Chỉ một số ít thí sinh tận hưởng bữa ăn mỹ vị này, còn lại đều cảm thấy nhạt nhẽo.
Bá tước nhấm nuốt miếng thịt cuối cùng trên dĩa, ưu nhã lau miệng rồi ngửa đầu uống hớp rượu còn sót lại trong ly.
Đôi môi không có huyết sắc của gã thấm màu rượu vang, long lanh diễm lệ, cặp mắt ẩn dưới mặt nạ phảng phất hơi say, toát ra vẻ đẹp như cành liễu tàn.
Sau bữa tối ngắn ngủi, mọi người cùng nhau đi đến sảnh chính, chuẩn bị dâng hoa và cầu nguyện cho người đã khuất.
Doãn Vụ Thi xoa cái bụng no căng, cô đi khoan thai chậm rãi, tới đứng gần lão quản gia.
Quản gia lễ phép hỏi: "Bữa tối có món nào không hợp khẩu vị của phu nhân chứ?"
"Không có." Doãn Vụ Thi nói: "Tất cả đều rất ngon."
Đối với phòng thi có đồ ăn ngon thế này, đương nhiên cô có ấn tượng tốt.
Nếu cốt truyện không quá phận, cô tuyệt đối sẽ không thẳng tay phóng hỏa đốt sạch phòng thi.
Ít ra trước khi phóng hỏa cô sẽ thấy do dự một xíu.
Doãn Vụ Thi nhìn bóng lưng đơn bạc của bá tước, cô nhỏ giọng hỏi: "Tôi không có ý xúc phạm gì, nhưng sau khi Gloria kết hôn, chúng tôi rất ít khi liên lạc, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bá tước.
Không biết vì lý do gì mà bá tước luôn đeo mặt nạ vậy?"
"Ngài ấy từng gặp hỏa hoạn khi còn trẻ, trong lúc thoát ra không may bị bỏng mặt." Quản gia nói: "Chuyện đó khiến ngài bá tước chịu đả kích lớn, cũng may gặp được phu nhân...!Nhưng bây giờ..."
Quản gia ngừng lại, bỏ ngõ phần còn lại trong im lặng.
Mọi người xếp thành hàng băng qua dãy hành lang trống vắng.
Doãn Vụ Thi nhìn ra cửa sổ, sắc trời bên ngoài u ám, mây đen như đổ xuống gần sát mặt đất.
Gió luồn qua khe cửa kính, phát ra tiếng động nho nhỏ.
Cảm giác ẩm lạnh lúc dùng bữa cũng không hoàn toàn là do ảnh hưởng tâm lý.
- - Trời sắp mưa.
Mây đen dày đặc bao phủ đỉnh núi, tòa lâu đài bé nhỏ như chiếc thuyền giữa đại dương mênh mông bão tố.
Khi trời dần tối, ánh sáng tự nhiên không còn đủ để soi sáng, sảnh chính cũng không mở đèn lớn, chỉ có chút ánh đèn chiếu lên bức di ảnh và quan tài, khung cảnh càng thêm lạnh người.
Các thí sinh nối đuôi nhau bước vào, theo thứ tự cầm hoa dâng lên trước quan tài, nơm nớp lo sợ cầu nguyện mấy lời bâng quơ: "Tạm biệt bạn của tôi, nguyện cho linh hồn cậu ở trên thiên đàng được an giấc ngàn thu."
Nữ sinh cài nơ là người thứ ba, đứng phía trước Doãn Vụ Thi.
Từ sau sự kiện ly vang rơi vỡ trước mắt rồi lại khôi phục hoàn chỉnh, cô bé liền lâm vào hoảng loạn, cho dù đã cố kiềm chế nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy.
Nữ sinh chậm rãi dịch tới trước quan tài.
Có tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé.
Nữ sinh cài nơ nuốt nước bọt, nhỏ giọng thì thầm "Gloria, bạn của tôi, nguyện cho cậu ở t..."
"Đùng".
Nửa lời cầu nguyện còn lại bị tiếng rền vang che mất.
Các thí sinh đều giật bắn người, nữ sinh cài nơ suýt nữa hét toáng lên, nhưng cô bé giữ lại được chút lý trí mà nuốt nỗi sợ xuống.
Nữ sinh còn chưa định thần lại, chợt có bàn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai an ủi, đồng thời một bàn tay khác bịt kín miệng cô bé, chặn không cho tiếng thét nào phát ra.
Doãn Vụ Thi phủ bàn tay khô ráo ấm áp lên mặt nữ sinh, xác định cô bé không kêu ra tiếng, cô mới buông tay, rồi cầm tay cô bé đặt bó hoa lên trước di ảnh.
Cô nâng mí mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt đen trắng của bá tước phu nhân trên ảnh.
Người trong bức ảnh đang mỉm cười, ngũ quan vì thế càng thêm thanh tú.
Trước kia cô chưa từng thấy biểu tình như vậy trên mặt người này bao giờ.
Tình cảnh này thật sự quá vớ vẩn, Doãn Vụ Thi bỗng nhiên muốn cười.
Mà quả thật cô đã bật cười: "Thời tiết hiện tại dường như cũng không thích hợp để sống."
Thêm một tia chớp xẹt qua, chiếu lên đôi mắt đen láy không cảm xúc của cô.
Trước khi tiếng sấm nổ vang, Doãn Vụ Thi xoa chóp mũi, bình tĩnh nói: "Cũng không biết nói gì, thôi thì chúc cô chết nhắm mắt, mỉm cười nơi chín suối."
Tiếng sấm lần nữa vang lên, các thí sinh run bần bật, mưa càng lúc càng nặng hạt, xối xả ồn ào.
Từ sảnh chính có thể nhìn thấy một góc hành lang, ngoài cửa sổ, mưa to đến nỗi nước đọng lại một lớp trên mặt đất.
Doãn Vụ Thi bắt đầu hoài nghi bọn họ không phải làm lễ đưa tiễn Gloria mà thật ra đang cầu mưa.
Quản gia cầm dù lớn chạy ra ngoài xem tình hình, lúc trở về, vẻ mặt lão rầu rĩ: "Trời mưa quá lớn, con đường xuống núi đã bị sạt lở."
Như đã dự kiến.
Nửa phần mặt lộ ra của bá tước không có biểu tình gì là kinh ngạc, giọng gã trầm khàn: "Bây giờ xuống núi rất nguy hiểm, đành để các vị khách chịu thiệt ở tạm lại đây một đêm."
Quản gia nói thêm: "Trang viên dưới chân núi cách hai ngày sẽ vận chuyển nguyên liệu nấu ăn lên đây, hôm nay vừa chuyển đến, tồn kho còn nhiều, đủ cung cấp cho mọi người trong hai ngày này.
Hai ngày sau bọn họ lên đây sẽ phát hiện đường đã bị sạt, bọn họ sẽ tìm người đến sửa đường."
Mọi người đều không lên tiếng.
Môn này kéo dài 120 tiếng, rõ ràng, con đường này sẽ không sửa xong trong khoảng thời gian ngắn.
Môi trường biệt lập, nguy hiểm tiềm tàng, rất dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đây là thiết lập điển hình của bản đồ biệt thự bão tuyết, các thí sinh đều không thấy lạ.
Trong tình cảnh này, đánh lẻ chính là tự dồn mình vào chỗ chết.
Đặc biệt là kiểu người ngoài miệng hô to "Tôi không tin bất cứ người nào, tôi khóa cửa ở một mình", quả thật toàn thân bọn họ cắm đầy deathflag -- phần lớn những người này sẽ xuất hiện vào sáng sớm hôm sau, với thân phận là người bị hại, nằm một đống chờ người khác phát hiện ra.
Thế nên mọi người đều cố gắng tránh khỏi tình huống đó.
Bọn họ thương lượng với nhau, quyết định không tách ra hành động, tối hôm nay tạm chấp nhận chen chúc, cùng sống cùng chết.
Không biết có phải trạng thái "Thuyết vô thần" cho bọn họ cảm giác an toàn hay không, cộng thêm việc không gặp phải thứ gì kỳ quái trong phòng thi, mọi người đều không quá căng thẳng, biểu hiện cũng xem như trấn định.
Cho dù NPC cố ý gây rối, bản chất bọn chúng vẫn là người thường, nếu muốn đánh nhau, phe thí sinh vẫn có lợi thế hơn về mặt số lượng, chưa chắc sẽ đánh không lại.
Đối với niềm tin lạc quan mù quáng này, Trì Trọng Hành chỉ giữ im lặng.
Mấy vòng thi đã qua luôn nhắc nhở anh, con dao rọc giấy không rõ lai lịch trong phòng thi nghệ thuật, manh mối không cánh mà bay trong phòng thi toán--
Đôi khi, nguy cơ tiềm ẩn luôn kinh khủng hơn vẻ bề ngoài của nó nhiều.
Ở cùng các "thí sinh" chưa chắc sẽ an toàn hơn so với ở một mình, dù sao lòng người mới là câu đố nan giải nhất.
Nhưng không ai có ý kiến gì, một mình anh phản đối sẽ quá lộ liễu, giống như trong lòng có quỷ.
Anh nhìn thoáng qua Doãn Vụ Thi, cô chẳng nói gì giữa lúc các thí sinh bàn luận rôm rả, an tĩnh như không tồn tại.
Trên mặt cô cũng không có biểu cảm gì, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm đèn trên tường, cả người như đi vào cõi tiên.
Hôm nay cô thật sự khác thường, liên tiếp thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì, lại tựa như không nghĩ gì, đầu óc cô rỗng tuếch như sương mù phủ lấp, suy nghĩ lang thang vô định không có mục tiêu như chuyển động Brown (một quá trình chuyển động ngẫu nhiên).
Anh đột nhiên cảm nhận được cơn bất an mãnh liệt trên người cô.
Cô thậm chí cũng chẳng rảnh lo che đậy.
Trì Trọng Hành nhìn đến nhíu mày.
Trong lâu đài không có hoạt động gì khác, dâng hoa cho Gloria xong, bọn họ về lại tầng hai thảo luận đối sách.
Nhân lúc không ai chú ý, anh đưa tay ra hiệu cho Doãn Vụ Thi.
- - Có chuyện cần nói cùng em.
Doãn Vụ Thi gật đầu.
Quản gia đã sắp xếp xong chỗ nghỉ ngơi, cũng giống như lúc trưa, mỗi cặp "vợ chồng" ở cùng một phòng.
Trì Trọng Hành chào Lâm Hựu Tư, để cô ấy ở lại phòng Lam Tuyết Kiều, sau đó anh đưa Doãn Vụ Thi về phòng mình.
Anh trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Doãn Vụ Thi ngồi trên sofa, ánh mắt không có tiêu cự, nghe thấy giọng nói của anh, cô mới lấy lại tinh thần: "Trước giờ cơm tối, tôi có trò chuyện một lúc với Lam Tuyết Kiều...!Bây giờ tôi có suy đoán không tốt lắm."
Lam Tuyết Kiều là thí sinh ở Tháp Lam, hoàn toàn bù đắp được những tiếc nuối chưa kịp hỏi Tiểu Đường lúc trước.
Xét về độ đáng tin cậy của người này, Doãn Vụ Thi thu được nhiều thông tin hơn cả cô trông đợi.
Kỳ thi ở Tháp Lam bắt đầu sớm hơn Tháp Lục.
Lam Tuyết Kiều đã hoàn thành 3 môn tự chọn, bây giờ là môn bắt buộc đầu tiên.
Điều này đã chứng thực suy đoán trước kia của Doãn Vụ Thi -- việc tiến vào hệ thống là theo trình tự, không phải đồng thời.
Tức cũng có nghĩa, hiện tại hệ thống vẫn có thể đang kéo người vào, chỉ không biết quy tắc sàng chọn của nó là gì.
Hay nói cách khác, nó có thể chứa được bao nhiêu người, phải chăng chỉ khi một bộ phận người thoát ra được -- do đã chết hoặc đã tốt nghiệp -- nó mới có thể thu nhận thêm thí sinh mới.
Theo lời Lam Tuyết Kiều, anh còn gặp được thí sinh từ Tháp Đỏ ở phòng thi khoa học xã hội, tiến độ của Tháp bên kia cũng không thống nhất.
Tháp Lam là khoa học tự nhiên, Tháp Lục là y sinh học, Tháp Đỏ là khoa học xã hội, trước mắt đã biết ba "Tháp" này đều chưa có sinh viên nào tốt nghiệp.
Chỉ dựa vào thông tin có trong tay, không thể biết được sau khi tốt nghiệp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng Lam Tuyết Kiều cảm thấy tốt nghiệp xong cũng sẽ không trở về sinh hoạt bình thường.
Không thể nào đơn giản như vậy.
Hệ thống hao tổn tâm cơ tổ chức kỳ thi thế này, nhất định là vì sàng lọc ra người nào đó phù hợp.
Sàng lọc xong chẳng lẽ hết việc?
Dĩ nhiên là không.
Đổi cách nói khác, một người hao tâm tổn trí loại bỏ tạp chất khỏi quặng sắt, tinh luyện thành kim loại, chẳng lẽ chỉ để ném nó về tự nhiên?
Mục đích việc tuyển chọn là phân loại tài nguyên, sau đó lợi dụng tài nguyên tốt, nếu không hà tất gì phải tốn nhiều công sức như vậy.
Nhưng điều này lại dẫn về vấn đề ban đầu của Doãn Vụ Thi -- cuộc thi này rốt cuộc tìm kiếm người như thế nào?
Lúc đặt câu hỏi đó, Lam Tuyết Kiều cũng hoang mang lắc đầu: "Tôi cũng không hiểu rõ mục đích của nó."
Sức mạnh? Trí nhớ? Vận may?
Dường như mỗi thứ đều cần một chút, nhưng không có khuynh hướng rõ ràng nào.
Hệ thống giống như một khách hàng yêu cầu "màu đen sặc sỡ"(*) ở các thí sinh, khiến không ai nhìn ra nó muốn thứ gì, không thể hốt thuốc đúng bệnh.
Màu đen sặc sỡ: một dạng ngôn ngữ mạng châm biến khách hàng không có kiến thức gì về design nhưng cứ yêu cầu designer phải chỉnh chỗ này chỗ kia
Vấn đề này đã làm bọn họ rối não một thời gian dài, cũng không phải chuyện gấp gáp, trước mắt có một chuyện khó giải quyết hơn.
"Không có, tuyệt đối không." Nghe xong chuyện con dao rọc giấy và cuốn sổ biến mất, Lam Tuyết Kiều đinh ninh: "Tôi chưa từng gặp chuyện như vậy, cũng không nghe nói là có chia phe phái gì."
Nếu lời này do người khác nói, Doãn Vụ Thi có khi còn nghi ngờ một chút.
Nhưng cô quá rõ Lam Tuyết Kiều là người thế nào, nếu anh đã nói không biết thì nhất định chưa từng gặp qua.
Sau khi nghe cô kể những chuyện xảy ra, sắc mặt Lam Tuyết Kiều trầm xuống.
Anh dò hỏi các chi tiết liên quan, bao gồm cả danh sách thí sinh mỗi lần thi, qua một thời gian dài cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng anh đưa ra một kết luận xem như có khả năng nhất.
"Tôi cảm thấy mọi việc nhằm vào...!một người xác định." Lam Tuyết Kiều cau mày: "Cậu hiểu ý tôi mà.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...