lấy cho Tùng San một đĩa anh đào và mận chín, quả nào cũng nhìn rất bóng bẩy ngon miệng, Tùng San cắn một miếng, cười nói: "Ngọt thật đấy!"
Lão Tùng vui vẻ cười nói: "Thích chứ, thích thì ăn nhiều một chút!"
Hôm nay Phương Tiểu Tiệp phải trực ban, đã ra khỏi nhà từ sớm, tuy xảy ra chuyện của Tiết Lệ, nhưng nó vẫn không hề ảnh hưởng tới khí thế của một y tá trưởng như bà, gần đây có hai y tá trẻ mới đến, tay chân vụng về lóng ngóng, họ làm gì bà cũng phải quan sát mới yên tâm.
Sau khi Tùng San nghe xong thì cười nói: "Ba, con thấy mẹ thật mạnh mẽ, quả thật là người phụ nữ mạnh mẽ nhất trong số những người mạnh mẽ!"
Tùng Chí Quân cười nói tiếp: "Ý con là ba con là người yếu đuối nhất trong số những người yếu đuối sao?"
Tùng San cười không nói, lấy một quả anh đào lớn cho vào miệng.
"San San, gần đây con làm việc thế nào? Có hi vọng được giữ lại làm nhân viên chính thức không?" Ba Tùng quan tâm hỏi.
Tùng San nghẹn một chút, cười nói: "Ba, công ty đó kém cỏi như vậy, cho dù họ có mời con cũng không ở lại đâu!"

Tùng Chí Quân nghiêm mặt, "San San, con chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, không nên nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Trước tiên cứ đi từ nơi thấp nhất lên, tích lũy kinh nghiệm, sau này có đủ năng lực rồi lúc đó mới nhìn tới nơi cao hơn.”
Tùng San bĩu bĩu môi, "Nhưng cũng không thể làm ở đó được, chỗ đó tệ như vậy, lại không an toàn.”
Bố Tùng vừa nghe thấy hai chữ an toàn, lập tức cảnh giác, hỏi: "Sao vậy, con gặp chuyện gì nguy hiểm sao?"
Tùng San vội vàng vẫy tay, "Không có gì không có gì, con chỉ cảm thấy con người ở đó quá hỗn tạp, ngày nào đi làm con cũng phải lo lắng đề phòng.”
Ba Tùng vừa nghe thấy vậy thì cau mày nói: "Hay là sau này tan tầm ba tới đón con nhé.”
Tùng San nghe vậy càng thêm luống cuống, nhanh chóng nói: "Không cần không cần, con đã lớn như vậy mà còn chờ ba đón về, nếu để người ta biết thì thật doạ người. Ba đừng lo lắng, dù sao con cũng không muốn tới nơi hỗn tạp đó làm việc, cuối tuần này con tự ra ngoài tìm nơi khác.”
Ba Tùng lắc đầu, "Làm việc phải có đầu có đuôi, sao con có thể bỏ dở giữa chừng chứ? Hơn nữa một mình con ra ngoài tìm chỗ thực tập không an toàn, lỡ như gặp phải lừa đảo thì sao?"
Tùng San nghĩ lại thấy cũng đúng, gần đây cô rất xui xẻo, mấy chuyện nguy hiểm, xui rủi đều nhắm vào cô, chuyện này nếu như bị lão Tùng biết, thì không hiểu ông sẽ bị doạ tới mức nào.
Nghĩ đến đây cô lại bất giác thở dài.
Ba Tùng nhìn chằm chằm con gái mình, ông cảm thấy trong lòng San San có chuyện gì đó, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi, vì thế ông cười cười vỗ đầu con gái, "Con còn trẻ mà thở dài cái gì? Năm tháng còn dài, có chuyện gì không thể giải quyết chứ!"
Tùng San nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của ba Tùng, cô cười ôm lấy ba, "Vâng, con yêu ba!" Sau đó cô giống như con mèo nhỏ rúc trong ngực ông.
Bố Tùng vui không chịu được, ngoài miệng lại nói: "Đã lớn rồi mà chỉ biết làm nũng thôi!"
Hôm nay Phương Tiểu Tiệp về nhà sớm hơn bình thường, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai ba con cô ngồi trên sô pha vừa xem ti vi vừa ngủ gà ngủ gật. Bà cười cười đi tới, vỗ nhẹ lên gáy một lớn một nhỏ, "Mau đứng lên đi, cả buổi chiều đều ở nhà ngủ, hư quá rồi!"
Tùng Chí Quân dụi dụi mắt, "Bà xã, sao hôm nay bà về nhà sớm vậy?"
Phương Tiểu Tiệp lườm ông, "Ông quên sao, tối nay có khách! Ông còn không mau vào bếp chuẩn bị đi!"
Tùng Chí Quân vỗ gáy, "Chết thật, bà không nói là tôi quên mất đấy!"
Tùng San nhìn mẹ mình, "Mẹ, tối nay ai đến vậy?"
Phương Tiểu Tiệp cười, trên mặt tươi như hoa nở, "Con đoán xem.”
Tùng San gãi gãi đầu, cô có một dự cảm xấu, "Đoán không ra.”
Phương Tiểu Tiệp cười nói: "Tiểu Tống đó, hôm thứ hai mẹ đã gọi cho nó hẹn tối nay đến ăn cơm, nó đồng ý rất vui vẻ.”
Trên đầu Tùng San có ba vạch hắc tuyến, quả nhiên là Tống Đào. "Mẹ, mẹ muốn mời anh ấy tới nhà ăn cơm sao không nói với con một tiếng trước chứ?"
Phương Tiểu Tiệp đắc ý nhìn cô, "Nếu nói cho con biết, bảo con mời nó, nhất định con sẽ cho vào tai này rồi ra tai kia, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, kêu con mời Tống Đào tới nhà ăn cơm, có lần nào con mời đâu?"
Tùng San chán nản, cô đoán chắc rằng tối này sẽ là một bữa tối gian nan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui