Tuy rằng đã lâu không gặp, Lam Tuyết Kiều vẫn có thể nhạy bén nhận ra Doãn Vụ Thi hôm nay là lạ.
Người như cô mà cũng thất thần ở nơi chốn thế này.
Hơn nữa, từ sau lúc bước vào lâu đài, tuy rằng vẻ mặt cô vẫn là bộ dạng lâng láo như mọi khi, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình người này không tốt.
Đáy mắt cô lạnh tanh như mặt hồ đóng băng.
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, bên trong mặt hồ thực chất ẩn chứa một miệng núi lửa, chính là loại núi lửa đang hoạt động, tuyết phủ trên đỉnh che giấu dung nham cuồn cuộn sôi trào bên trong.
Thế nên vừa thấy NPC thái độ Doãn Vụ Thi liền không được tốt lắm, trên mặt viết rõ ràng "Chuẩn bị xong chưa, bà đây sắp làm thịt mày".
Vô cùng kiêu ngạo.
Bá tước sửng sốt một chút, không nghĩ sẽ có người như vậy: "Thật không ngờ Gloria lại quen biết bạn bè thế này." Gã không nhịn được, bất đắc dĩ mỉm cười: "Nàng ấy vốn là người lãng mạn."
Doãn Vụ Thi đáp cho có lệ: "Bạn bè bổ sung cho nhau là chuyện tốt."
Có vẻ bọn họ tới đây với tư cách là bạn của bá tước phu nhân -- đến tham dự tang lễ của nàng.
Quản gia từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, lão thấp giọng thì thầm với bá tước.
Bá tước nghe xong chỉ gật đầu, ý bảo mình đã biết, sau đó gã quay sang nói với Lam Tuyết Kiều: "Tôi còn chút việc cần xử lý, mời hai vị lên tầng trên nghỉ ngơi trước."
Quản gia phối hợp vươn tay: "Mời đi lối này."
Doãn Vụ Thi nhìn xung quanh, không thấy người hầu nào khác.
Ngoại trừ khách tới thăm viếng, tòa lâu đài lớn như vậy thế nhưng chỉ có hai người chủ tớ cùng một chiếc quan tài.
Lam Tuyết Kiều ở bên cạnh đã bắt chuyện với quản gia: "Nơi này lớn như vậy mà chỉ có mình ông quản lý thôi sao?"
Quản gia cười nói: "Đúng vậy, thưa ngài.
Lúc tới đây chắc ngài cũng đã thấy, lối lên lâu đài này dốc và khó đi, ngăn cách với thế giới bên ngoài, thế nên rất khó thuê được người phù hợp, bởi vì vậy hằng tháng cũng chỉ có vật tư vận chuyển lên đây, các công việc vặt vãnh khác đều do tôi xử lý.
Hai vị chủ nhân đối xử với tôi đều rất ân cần, công việc cũng không quá khó khăn...!Sinh thời, phu nhân đều tự tay nấu ăn."
Lam Tuyết Kiều bắt đầu tỏ vẻ tiếc nuối theo lễ nghĩa.
Doãn Vụ Thi vừa lơ đãng nghe chuyện, vừa đánh giá tình hình xung quanh.
Cô không thấy thí sinh nào khác ngoài bọn họ.
Không biết Trì Trọng Hành đã tới chưa, bây giờ đang ở chỗ nào.
Quản gia dẫn bọn họ tới cửa phòng, để lại chìa khóa: "Mời quý ngài và phu nhân nghỉ ngơi một lát, nếu cần, ở sảnh phụ tầng hai có chuẩn bị trà bánh, hai vị có thể tùy ý dùng bữa.
Bữa ăn tối sẽ sẵn sàng lúc sáu giờ, nghi lễ tiễn biệt sẽ diễn ra sau bữa tối."
Doãn Vụ Thi kéo quản gia lại: "Có thể đi dạo quanh lâu đài được không? Tôi chưa thấy mệt."
Lão quản gia ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu trà toát ra ý cười: "Dĩ nhiên rồi, thưa phu nhân.
Ngoại trừ tầng bốn là phòng của chủ nhân, phu nhân có thể tùy ý đi dạo những nơi còn lại."
Theo lời của quản gia, bọn họ tới lâu đài này là để tham gia nghi lễ tiễn biệt thi thể của "Gloria", sau buổi tối này liền có thể rời đi, không có dự định ở lại qua đêm nên cũng không chuẩn bị phòng.
Nhưng với một môn bắt buộc dài 120 tiết, sao mọi chuyện có thể đơn giản như vậy, trước khi bọn họ xuống núi, khẳng định sẽ xảy ra một ít vấn đề khó giải quyết, khiến bọn họ phải qua đêm tại đây.
Chẳng hạn như đường xuống nút đột nhiên bị sạt lở.
Trong môi trường khép kín, tình huống bất chợt bắt buộc cùng sinh hoạt tập thể, boss ẩn núp giữa đám người tứ cố vô thân -- đây là motif biệt thự bão tuyết huyền thoại, không có gì mới lạ.
Hai người mở cửa vào phòng.
Phòng cho khách được chuẩn bị ngăn nắp, sạch sẽ, giường lớn mềm mại, trong không khí có mùi chanh nhàn nhạt.
Ngoại trừ dây thường xuân bám đầy ngoài cửa sổ ảnh hưởng đến ánh sáng, căn phòng này là nơi dừng chân tốt nhất kể từ khi Doãn Vụ Thi tham gia kỳ thi cho tới hiện tại.
Thoạt nhìn còn tưởng bọn họ đang tận hưởng kỳ nghỉ.
Nếu không phải đây là nơi vừa có người chết, Lam Tuyết Kiều còn muốn ở lại vài ngày.
Anh cẩn thận kiểm tra chăn nệm một phen, xác nhận trên giường không có gì kỳ quái, sau đó mới nhảy lên giường, cả người rúc vào trong chăn rồi thở dài một hơi thỏa mãn.
Doãn Vụ Thi đá đá chân Lam Tuyết Kiều rũ bên thành giường.
Lam Tuyết Kiều bất mãn trở mình, liếc mắt nhìn cô: "Gì đây? Đằng nào buổi tối cũng cho cậu ngủ, tôi thử trước không được sao?"
Nếu là lúc bình thường, Doãn Vụ Thi phải đấu võ mồm linh tinh với anh, đại loại như "Vậy cậu ăn kem có để tôi li3m trước không", nhưng lần này cô chẳng đáp gì.
Cô trầm mặc một lát, hình như có chuyện muốn nói, song lại không hé một lời.
Tâm trạng nặng nề của cô rất rõ ràng -- Huống hồ, hai người bọn họ đã quen biết hơn hai mươi năm, Lam Tuyết Kiều rất hiểu cô.
Không giống em trai ngốc nghếch của mình, anh giỏi quan sát, khó mà giấu được gì trước cặp mắt kia.
Doãn Vụ Thi cũng lười giả bộ trước mặt Lam Tuyết Kiều, nên cô cũng không cố ý che giấu gì.
Nhưng giữa bọn họ có sự ăn ý ngầm.
Cô không chủ động nói, Lam Tuyết Kiều cũng sẽ không hỏi.
Đó là điểm mấu chốt để duy trì tình bạn của hai người suốt nhiều năm.
Lam Tuyết Kiều duỗi người ngồi dậy: "Cậu muốn ra ngoài xem thử không? Chúng ta cùng đi."
Doãn Vụ Thi: "Không đánh giá nệm nữa à?"
"Xong rồi, nằm rất thoải mái." Lam Tuyết Kiều trượt xuống nền nhà: "Chủ yếu tôi phải đi xem cộng sự của mình có tới không...!Tưởng ai cũng thích làm sói cô độc như cậu sao."
Doãn Vụ Thi xoa mặt, đứng từ sofa dậy: "Vậy cũng vừa lúc, tôi đánh giá xong sofa rồi, giờ cũng phải đi tìm cộng sự của tôi."
Lam Tuyết Kiều tỏ vẻ hiểu rõ: "Không cần phải bịa ra cộng sự...!Đơn thân độc mã cũng đâu có mất mặt."
Doãn Vụ Thi lười phản bác, nhưng Lam Tuyết Kiều tưởng cô bị đoán trúng nội tâm nên mới im lặng.
Bởi vì những chuyện thời thơ ấu, Doãn Vụ Thi trở nên quá độc lập, rất khó ỷ lại vào người khác.
Với tính cách của cô, có khả năng sẽ dẫn dắt người khác, nhưng để hợp tác bình đẳng thì không dễ, không nhiều người chịu được cách làm quái gở và cái miệng không ngừng châm chọc của cô.
Doãn Vụ Thi thật ra cũng tò mò về cộng sự của Lam Tuyết Kiều: "Đứa nhóc đang tập viết nào chịu lập đội với cậu vậy?"
Vẻ mặt Lam Tuyết Kiều hiện lên tia phê bình kịch liệt: "Cậu đang nói tiếng người sao? Ông đây anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, thông minh cơ trí, được tổ đội với tôi là phúc phận mà chỉ có người như cậu mới không biết quý trọng."
"Nhưng vai cậu không gánh được gì, tay không nhấc nổi, chạy hai bước ho mười cái, đi trên đường phẳng cũng có thể vấp ngã." Doãn Vụ Thi nói: "Tôi thấy cậu hơi bất công với hai chữ phúc phận rồi.
Nếu cậu không thích, để tôi đổi cách hỏi, vị đồng đội tốt bụng giúp đỡ người nghèo khó mà cậu đâm trúng vận may nên gặp được kia là ai?"
Lam Tuyết Kiều:?
Anh cảm giác sức chiến đấu của người này không bị tâm tình ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn hăng hái hơn ngày thường, mất công ban nãy anh thật lòng thật dạ lo lắng một hồi.
"Cậu mới đâm trúng vận may!"
Doãn Vụ Thi hừ lạnh: "Cũng mong là vậy."
Hai người hùng hổ cãi nhau mà ra cửa.
Bọn họ hiện đang ở tầng hai, bước ra hành lang ngoài phòng là có thể nhìn thấy sảnh lớn.
Dưới tầng không một bóng người, bá tước không biết đã đi đâu, quản gia cũng không có mặt, dường như sau bọn họ không có thêm vị khách nào tới.
Doãn Vụ Thi vẫn luôn nhớ rõ trước bọn họ ít nhất đã có một vị khách nên cô quyết định tới sảnh phụ trước.
Lam Tuyết Kiều lạnh lùng vạch trần: "Cậu chỉ muốn ăn bánh miễn phí thôi."
Tuy nói vậy, bước chân của anh cũng bất giác trở nên khe khẽ.
Hai người nghe thấy thanh âm từ sảnh phụ truyền ra, một giọng nữ trẻ vang lên: "Anh không ăn sao?"
Đáp lại là một giọng nam không có cảm xúc gì: "Tôi không, cô cứ ăn đi."
Giọng nữ lập tức cao hứng: "Cảm ơn! Anh quả nhiên là người tốt."
Lam Tuyết Kiều quay đầu sang nhìn Doãn Vụ Thi, biểu tình rất khó tả: "Người kia là...!vận may tôi đâm trúng.
Có vẻ cô ấy lập đội với người khác rồi.
Hai bọn tôi có thẻ tổ đội, vậy mà không đi cùng nhau! Không biết anh ta là ai nữa?"
Lam Tuyết Kiều ai oán than thở.
Sao lại có người may mắn như vậy, chẳng tốn công sức gì mà đã cuỗm đi lực lượng tấn công chủ chốt của anh.
Nhớ lúc trước, vì muốn ôm đùi vị hảo hán này, anh đã phải hao tổn bao nhiêu tâm tư để trở thành đầu não của cả đội...
Giờ thì nhìn đi! Người nọ nhường cho cô mấy cái bánh là có thể đạt được thẻ người tốt!
Doãn Vụ Thi đột nhiên đẩy cánh cửa khép hờ ra, trực tiếp bước vào.
Cô cũng không quay đầu lại mà nói: "Là vận may tôi đâm trúng."
Lam Tuyết Kiều: "Cậu đâm trúng cái g...!Khoan đã!"
Lam Tuyết Kiều mở to mắt, suy nghĩ lộn mèo, bất chợt hiểu ra hàm ý trong lời của cô.
- - Đm?
Lời tác giả:
Doãn tổng đóng dấu tổ trưởng Trì là vận may mình gặp được, có thể thấy, tổ trưởng Trì cũng gặp vận, vận xui tám kiếp ️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...