Tình Muộn 2


Trong màn đêm, thân tháp Minh Châu không ngừng biến đổi sắc màu rực rỡ. Cố Trì Tây đứng trong văn phòng ở tầng chín, đối diện với cửa sổ sát đất khổng lồ, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên cửa sổ sát đất phản chiếu khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Phan Nghiễm Sinh, "Cố gia, ngài thấy phần đại lễ tôi tặng ngài thế nào?"
Cố Trì Tây đưa lưng về phía hắn, giọng nói lãnh đạm, "Đã khiến Phan tổng vất vả rồi.”
Phan Nghiễm Sinh cười toe toét, "Cố gia khách sáo rồi, đều là bạn bè, sao tôi có thể trơ mắt nhìn Cố gia mắc bệnh tương tư chứ! Cô bé Tùng San này đúng là không tệ, dáng vẻ thuần khiết, tính tình thẳng thắn, khẩu vị của Cố gia thật tốt.”
Cố Trì Tây khẽ cười một tiếng, nhưng vẫn không quay người lại, "Sao Phan tổng có thể nghĩ ra cách này vậy? Thật sự rất hoàn mỹ.”
Phan Nghiễm Sinh cười nói: "Cố gia quá khen, nhưng đúng là tôi đã vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để cô bé này tự động hiến thân cho Cố gia, qua nhiều vất vả mới nghĩ ra được cách này. Bây giờ ba cô ấy gặp nạn, Cố gia ra tay giúp đỡ, cô ấy còn không cảm kích ngài thì còn cảm kích ai được chứ?"
Cố Trì Tây lại hỏi: "Những tấm hình kia giải quyết thế nào? Anh sẽ không phát tán chúng ra ngoài chứ?"
Phan Nghiễm Sinh khoát tay chặn lại: "Sao có thể vậy chứ? Tôi chỉ gọi điện thoại hù doạ họ một chút thôi người trong ảnh đó là người phụ nữ của tôi, cô ấy có chút hiềm khích đối với mẹ của Tùng San, cho nên tôi tiện thể giúp cô ấy giải hận mà thôi. Ngài yên tâm, bây giờ đã hơn nửa đêm mà ngài còn gọi tôi đến là tôi đã biết có chuyện gì rồi, ngày mai mọi chuyện sẽ tan thành mây khói.”
Cố Trì Tây xoay người lại, ánh mắt bình thản nhìn Phan Nghiễm Sinh, “Phim của những tấm ảnh kia đâu?"
Phan Nghiễm Sinh cười thật to nói, "Tôi đang giữ nó đây.” Nhưng hắn vẫn không lấy nó ra.
Cố Trì Tây nhìn hắn, sau đó ngồi vào bàn làm việc. Im lặng không nói thêm gì nữa.
Phan Nghiễm Sinh vội vàng lấy một phần văn kiện từ trong cặp ra, "Cố gia, bản hợp đồng này tôi đã sớm muốn cho ngài xem qua một chút, chỉ cần hạng mục Đức Thuận Viên có thể cho tôi một chân, tôi cam đoan về sau có thể vì ngài mà đầu rơi máu chảy.”
Cố Trì Tây nhìn thoáng bản kế hoạch trên bàn, vươn tay cầm lấy, sau đó lưu loát xé nó thành hai nửa vứt trên mặt đất.
Lúc này Phan Nghiễm Sinh trừng to mắt, "Cố tổng, sao ngài lại.. ?"
Cố Trì Tây cười rất nhã nhặn, nhưng lại toát ra sự lãnh lẽo tận xương tuỷ, "Phan Nghiễm Sinh, anh có biết tôi chán ghét nhất là loại người nào không?"
Phan Nghiễm Sinh nhíu mày, "Cố gia, không ngờ ngài lại không hiểu lòng tốt của người khác như vậy.”
Cố Trì Tây cười lạnh, "Tôi ghét nhất là người không biết tự lượng sức mình.”
Phan Nghiễm Sinh cũng cười lạnh: "Cố gia, ngài đừng nói oan cho tôi như thế. Tôi là người rất khiêm tốn, những tấm ảnh kia tôi còn lưu nó vào mấy cái đĩa vì sợ ngài không chịu nể mặt tôi đấy.”
Cố Trì Tây thu lại nụ cười, "Người không biết sức mình đã rất đáng giận, nhưng ghê tởm hơn chính là anh còn không biết tự lượng sức dám uy hiếp tôi?"
Phan Nghiễm Sinh sửng sốt một chút, khoé miệng khẽ nhếch vừa muốn mở miệng nói chuyện thì cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, lão Thẩm ngáp ngắn ngáp dài bước vào.
"Mẹ, hơn nửa đêm rồi còn ầm ĩ cái quái gì thế? Không biết lão già này lớn tuổi rồi cần phải ngủ sớm sao?" Vẻ mặt của Lão Thẩm rất không kiên nhẫn.
Phan Nghiễm Sinh nhìn lão Thẩm, ánh mắt lộ chút do dự.
Lão Thẩm gãi đầu, không thèm nhìn Phan Nghiễm Sinh, nói với Cố Trì Tây: "Tôi biết bảo bối tim gan của ông xảy ra chuyện, ông rất lo lắng, nhưng ông cũng phải để cho anh em ngủ một giấc yên ổn chứ? Có chuyện gì mà không thể chờ tới sáng mai được?"
Cố Trì Tây cười cười: "Ông xem mình đã làm chuyện tốt gì đi, còn dám ở đó trách móc tôi?"
Lão Thẩm lắc đầu, "Được rồi, lần này là lỗi của tôi, tôi biết rồi.” Nói xong hắn rút một chiếc điện thoại từ trong túi ra vứt xuống đất, "Cô ta ngu ngốc như vậy căn bản không thể chạy thoát được, tự nhiên lại khiến tôi nửa đêm phải sốt ruột đi bắt người.”
Cố Trì Tây cười cười, "Người đâu?"
Lão Thẩm khoát tay chặn lại, "Tôi đâu biết, vô tình bị rớt xuống sông làm mồi cho cá rồi.”
Mặt Phan Nghiễm Sinh hoảng hốt, trán đã toát mồ hôi lạnh.

Lão Thẩm quay đầu lại, lúc này mới làm ra vẻ vừa phát hiện ra hắn, "Ơ, sao hắn vẫn còn sống vậy? Lão Cố, ông kiên nhẫn thật đấy.”
Cố Trì Tây cười cười: "Chờ giao cho ông xử lý đấy, hàng này là ông mang tới, ông xem rồi tự giải quyết đi.”
Lão Thẩm tặc lưỡi, "Được, là do tôi nhìn nhầm, không thể tin được tên nhóc này, lá gan thật lớn, Phan Nghiễm Sinh, anh thật không biết thái sơn, tên nhóc nhà anh cũng rất bản lĩnh.”
Phan Nghiễm Sinh kìm chế run rẩy không ngừng, nhưng vẫn cười lạnh nói: "Thẩm gia, các ngài nói hay thật đấy, tôi chỉ giả vờ làm người xấu giúp Cố gia chiếm được Tùng San thôi mà, các ngài không đến mức lấy oán trả ơn như vậy chứ?"
Lão Thẩm vui vẻ, "Lấy oán trả ơn? Phan Nghiễm Sinh, anh cũng quá coi trọng mình rồi. Được rồi, đi theo tôi, cái công ty nhỏ bé của anh cũng không cần làm nữa, muốn ở thành phố A lăn lộn, vậy mà còn dám động tới ba vợ của Cố gia, chậc chậc, anh nói tôi nên làm gì mới tốt đây!"
Cố Trì Tây nắm chặt tay thành quyền, ho nhẹ hai tiếng.
Lão Thẩm cười trộm, xoay người nói với Cố Trì Tây: "Người tôi mang đi, vinh quang và mỹ nhân dành tặng ông, những việc hôm nay lão Thẩm tôi làm xem như cũng có chút thành tựu.”
Lão Thẩm nói xong thì gọi với ra ngoài cửa, "Vào đây, đưa người đi.”
Mấy tên vệ sĩ mặc tây trang đi vào, đưa Phan Nghiễm Sinh ra ngoài. Tề Duyệt Tâm đứng ở cửa, nhìn thấy Phan Nghiễm Sinh, cúi đầu không nói.
Phan Nghiễm Sinh nhìn thấy Tề Duyệt Tâm, hét lớn: "Cô! Không ngờ cô lại là người của lão Thẩm!"
Lão Thẩm cười ha ha vỗ lưng Tề Duyệt Tâm, "Bảo em đừng tới em lại không nghe, thấy chuyện này thú vị chứ?"
Tề Duyệt Tâm bĩu môi, ánh mắt không tự chủ nhìn vào bên trong.
Lão Thẩm nhéo nhẹ hông cô ta, nói: "Còn nhìn cái gì nữa? Đi thôi.”
Tề Duyệt Tâm mỉm cười ngọt ngào nói: "Chuyện thực tập của em làm sao bây giờ? Thẩm gia phải chịu trách nhiệm đó.”
Lão Thẩm miết cằm cô ta cười nói, "Chịu trách nhiệm như thế nào? Hử?"
Tề Duyệt Tâm thẹn thùng cúi đầu, cười tủm tỉm không nói gì.
Lão Thẩm lắc đầu, "Mau về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi cô bé, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài không sợ người xấu à?"
Cố Trì Tây cầm di động nhìn nhìn, vừa muốn gọi điện thoại cho Tùng San, lại sợ khiến cô không ngủ được. Trương Tân gõ cửa tiến vào, nói với Cố Trì Tây: "Cố tổng, đã xác minh xong, Phan Nghiễm Sinh không hề giao ảnh cho bất cứ đơn vị truyền thông nào.”
Cố Trì Tây gật đầu, "Tốt.” Nghĩ xong hắn quay đầu lại hỏi, "Đêm nay San San làm sao tới gặp được tôi?"
Ánh mắt Trương Tân hơi dừng lại, sau đó mặt không biến sắc nói: "Cô ấy gọi điện thoại cho tôi, là tôi đưa cô ấy tới gặp ngài.”
Ánh mắt Cố Trì Tây khẽ lay chuyển, sau đó nói: "Ừ, lần sau nhận được điện thoại của cô ấy nên báo cáo cho tôi trước.”
Trương Tân trả lời: "Vâng.”
Tùng San một đêm không ngủ, cô nằm trên giường nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trong lòng có một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Sau khi biết Phương Tiểu Tiệp cũng ủng hộ chuyện Tùng Chí Quân từ chức, cô đã nhiều lần suy nghĩ, nhưng không thể nào hiểu được. Rõ ràng cô không làm sai điều gì tại sao lại bị trời trừng phạt?
Thật ra có một số chuyện khiến người ta bất lực như thế. Không cách nào tránh được.
Di động cô để bên giường, vẫn luôn im lặng. Cô cầm lên mở khoá màn hình, nhớ tới Cố Trì Tây từng nói với cô "Ngày mai tất cả mọi chuyện đều sẽ qua", sau đó buông di động xuống.
Nhắm mắt lại, cô vẫn nên tin tưởng hắn, ngày mai tất cả mọi chuyện đều sẽ qua.
Tờ mờ sáng, Tùng San đã rời khỏi giường, cô thay một bộ quần áo khác, đi đến phòng khách liền thấy Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp đã ngồi trước bàn ăn. Tùng Chí Quân cười nhẹ, "San San dậy sớm thật đấy, đúng là đứa bé ngoan.”

Trên mặt Phương Tiểu Tiệp khó giấu được buồn bã, hốc mắt bà hõm sâu, "Nhanh đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn điểm tâm.”
Tùng San nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, năm rưỡi sáng.
Cô cười gật đầu, "Dạ, con đi rửa mặt ngay đây.”
Một nhà ba người ngồi trước bàn ăn, bữa sáng này có chút im lặng. Tùng Chí Quân uống xong một ly sữa đậu nành, đặt cái cốc trong tay xuống bàn, cười nói: "Báo có lẽ đã ra rồi nhỉ? Ba ra ngoài mua một tờ về.”
Tùng San nắm tay ba Tùng, "Con cũng đi cùng ba.”
Phương Tiểu Tiệp cũng đứng lên, "Đã bao lâu tôi không đi ra ngoài tản bộ rồi nhỉ ?"
Tùng San kéo tay ba mẹ, "Ba mẹ, hai người tin con đi, hôm nay sẽ là một ngày mới.”
Tùng Chí Quân cười xoà, "Con gái tôi đã lớn rồi.”
Ra khỏi khu phố, ở đường cái đối diện có một sạp báo. Sáng sớm người đi đường thưa thớt, xe cộ cũng không nhiều, Tùng San kéo tay ba mẹ đi qua đường, từ xa đã nhìn thấy ông cụ bán báo cầm trên tay một quả trứng luộc, đang bóc vỏ.
Tùng Chí Quân cười nói: "Đã bao nhiêu năm rồi ba không dùng tiền của mình mua báo nhỉ?"
Ba Tùng luôn cậy vào việc mình làm việc ở ban tuyên truyền, mỗi ngày đi làm, việc chủ yếu chính là đọc báo, trong đơn vị các loại báo đều có sẵn, ông căn bản không cần tốn tiền đi mua.
Tùng San buông tay Tùng Chí Quân ra, "Con đi mua cho.”
Một tệ là mua được một tờ bào dày, lật hơn mười tờ báo khổ giấy A4 ra, lật từ tin trong nước đến tin kinh tế tài chính giáo dục, ngay cả tin nước ngoài của ngày hôm nay cũng lật xem, nhưng một nhà ba người Tùng Chí Quân đứng bên đường cái, lật từng tờ từng tờ, cẩn thận xem đến tận tờ cuối cùng.
Tùng San xem một lúc sống mũi lại cay cay, quay sang nhìn Phương Tiểu Tiệp không ngờ lại phát hiện ra nước mắt mẹ rơi lã chã. Vẻ mặt Tùng Chí Quân ngây dại, nửa ngày không nói một câu.
"Ba, không sao cả, đều đã qua rồi.” Tùng San vừa mở miệng, nước mắt cũng rơi xuống.
Phương Tiểu Tiệp lau nước mắt, cười nói: "Báo hay thật đấy, tốn có một tệ, thật đáng tiền.”
Tùng Chí Quân vẫn không nhúc nhích.
Tùng San cầm tay ba mình, lúc này cô mới mới phát hiện trong lòng bàn tay ba toàn là mồ hôi.
"San San, tối qua con đi tìm ai? Sao lại lợi hại như vậy, ngay cả tin tức trên báo chí cũng can thiệp được?" Bỗng nhiên Tùng Chí Quân mở miệng nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tùng San sửng sốt, do dự nói: "Chính là một người... bạn học.”
Tùng Chí Quân nhìn chằm chằm con gái, "San San, con nói thật đi, ngày hôm qua con không có làm chuyện gì hồ đồ chứ?"
Tùng San kiên định lắc đầu, "Ba yên tâm đi, con tự biết cân nhắc.”
Nhưng Tùng Chí Quân làm sao có thể yên tâm, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, thì bị Phương Tiểu Tiệp kéo tay.
"Về nhà trước đi, về nhà rồi nói.” Phương Tiểu Tiệp nhìn nhìn phía sau.
Tùng San quay đầu, lúc này cô mới phát hiện ông lão bán báo cầm quả trứng mới ăn một miếng, nhìn chằm chằm ba người bọn họ.
Tùng Chí Quân không nói thêm gì nữa, một nhà ba người quay trở lại khu phố nhà mình, dọc theo đường đi lòng Tùng San luôn thấp thỏm, cô vắt hết óc để tìm cách giải thích cho ba mẹ, nhưng lại không thể nghĩ nổi.
Mặt trời đã lên cao, buổi sáng sớm yên tĩnh cũng dần trở nên ồn áo náo nhiệt. Lúc này cả nhà Tùng Chí Quân mới về tới khu nhà, đường đi về nhà rất ngắn nhưng lại gặp mấy người hàng xóm quen biết. Vẻ mặt Tùng Chí Quân không còn nghiêm túc nữa, quay lại dáng vẻ hi hi ha ha, nhiệt tình chào hỏi người khác.

"San San?" Cách đó không xa có một người đi tới, chào hỏi Tùng San.
Trên người hắn mặt một bộ tây trang đơn giản, áo sơ mi trắng phối với chiếc cà vạt sáng màu, dưới ánh mặt trời khuôn mặt kia tươi cười vô cùng ấm áp.
Tùng San ngây người, "Tiền bối?"
Tống Đào cười vẫy tay với Tùng San, nhìn thấy ba mẹ cô đứng bên cạnh, hắn cực kỳ lễ phép chào hỏi, "Chào bác trai, chào bác gái.”
Tùng Chí Quân liếc mắt nhìn Phương Tiểu Tiệp, sau đó cùng nhìn về phía Tùng San.
"San San, vị này là?" Tùng Chí Quân hỏi.
Tùng San dừng một lát, đi đến trước mặt Tống Đào, khom người chào, "Tiền bối, thật sự cảm ơn anh! Nhờ anh giúp đỡ, ba em đã bình an vô sự rồi.”
Tống Đào rất thông minh, nhìn thấy ánh mắt của Tùng San đã hiểu ngay, tuy rằng hắn không rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào, nhưng vẫn rất phối hợp cười nói, "San San, em còn khách khí với anh làm gì.”
Tùng San cảm kích nhìn Tống Đào, xoay người nói với ba mẹ: "Đây là tiền bối của con, tên Tống Đào. Ngày hôm qua con đã ra ngoài tìm anh ấy.”
Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp nhìn thoáng qua nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười mừng rỡ.
"Tống Đào à, xin chào, bác là ba của San San, thật sự cảm ơn cháu!" Tùng Chí Quân đi tới bắt tay Tống Đào.
Phương Tiểu Tiệp cười nói: "Mau vào nhà ngồi, đứng ở đây làm gì.”
Tùng San khẽ nhíu mày, vội vàng nói: "Tiền bối, không phải anh nói hôm nay rất bận sao? Sao còn cố ý đến đây làm gì, không làm chậm trễ công việc của anh chứ?"
Tống Đào hiểu ý, cười nói: "Anh đi ngang qua đây, nhìn thấy gia đình em không sao là tốt rồi. Bác trai bác gái, hôm nay cháu có việc không thể vào nhà ngồi chơi, sau này cháu sẽ tới nhà thăm hỏi.”
Tùng Chí Quân gật đầu, "Tốt tốt, con còn việc bận mà, cứ đi đi.”
Tùng San quay đầu nói với ba mẹ: "Con đi tiễn anh ấy.”
Phương Tiểu Tiệp vẫy tay, "Đi đi, đi đi, cảm ơn người ta cho thật tốt vào.”
Tùng San theo Tống Đào đi khỏi khu phố, cô quay đầu nhìn quanh xác định không có ai mới vội vàng khom lưng trước mặt Tống Đào, "Tiền bối, cảm ơn anh!"
Ánh mắt Tống Đào phức tạp nhìn Tùng San, "San San, đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại muốn gạt ba mẹ? Nếu không phải sáng nay anh có việc tới tìm em thì em làm thế nào cho qua chuyện này?"
Tùng San thở dài, "Cho nên em mới muốn cảm ơn anh, tiền bối, anh xuất hiện quá đúng lúc. Nếu không có anh, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”
Tống Đào nhăn mày, "San San, em nói cho anh biết rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tùng San cười khổ, "Một vài câu khó nói hết được, tiền bối anh không phải có chuyện cần làm sao?"
Tống Đào nhìn đồng hồ trên tay một chút, nhíu chặt mày, "San San, chiều nay năm rưỡi anh tan tầm, em có thể gặp anh nói rõ mọi chuyện chứ?"
Tùng San gật đầu, "Được, năm rưỡi, gặp nhau trước cổng trường, được chứ?"
Tống Đào gật đầu, "Anh đi trước, có gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Thấy Tống Đào bắt xe taxi, vội vội vàng vàng rời đi, lúc này Tùng San mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mọi việc vẫn chưa xong.
Cô lấy điện thoại trong túi quần ra, gọi cho Cố Trì Tây.
Lúc Cố Trì Tây nhận được điện thoại, vừa khéo gặp chị Trương đưa Lão Tần ra ngoài tản bộ trở về. Lão Tần ra ngoài chạy một vòng rất có tinh thần, lúc lắc cái đuôi nhào vào trong ngực Cố Trì Tây, sủa "Gâu Gâu" với chủ nhân không ngừng.
Điện thoại thông Tùng San đã nghe được tiếng, "Gâu Gâu!"
Cô sửng sốt một chút, cười nói: "Lão Tần, chào buổi sáng.”
Nghe thấy tiếng nói trong trẻo như tiếng gió, tâm tình của Cố Trì Tây cực kì thoải mái.
"San San, ăn điểm tâm chưa?" Hắn tuỳ tiện hỏi.
"Ừm, ăn rồi.” Cô chậm chạp trả lời.

Lão Tần giống như nghe được giọng nói của Tùng San, sau khi nghe thấy Tùng San gọi một tiếng Lão Tần, thì càng hăng hái sủa "Gâu gâu".
"Thật xấu hổ, Lão Tần vừa ra ngoài tản bộ trở về, nên rất phấn khích.” Giọng nói của hắn rất ấm áp.
"Ừm.” Cô nhẹ nói một tiếng, sau đó im lặng.
"San San?"
"Cố Trì Tây.”
"Sao vậy?"
"Cám ơn chú.”
Hắn im lặng một lát, mới mở miệng nói: "San San, thật ra em không cần phải cảm ơn tôi.”
Tùng San lại nói: "Cố Trì Tây, tôi đang ở gần nhà, chú tới đón tôi đi.”
Hắn suy nghĩ một chút, trả lời: "Được, tôi đến ngay.”
Sắc mặt của cô bé không được tốt lắm, quanh mắt xuất hiện một quầng đen, vừa nhìn là biết tối qua không ngủ đủ. Cố Trì Tây giúp cô mở cửa xe, sau đó lại giúp cô cài dây an toàn, động tác rất thành thạo.
"Tối qua ngủ không ngon sao?" Hắn vừa lái xe vừa hỏi.
Cô cười cười, là không ngủ mới đúng.
"Sợ tôi không giải quyết được chuyện này sao?" Hắn hỏi rất nhẹ.
Cô lắc đầu, "Không, tôi biết chú nhất định sẽ giải quyết việc này êm đẹp.”
Hắn mỉm cười, lại nói: "Vậy tại sao không ngủ được? Còn lo lắng chuyện gì sao?"
Cô không nói, hơi hơi cúi đầu.
Hắn cũng không tiếp túc hỏi, cả một đoạn đường hai người đều không nói gì. Đến Giang Phong Uyển, Cố Trì Tây dừng xe, đưa cô tới cửa, lấy chìa khóa ra. Tùng San nhìn cánh cửa kia ngẩn người. Nếu tối qua cô không tới gõ cánh cửa này thì hôm nay sẽ ra sao?
Cố Trì Tây mở cửa, dắt tay cô đi vào nhà, Lão Tần nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra, vui vẻ nhào về phía Tùng San.
Tùng San ôm Lão Tần, cười rất ngọt.
Cố Trì Tây cũng mỉm cười, kéo Lão Tần đang dính lấy người San San ra, nắm tay cô tới sô pha trong phòng khách ngồi xuống, "Lão Tần lâu rồi không phấn khích như vậy.”
Tùng San nhìn đôi mắt như hòn bi đen láy lúng liếng của Lão Tần, cười nói: "Có thể vì ở nhà một mình quá cô đơn không có ai chơi cùng nó.”
Cố Trì Tây nhìn cô, cười nhẹ không nói.
Tùng San cảm thấy ánh mắt kia có chút thâm ý, cô mới ý thức được lời vừa rồi hình như không thích hợp, cười nói: "Chú đừng nghĩ nhiều, không phải tôi châm chọc chú đâu.”
Cố Trì Tây vẫn nhìn cô, khóe miệng càng thêm cong lên. Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh khổng lồ sát đất, chiếu lên vai hắn, khiến người đàn ông này như được bao quanh bởi một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Vừa thấy nụ cười kia tim Tùng San đập càng lúc càng nhanh. Cô vội vàng cúi đầu, xem ra đã lâu lắm rồi cô không tiếp xúc với người này. Thật là đáng giận.
Ổn định cảm xúc xong, Tùng San ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Cố Trì Tây, hôm nay tôi tới cảm ơn chú. Cảm ơn chú đã thay ba tôi giải quyết phiền phức lớn này, tôi... chú muốn tôi báo đáp như thế nào cứ việc nói.”
Có trời mới biết để nói ra những lời này cô cần dùng khí lớn như thế nào.
Sau khi nói xong câu, Tùng San đột nhiên cảm thấy giây phút này mình thật sự quá ngu xuẩn, căn bản không thể chữa nổi. Đã như cá nằm trên thớt rồi, còn nói nhiều làm gì. Vì thế cô dứt khoát cắn răng tiếp tục nói: "Nói trắng ra là tôi không muốn nợ chú một món nợ ân tình lớn như vậy, chú muốn cái gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi đã chuẩn bị tốt rồi!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng, cau mày mím môi, khẩn trương giống như có thêm chuyện gì đó xảy ra nữa thì vẻ mặt này sẽ sụp đổ. Cố Trì Tây bật cười, tay đặt trên đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa.
"San San, thật sự xin lỗi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui