Tỉnh Mộng


Sức lực của quái vật quá mạnh, dù sao chúng nó cũng là sinh vật phản khoa học, cánh cửa gỗ tuổi tác đã cao kia đương nhiên không thể đỡ nổi đòn đánh của nó.
Vụn gỗ bay tứ tung.
Hai người đứng sau cửa cũng bị chấn động, đồng thời lùi về nửa bước.
Chỉ dựa vào cánh cửa gỗ này đương nhiên không thể chống đỡ được bao lâu.

Hai mắt Lam Xuân Kiều đẫm lệ, cậu gào giọng: "Chị! Chị ổn không!!!"
Còn chưa nghe được Doãn Vụ Thi đáp lời, một đợt va chạm khác lại đánh tới, ván cửa đã lung lay sắp đổ, tủ gỗ chắn cửa cũng theo đó lay động, hộp tài liệu ào ào rơi xuống, đập lên tay hai cậu thanh niên, góc hộp bén nhọn cứa đến đau điếng.
Nhưng lúc này, Cao Thuật không có thời gian để suy nghĩ nhiều-- có tiếng động lớn vang lên, ván cửa gỗ kia bị đánh thủng, chính thức tuyên bố lìa đời.
Một lần nữa, Cao Thuật lại thân thiết chạm mặt nữ A qua lỗ thủng.
Nữ A cũng nhìn chằm chằm cậu vài giây, nhưng có vẻ bạn đồng hành của nó không muốn thưởng thức cảnh tưởng này lắm.

Nam C tiến lại gần, thò cánh tay xương thịt lẫn lộn của mình vào.
Lam Xuân Kiều: "Méoo!"
Nỗi sợ dường như đem lại dũng khí cho cậu, Lam Xuân Kiều dùng toàn bộ sức lực nâng tủ tài liệu lên, đè lên cánh tay đang thò vào kia.

Nam C đau đớn co rụt lại, nhưng đòn phản công này không khiến nó từ bỏ, ngược lại càng làm nó thêm giận dữ.

Cánh tay kia vặn vẹo xoay chuyển, nhanh chóng nắm được thành tủ.
Cao Thuật hét lên: "Cố gắng chống đỡ!"
Mục đích của đối thủ vô cùng rõ ràng, chúng nó muốn đẩy ngược cái tủ này xuống, tốt nhất là đè bẹp dí cả hai thí sinh luôn.

Bọn họ đều rõ, nếu muốn sống thì phải gắng gượng chống đỡ.

Nếu như cái tủ bị đẩy ngã, dù không trúng lên người mình thì ván cửa cũng đã bị phá, con đường trước mắt coi như chỉ còn cái chết.
Rốt cuộc, lý thuyết cùng thực tiễn luôn khác nhau, trong lòng hai người đều rõ rành rành, nhưng tay không tài nào đỡ nổi.

Hai cậu thanh niên trai tráng dùng hết sức lực, đáng lẽ có thể chịu đựng thêm một chút nữa, nhưng dẫu sao cuộc sống luôn đầy ắp bất ngờ.
Ván cửa yếu ớt như tấm mút xốp, nữ A nhanh chóng đánh thủng một lỗ khác, hai tay dính lẫn máu cùng vụn gỗ thò vào.

Kiều Kiều đứng bên trong sợ đến phát khóc.
Bọn họ thật sự không chịu nổi nữa.
Mặt Lam Xuân Kiều đỏ bừng, cánh tay run rẩy, không biết do kiệt quệ hay sợ hãi.
Cao Thuật nhìn cậu một cái, cắn răng nói: "Tôi đếm một hai ba, chúng ta buông tay đi."
Cả hai đều đã rã rời, cố cầm cự thêm chỉ có nước bị tủ tài liệu đè bẹp, đến lúc đó mới chạy thì đã muộn.
Lam Xuân Kiều gật gật đầu.
Cao Thuật đếm: "Một, hai, ba....!Buông!"

Hai người đồng thời buông tay, tủ tài liệu rơi ầm xuống đất, vỡ nát, bụi gỗ bay bốn phía, xộc vào cả mắt mũi.
Cao Thuật bị sặc, ho khan mãnh liệt, cậu nắm lấy một cái bình hoa đã giấu trước đó, gian nan lui vào trong, cho tới khi lưng chạm tường, cậu mới chớp chớp mở mắt ra.
Cậu cùng Lam Xuân Kiều đã lui tới cửa phòng bên trong, tủ gỗ không còn, đã tới lúc đối mặt với bọn quái vật.
Lam Xuân Kiều run rẩy dựa gần vào Cao Thuật: "Anh ơi, làm sao bây giờ?"
Những lời này đáng ra do Cao Thuật nói mới phải, cậu còn nhỏ hơn Lam Xuân Kiều vài tuổi.

Nhưng người ta dựa dẫm cậu, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Cao Thuật cười khổ một cái, bình tĩnh nói: "Bây giờ chỉ có thể tin tưởng đàn chị thôi, cố gắng kéo dài thời gian một chút."
Cách một cánh cửa, rốt cuộc Doãn Vụ Thi đang làm gì trong đó? Át chủ bài của cô thật sự có thể xoay chuyển cục diện sao?
Thật ra Cao Thuật đã chẳng còn chút hi vọng nào.
Cậu chỉ mong mình chết không quá đau đớn.
Hai con quái vật chậm rãi tiến gần bọn họ, điệu cười khặc khặc của nam C vang lên: "Tao biết chúng mày có ba người...!Một đứa nữa đâu rồi?"
Cao Thuật mím môi, nắm chặt bình hoa trong tay.
Nếu đập mạnh trúng đầu nó, biết đâu vẫn còn cơ hội sống sót, phải bắt đầu từ đâu bây giờ...
Phải tránh cánh tay xương thịt kia, chênh lệch sức mạnh, chỉ cần một cái vung tay của nó cũng đủ để vũ khí của cậu tan tành.

Hay là cứ phóng nhanh lên, gây bất ngờ?
Mùi xác sống tanh tưởi xâm chiếm hơi thở cậu, Lam Xuân Kiều bên cạnh không nhịn được mà nhích vào gần cậu--
Nam C: "À tao biết rồi! Trốn ở bên trong đúng không, để tao xem..."
Nó vừa dứt lời, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nữ mềm mại: "Bài tập mắt, bắt đầu."
Bốn người ở đây, kể cả người lẫn quỷ, đều hoảng sợ tới mức giận mình.
- - Cái quái gì nữa đây???
Không biết từ khi nào, cánh cửa bên trong đã mở ra, chủ nhiệm Doãn tựa lưng vào cạnh cửa, ngữ khí thong thả, thái độ ngạo mạn, bình tĩnh tiếp lời còn đang dang dở của nam C: "Nhìn gì mà nhìn?"
Giọng nói mềm mại tiếp tục truyền tới: "Nhắm mắt~"
Cao Thuật:???
Lam Xuân Kiều:??????
Hai cậu thanh niên nhìn nhau, mặt mũi trắng bệch, nội tâm đồng lòng gào thét.
Có phải chị tự tin thái quá rồi không hả Doãn Vụ Thi!!!
Ngoài dự kiến của bọn họ, thanh âm hoàn toàn không có chút uy lực nào thế nhưng lại khiến hai con quái vật liếc mắt nhìn nhau, biểu tình méo mó lạ thường.
Động tác của bọn chúng rõ ràng không thoải mái gì, giống như có thế lực vô hình nào đó bắt chúng làm theo lời phát thanh.

Không thể trốn thoát, chúng đành nhắm mắt lại.
Giọng nữ mềm mại vẫn tiếp tục, không hiểu vì sao, Cao Thuật cứ cảm thấy ý vị chế giễu trong đó.
"Động tác thứ nhất, xoa mí mắt, co ngón chân.

Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám..."

Tạo hình của nam C tương đối độc đáo, nửa mặt phải còn ổn, nửa mặt trái đã tróc hết cơ, nhìn thấu được xương bên trong.

Cơ vòng mắt không biết đã rơi rớt ở chỗ nào, hốc mắt trái sâu hút, để lộ nhãn cầu vẩn đục giữa lỗ xương mắt.
Đã thối rữa thế này, đương nhiên mí mắt của nó cũng không còn nữa.

Bất khả kháng mới phải thực hiện bài tập này, đương nhiên nó chỉ có thể dùng tay xoa nhãn cầu, vừa xoa vừa oán hận liếc mắt về phía kẻ chủ mưu.
Cao Thuật: "......"
Sợ tới mức làm rơi bình hoa rồi.
"Ngây ngốc cái gì, không biết phải làm gì bây giờ à?"
Chứng kiến cảnh tượng hai con quái vật tập bài mát-xa mắt, Doãn Vụ Thi không chút kinh ngạc.

Cô vỗ Lam Xuân Kiều một cú, khiến cả người cậu co rút: "Nuôi cậu còn không bằng nuôi miếng xá xíu."
Lam xá xíu vừa sống qua kiếp nạn, cậu sợ tới mức không nói nên lời, chỉ rưng rưng nhìn chị cậu.
Doãn Vụ Thi nổi giận: "Đi! Cậu còn muốn nhìn bọn chúng xoa nhãn cầu à?"
Tâm trí rối beng của Cao Thuật rốt cuộc cũng tìm được chút manh mối: Cho dù bây giờ đã mở ra bài thi số hai, bọn chúng biến thành lũ quái vật ghê tởm, nhưng dù sao bản chất của chúng vẫn là học sinh tiểu học, phải tuân thủ nội quy trường.
Nói cách khác, cho dù chúng đang ăn thịt người, chỉ cần tiếng phát thanh vang lên, chúng vẫn phải thành thật mà tập bài bảo vệ mắt.
Cao Thuật cạn lời.
Cậu không biết còn có thể "chơi" kiểu này.

Cậu còn trẻ, lại ngây ngô, đứng trước Doãn tổng, cậu vô cùng bé nhỏ.
...!Tóm lại, cảm xúc bây giờ của cậu rất phức tạp, cực kỳ phức tạp.
Cao Thuật ngước mắt nhìn Lam Xuân Kiều đang lưỡng lự bước ra chỗ quái vật, cậu quyết định qua giúp sức.
Cao Thuật nhẹ nhàng chạm vào vai nữ A, cơ thể phình to của nó giống như lốp xe xì hơi, nhanh chóng bẹp dúm, rơi xuống đất, trở thành một tấm da dữ tợn.

Lam Xuân Kiều lúng túng đi vòng vòng quanh nam C, ánh nhìn một mắt lồi một mắt lõm kia khiến cậu càng thêm sợ hãi.

Nén cơn sợ, cậu duỗi tay chạm lên vai nó.
"Á..."
Gần như cùng lúc chúng nó bốc hơi, tiếng hệ thống vang lên: "Nữ A, nam C đã bị loại."
"Nữ C, nam B đã bị loại."
"Nữ B đã bị loại."
"Nam A đã bị loại."
Bốn tin tức vang lên không ngừng, hệ thống hơi dừng lại, giống như bị nghẹn lời, không cam lòng mà tuyên bố: "Toàn bộ phe địch đã bị loại bỏ, các thí sinh giành thắng lợi.

Bài thi hoàn thành, mời các thí sinh tập trung ở sân thể dục, đợi mười phút."

Đón nhận ánh mắt nghi hoặc từ hai người bên cạnh, Doãn Vụ Thi duỗi người: "Các thí sinh khác cũng không ăn chay."
Thời gian dài như vậy đã đủ để mọi người kịp thích nghi.
Cao Thuật quả thật rất kính nể.
Doãn Vụ Thi bước vòng qua hai tấm da trên mặt đất, xoay người vẫy tay với hai cậu thanh niên còn chưa phản ứng lại: "Đi thôi."
Lúc xuống lầu, Lam Xuân Kiều vẫn còn mơ mơ màng màng, cả người như ở trong mộng, nhất thời, cậu không phản ứng kịp.
Kết thúc rồi?
Thật không?
Cậu cứ thế lâng lâng tiến về trước.
Doãn Vụ Thi dừng lại sau Cao Thuật hai bước, cô kéo vạt áo cậu, ý bảo cậu dừng lại.
"Có vết dơ." Cô vỗ vỗ lưng áo cậu.
Cao Thuật mặc một chiếc áo trắng ngắn tay, cho nên vết dơ sau lưng vô cùng nổi bật.
Cậu không hề để ý: "Không sao, dơ thì thôi, tình huống ban nãy căng thẳng quá, em không chú ý tới chuyện này."
Doãn Vụ Thi gật đầu: "Cũng phải."
Cô vỗ sạch dấu tay trên áo cậu đi.
Cao Thuật nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Đúng rồi, đàn chị, ban nãy chị làm gì trong đó mà lâu vậy?"
Doãn Vụ Thi buông tay, bước lên bên cạnh cậu: "Máy tính có mật khẩu, giải hơi tốn thời gian."
Cao Thuật không chút hoài nghi: "Vậy sao.

Đàn chị cũng lợi hại quá! Nhanh như vậy đã giải xong."
Đối với cậu và Lam Xuân Kiều, mấy phút sinh tử kia dài như mười năm.

Nhưng trên thực tế, thao tác của Doãn Vụ Thi đã rất nhanh rồi.

Cao Thuật để tay lên ngực tự hỏi, nếu là cậu, nhất định cậu không thể nào tập trung nổi, đầu óc rối mù, bao nhiêu thời gian cũng hao phí hết.
Doãn Vụ Thi giả vờ khiêm tốn: "Hihi, lợi hại như nhau thôi."
Con người Doãn Vụ Thi, ai khen cô, cô còn có thể tự khen mình thêm một chút.

Còn ai chế giễu cô, cô đặc biệt thù dai, nhất là bị người khác nghi ngờ lĩnh vực chuyên môn.

Cô không ghi nhớ trong sổ, mà ghi nhớ bằng bia đá, nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
Ba người đi từ tầng 3 xuống, rất nhanh đã nhìn thấy các thí sinh khác, có người vẫn đang run rẩy.

Tình huống hung hiểm, không ít người tránh không kịp đòn tấn công của lũ quái vật, một cú tát của nó, mất hai chiếc răng đã xem như nhẹ nhàng.

Trong lúc chạy trốn, té gãy xương, dập đầu, kiểu gì cũng có.

Cơ bản là ai cũng mang một vài thương tích, chỉ có thể "lá rách đùm lá nát".
Sân thể dục đã đầy ắp người, ngồi thành một tụm, không biết làm gì.

Doãn Vụ Thi vừa tiến lại gần liền thấy Trì Trọng Hành ngồi dưới đất, sắc môi tái nhợt, ống tay áo cuộn lên đến vai, lộ ra ba vết rách đẫm máu.
Anh không băng bó, máu theo cánh tay anh chảy dọc xuống, nhỏ tí tách nơi đầu ngón tay, thành một vũng nhỏ.
Màu đỏ chói mắt, Doãn Vụ Thi quay đầu đi chỗ khác: "Tổ trưởng Trì, lớn như vậy mà vẫn không biết xử lý vết thương sao, ngồi đó làm gì?"

Trì Trọng hành nâng mắt lên, không đáp lời cô.
Lúc nãy, một mình anh đối phó hai quái vật, có chút khó khăn, bị thương là không tránh khỏi.

Vết thương nằm ở tay phải, anh lại không thuận tay trái, cho nên thao tác tương đối vụng về.

Chợt nhớ ra Doãn Vụ Thi có tham gian khóa huấn luyện kỹ năng sơ cứu, vốn dĩ, anh định đợi cô đến, nhờ cô giúp một chút.
Lúc ở khu ký túc vẫn ổn, không hiểu sao người này bây giờ lại cáu kỉnh như vậy.

Anh cũng không muốn làm phiền cô nữa, bắt đầu tìm kiếm Cao Thuật trong đám người: "Cao Thuật."
"Cao Thuật."
Giọng nói của cả hai đồng thời vang lên.
Doãn Vụ Thi kiên quyết quay đầu đi.
Trì Trọng Hành nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài.
Cao Thuật đột nhiên bị hai người gọi một lúc:?
Nghe thấy tiếng kêu, cậu mới chen vào: "Anh Trì? Sao lại thế n..."
Doãn Vụ Thi ngắt lời cậu: "Băng bó vết thương, được chứ?"
Cao Thuật ngơ ngẩn gật đầu, Doãn Vụ Thi lấy hai ba thứ trong túi ra, ném sang cho cậu, dứt khoát xoay người rời đi.
Cao Thuật nhìn oxy già, băng vải trên tay, rồi lại nhìn Trì Trọng Hành tái nhợt cả mặt vì mất máu, cậu gãi gãi đầu.
Mới mấy phút không chạm mặt, hai người này lại làm sao vậy?
Các thí sinh ngồi tốp năm tốp ba dưới đất, mười phút trôi đi rất nhanh.
Lần này hệ thống chỉ nói ngắn gọn: "Toàn bộ thí sinh đều vượt qua bài thi, trúng tuyển.

Học bổng và khen thưởng đã được gửi tới tài khoản cá nhân, xin hãy kiểm tra và nhận."
Theo tiếng máy móc thông báo, cả thế giới tĩnh lặng trong giây lát, giống như một bộ phim chiếu chậm, mọi thứ trước mắt dần biến thành cảnh đen trắng, vỡ ra từng mảnh, dần dần thay thế bằng khung cảnh khác--
Các tòa nhà nhô lên khỏi mặt đất, sân thể dục còn rộng hơn gấp mấy lần.

Mặt cỏ mà bọn họ đang ngồi lên cũng biến mất, để lộ một cây cầu thủy tinh, còn có cả dòng suối uốn lượn, chảy xuống hồ phun nước.
Giọng nữ máy móc dừng lại một chút, tuy rằng vẫn không cảm xúc như cũ, không hiểu sao Doãn Vụ Thi nghe ra được một chút ẩn ý không tốt đẹp lắm.
"Chúc mừng các thí sinh nhập học thành công."
"Trường Đại học Đặc biệt, khuôn viên Tháp Lục..."
"Hoan nghênh đã đến."
Lời tác giả:
[Hình ảnh]
Mã số thí sinh: 02013-01011000
Họ tên thí sinh: Doãn Vụ Thi
Cơ sở học tập: Khuôn viên Tháp Lục
Ngành học: Khoa học đời sống
Bạn cùng lớp:......
Được sự chấp thuận của Ban Quản lý tuyển sinh Tháp Lục, chúng tôi xin thông báo, bạn đã trúng tuyển ngành Khoa học đời sống.

Sau khi nhận được thông báo, vui lòng mang báo cáo này đến báo danh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận