Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Kiều Uyển Vũ liền buông lời chăm chọc: “Ôi trời ơi con dâu quý hóa như vậy sao Đoạn phu nhân có thể để rời khỏi Đoạn gia được”.
“Mẹ anh biết năm đó bà ấy sai rồi Uyển Vũ à em đừng hận bà ấy nữa được không hả?”.
Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn xa xăm rồi đáp lại: “Chuyện đã qua tôi buông bỏ hết rồi chỉ quan tâm đến hiện tại mà thôi, hận bà ấy cũng chẳng khiến cho tôi vui vẻ thêm đâu …hơn nữa trên thế giới này người thân ruột thịt của tôi còn có thể tàn nhẫn từ bỏ tôi cơ mà bà ta chẳng qua chỉ là người dưng nước lã chẳng đáng để tôi bận tâm”.
Đoạn Phong Lãng nhất thời rơi vào trầm mặc hồi lâu rồi lên tiếng hỏi: “À cô gái bắt cóc em lần trước là ai mà lại có gương mặt giống như em vậy hả?”.
“Là chị gái song sinh của tôi”.
Đoạn Phong Lãng kinh ngạc ra mặt: “Chị gái song sinh, em có chị gái song sinh từ bao giờ mà anh không biết vậy hả?”.
“Chuyện dài dòng lắm một lời khó mà nói hết…nói đơn giản dễ hiểu thì tôi không phải là con ruột của ba Cẩn Dương năm đó ba mẹ tôi đến Vịnh Xuyên sau đó gặp nạn nên đành phải bỏ tôi ở lại, thời gian trước tôi đến nước F cùng Lăng Hạo trong một chuyến công tác thì vô tình tìm được gia đình thật sự của mình”.
Đoạn Phong Lãng cau mày: “Hai người hôm trước ở bệnh viện chính là ba mẹ của em?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu đáp: “Phải, họ là ba mẹ ruột của tôi còn cô gái bắt cóc muốn ám hại tôi là chị ruột của tôi”.
“Nếu đã là người thân ruột thịt tại sao lại nở lòng ra tay với em tàn độc như thế hả?”.
Kiều Uyển Vũ thở dài: “Tôn Hoàng Uyển Vân vì sợ tôi trở về nhận tổ quy tông sẽ tranh dành quyền thừa kế tập đoàn The High của cô ấy, thêm một lý do nữa mà cô ta nhất quyết dồn tôi vào đường cùng là bởi vì cô ta cũng đem lòng yêu Lăng Hạo…cô ta nghĩ rằng nếu tôi chết đi thì Lăng Hạo sẽ cho cô ta cơ hội”.
“Sau sự việc vừa rồi thì cô ta thế nào rồi?”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Tôn Hoàng Uyển Vân là người theo chủ nghĩa hoàn hảo đến cuối cùng cô ta lại bị chính tín ngưỡng đó hại cho điên dại, ba mẹ tôi đưa cô ta về nước F rồi cũng thề rằng mãi mãi không để cô ta đến Vịnh Xuyên làm hại tôi nữa”.
Đoạn Phong Lãng cũng trầm ngâm: “Rồi em có ý định trở về nước F nữa không?”.
Kiều Uyển Vũ nhìn xa xăm đáp: “Nơi có người chờ mình về mới gọi là nhà…ở nơi đó không hề có ai chờ đợi tôi hết”.
Đột nhiên Đoạn Phong Lãng chuyển chủ đề: “Uyển Vũ chúng ta đi ăn tối chung có được không hả?”.
Kiều Uyển Vũ im lặng không đáp.
Đoạn Phong Lãng liền giải thích: “Chúng ta làm bạn bè cũng không được sao?”.
Kiều Uyển Vũ đắn đo rồi gật đầu: “Xem như tôi mời anh vì lần trước lúc tôi gặp nguy hiểm anh đã đến cứu tôi đi”.
Tề Lăng Hạo sắp xếp hết mọi thứ ở Hoàng Kim Uyển Cảnh tại Pháp xong hết thì quay về Vịnh Xuyên, anh nôn nóng gặp lại Kiều Uyển Vũ sau hai tuần xa cách nhưng về đến nhà lại không thấy bóng dáng của Kiều Uyển Vũ đâu liền nôn nóng chạy đi hỏi Tiểu Lộc: “Thiếu phu nhân đang ở đâu???”.
Tiểu Lộc ấp úng sợ đến xanh mặt: “Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy vẫn chưa về nhà chắc là đang còn ở công ty ạ”.
“Được rồi vậy tôi sẽ đến công ty Vệ Đồ tìm cô ấy”.
Thêm một lần nữa Tề Lăng Hạo nghe bảo an báo lại là Kiều Uyển Vũ đã đi về từ lâu rồi nên lại lo lắng anh bật định vị lên nhanh chóng tìm thấy vị trí của Kiều Uyển Vũ là ở tiệm kem Đông Vãn.
Kiều Uyển Vũ thở dài ngồi đối diện với Đoạn Phong Lãng tại tiệm kem Đông Vãn: “Tại sao lại đến đây?”.
Ánh mắt của Đoạn Phong Lãng tràn ngập tình cảm lên tiếng đáp: “Nơi đây chứa đựng rất nhiều hồi ức của hai chúng ta chẳng lẽ em quên hết rồi sao?”.
“Có những thứ giữ mãi chỉ thêm nặng lòng mà thôi”
Tề Lăng Hạo ngồi trên chiếc Bugatti La voiture Noire màu đen đổ ven đường nhìn lên chỗ tầng một thì thấy Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ ngồi ở chiếc bàn thân thuộc mà họ gắn bó những năm cấp 3 thì nhất thời cảm thấy trái tim của mình như bị ai đó cầm dao đâm vào.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo toát lên vẻ bi thương khó tả: “Sao em có thể đối xử với anh như thế chứ Uyển Vũ? Anh hy sinh vì em nhiều như thế vẫn không thể xóa sạch hình bóng của Đoạn Phong Lãng trong tim em hay sao? Kiều Uyển Vũ, em đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi mà…cái tên đó có gì tốt đẹp đâu chứ, hắn còn chưa từng nói thích em kia mà, một tên không có bản lĩnh như vậy mà em luôn giữ trong lòng vậy có công bằng với tình cảm mà anh dành cho em không chứ?”.
Tề Lăng Hạo không cam tâm đứng nhìn Kiều Uyển Vũ ngồi cùng Đoạn Phong Lãng như 9 năm trước một cách bất lực, mọi thứ trong mắt của Tề Lăng Hạo lại nhòe dần, tay anh nắm chặt vô lăng thể hiện rõ sự bất lực lúc này.
Tề Lăng Hạo nhắm mắt lại qua một lúc anh mở mắt ra lần nữa thì có thể nhìn mọi thứ rõ rệt, anh cúi đầu bi thương thầm nghĩ “Có lẽ Đoạn Phong Lãng cũng là một lựa chọn tốt của em trong tương lai đi, ít ra anh ta còn có thể bảo vệ em còn anh sắp tới chỉ là một phế nhân không hơn không kém mất rồi”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...