Tỉnh lại sau cơn hôn mê dài, Mặc Khả Niệm đưa mắt nhìn thì thấy Giang Hạ Thần đang gục đầu lim dim trên chiếc giường bệnh của cô.
Ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng ấy, Mặc Khả Niệm vô thức đưa tay lên chạm vào mi mắt rồi vuốt dọc chiếc mũi cao, tiếp đến là sờ làn môi mỏng mềm mại kia.
Nhưng khi tay vừa cho đến miệng liền bị Giang Hạ Thần ngậm chặt.
Biết anh đã tỉnh mà còn cố tình trêu trọc mình, Mặc Khả Niệm thẹn quá hoá giận không để tâm đến anh.
Giang Hạ Thần mỉm cười nhìn cô.
Vuốt mái tóc hơi rối của Mặc Khả Niệm sang một bên, điều chỉnh chiếc chăn cho cẩn thận, anh dịu dàng nói:
- Em tỉnh rồi! Tôi thật sự rất lo cho em đó em có biết không? Một mình đi gặp Tạ Phương Trấn em có khùng không vậy? Lỡ em xảy ra chuyện gì thì tôi phải sống sao?
Nhưng không hiểu sao dù đã cố gắng nhưng lời càng nói, Giang Hạ Thần càng không thể kiềm chế được cơn giận của bản thân mình.
Biết anh cũng là vì lo cho mình nên mới nổi nóng như vậy, Mặc Khả Niệm mỉm cười đáp:
- Anh biết tại sao tôi lại đến đó không?
- Tại sao?
- Tại vì tôi biết nếu tôi gặp nguy hiểm anh nhất định sẽ đến cứu tôi.
Một câu nói khiến cho trái tim Giang Hạ Thần mềm nhũn.
Anh thật không ngờ cô sẽ nói như vậy.
Nở nụ cười hạnh phúc trong lòng nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra vô cùng giận dữ:
- Em đừng có nịnh, tôi không tha thứ cho em đâu.
Đợi em khoẻ lại tôi nhất định sẽ tính sổ với em.
- Được.
Lúc đó mọi thứ tuỳ anh.
Lại một câu nói nữa khiến Giang Hạ Thần bất ngờ.
Nhìn chằm chằm về phía cô, anh bắt đầu hoang mang:
- Mặc Khả Niệm, không phải em bị đánh đến hư não rồi chứ? Em cảm thấy chỗ nào không khoẻ? Em...em....
- Tôi rất ổn, anh đừng lo.
Mặc Khả Niệm nhìn anh phản ứng hơi quá nên khiến cô có chút buồn cười.
Lý do cô nói với anh như vậy là vì khi nhìn thấy râu của anh đang mọc, mái tóc cũng không được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt có quầng thâm cùng bộ quần áo sộc sệch.
Qua những điều này cô có thể biết được rằng thời gian cô hôn mê anh đã lo lắng và chăm sóc cho cô tận tình đến mức nào.
Hơn hết cô đã xác định rõ tình cảm của mình dành cho anh rồi.
Sau tất cả mọi chuyện, lúc cô gặp nguy hiểm người đầu tiên cô nghĩ tới chính là Giang Hạ Thần anh.
Giờ biết tình cảm của mình rồi tất nhiên cô sẽ không né tránh anh nữa mà sẽ dũng cảm đối mặt với anh.
Nghe được câu trả lời của Mặc Khả Niệm, Giang Hạ Thần mới có chút bình tĩnh lại.
Anh quay sang nói với cô:
- Em nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi bác sĩ đến khám lại cho em.
Mặc Khả Niệm nghe anh nói liền có chút khó hiểu, cô đưa tay chỉ lên đầu giường:
- Chỗ này không có cái nút gọi bác sĩ sao mà anh phải đích thân đi gọi?
Giang Hạ Thần ngây ra một lúc rồi mới đi tới bấm nút trên đầu giường:
- À....ừm....tôi quên mất.
Mà em có đói không? Tôi đi mua chút đồ ăn cho em.
Mặc Khả Niệm khẽ gật đầu.
Nhưng sao cô cảm thấy Giang Hạ Thần bây giờ như muốn tránh né cô vậy.
Lấy hết can đảm của mình, Mặc Khả Niệm khẽ hỏi:
- Giang Hạ Thần, anh đây là không còn thích tôi nữa sao?
Một câu hỏi khiến cho Giang Hạ Thần cứng đờ.
Định quay lại giải thích với cô nhưng đúng lúc bác sĩ mở cửa bước vào.
Khám hết một lượt cho Mặc Khả Niệm xong, vị bác sĩ ấy mới đi ra nói với Giang Hạ Thần:
- Giang tiên sinh, Mặc tiểu thư đã không sao nữa rồi.
Sức khoẻ và vết thương phục hồi rất tốt nhưng vẫn cần phải chú trọng việc ăn uống cho cô ấy.
Tạm thời để cô ấy ở đây một vài ngày quan sát sức khoẻ rồi xuát viện cũng được.
- Được rồi, cảm ơn bác sĩ!
Vị bác sĩ kia rời đi, Giang Hạ Thần mới tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Mặc Khả Niệm.
- Anh có thể đỡ tôi ngồi dậy không?
Giang Hạ Thần không nói gì liền đi tới, cẩn thận đỡ cô lên.
Mặc Khả Niệm thấy anh vẫn im lặng, không có ý định sẽ trả lời câu hỏi trước đó của mình, cô nở một nụ cười có chút chua chát.
Chả lẽ tình yêu nào cũng không thắng nổi thời gian sao?
- Tôi có chút đói rồi, phiền anh đi mua thức ăn hộ tôi nhé!
Nếu anh đã muốn né tránh cô thì thôi vậy, cô cũng phải cho anh quyền tự do chứ.
Giang Hạ Thần quay sang nhìn cô, thấy cô đang miễn cưỡng nở nụ cười, anh cũng có chút chua xót liền tiến tới gần định ôm cô vào lòng, nào ngờ Mặc Khả Niệm tưởng anh định hôn mình liền lấy tay không truyền nước đưa lên miệng che lại.
- Anh định làm gì vậy?
Thấy hành động của Mặc Khả Niệm, Giang Hạ Thần liền bật cười rồi xoa đầu cô:
- Ngốc ạ, tất nhiên là tôi vẫn yêu em rồi.
Chỉ là tôi vẫn tự trách, vì tôi tới muộn nên em mới bị thương như vậy, tôi thật sự không biết phải đối mặt với em như thế nào.
Nghe được câu trả lời của Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm tức giận đánh vào người anh:
- Tên đáng ghét này, có vậy thôi mà cũng phải tránh né người ta.
Nếu anh mà không tới có khi tôi còn thê thảm hơn.
Là tôi phải nợ anh một lời cảm ơn đó.
Giang Hạ Thần mỉm cười.
Mặc Khả Niệm liền nói tiếp:
- Để trả ơn anh đã luôn giúp đỡ, tôi quyết định sẽ cho anh một cơ hội để làm người yêu của tôi.
Anh có đồng ý không?
Giang Hạ Thần như bị sốc toàn tập nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy anh cứ như khúc gỗ bị đơ, Mặc Khả Niệm bèn nói:
- Anh là không đồng ý?
- Không....không.....tất nhiên là đồng ý rồi.
Nói xong, vừa định tiến đến hôn lên môi cô một cái, cánh cửa phòng lại bất ngờ mở ra.
Mặc Mộc Lan mắt chớp chớp nhìn hai người rồi vội đóng cửa lại:
- Hai người cứ tiếp tục đi, tôi chưa nhìn thấy gì đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...